Kỹ năng sinh tồn, nữ đầu bếp xuyên không để diệt trừ ác quỷ - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-09-11 21:30:18
Lượt xem: 93
Chương 109:
Trần Kim Bảo đi ra từ phía sau bếp, con quỷ Lâm Xán đi theo phía sau, nghe thấy vậy thì không vui.
"Con nhóc này cũng coi như có lương tâm, nhưng không nhiều lắm. Gì mà nói là giúp đỡ? Lão giúp mấy người nhiều lắm rồi đấy! Nếu không có ta, đồ ăn ở yến tiệc cũng không biết ra thành cái dạng gì, có lẽ sắp đập bảng hiệu rồi đấy!"
Lâm Xám ỷ vào việc không ai nhìn thấy được ông ta, chắp tay sau lưng bay tới bay lui quanh Trần Hi, vẻ ghét bỏ không thôi. Vừa bị Trần Kim Bảo đánh, ông ta không làm gì, chỉ chửi bởi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Tuyệt vỗ nhẹ vai Trần Hi, rút âm khí nhiễm trên người cô ấy ra, rồi nhẹ nhàng b.ắ.n ra, âm khí được lấy ra đã dung hợp vào Lâm Xán.
Diệp Tuyền xác nhận: "... Ữm, nguồn gốc của mấy chuyện lạ kia đã được tìm thấy, ở ngay đây."
Trần Hi:?
Vừa mới nhận đơn mà đã xong luôn đơn, cái tốc độ này có hơi nhanh không? Giống mấy kẻ lừa đảo bình thường ấy.
"Quỷ cần chịu trách nhiệm đã ở đây rồi, hai người có thể nói chuyện với nhau một chút đi." Diệp Tuyên ra hiệu cho Trân Hi: "Cơm nước xong rồi nói."
Trần Kim Bảo và bạn cũ Lâm Xán đã nói xong, mang quỷ lên lầu theo yêu cầu của bà chủ.
Thấy thế hệ sau nhắc tới "chuyện lạ", ông ta không kìm được quay sang nhìn ông bạn: "Ra ông ở nhà tôi cũng ăn không ngồi rồi à, giỏi nhỉ. Trước khi c.h.ế.t sao lại già nhanh như vậy, mà trước đây không phải là một người mập mạp giống tôi à? Bây giờ thì gầy như con khỉ khô vậy, chẳng trách tôi không nhận ra."
Ngoại hình Trân Kim Bảo chọn chính là ngoại hình hồi trẻ của ông ấy, mà hầu hết quỷ đều không cố ý điều chỉnh hay có khả năng biến hình, tất cả đều là dáng vẻ trước khi chết. Lâm Xán thì chỉ là một ông già gây gò lưng còng, không hề nhìn được ông ta đã từng béo như thế nào.
Lâm Xán thổn thức,'Cô nghĩ tôi muốn à? Nhớ năm đó lão phu cũng là nhân vật vang danh số một trong giới ẩm thực, mỹ thực gia nổi tiếng, người khác còn bưng tiền đến xin tôi cho ý kiến, đều phải xem tâm trạng của lão phu. Một ngày lại suy bại thành như vậy... Ây!"
Du Tố Tố tiện đường nghe chuyện phiếm nghe đến thú vị, rất lấy làm lạ mà nhìn Trần Kim Bảo.
"Lão Trần ông lợi hại như vậy sao? Ngự Trân Yến ấy đắt lắm ấy, tổ tiên của ngự trù, còn tham gia qua Quốc Yến... Ê đợi chút, trước đây tôi có tra qua, món gà đậu phụ kia là món Quốc Yến, chả trách lại ngon như vậy!"
"Đầu là chuyện đã qua rồi." Trần Kim Bảo xua tay, Tôi sống cả đời món ăn nấu cũng đủ rồi, bây giờ ấy, chỉ thích nấu cháo làm một chút điểm tâm."
Lâm Xán kích động trước, Tôi có thể ăn không!"
Trần Kim Bảo quá hiểu hứng thú của bạn cũ rồi,'Tôi có thể sẵn lòng mời ông ăn, nhưng ông vừa vào cửa lại giành cơm ăn chực, quá đáng đúng không? Có thể ăn hay không, phải hỏi bà chủ."
Lâm Xán gục đầu ỉu xìu mà chạy đến bên cạnh Diệp Tuyền xin lỗi, không hổ là người đã từng viết qua chuyên mục bình luận mỹ thực, mở miệng xin lỗi cũng không trùng lặp.
Diệp Tuyền lười để ý ông ta,'Muốn ăn gì giá cũng nhân lên mười lần, lúc ở trong quán thì ở cùng Trần Kim Bảo. Không đủ thì làm việc trừ nợ."
Lương thưởng của Trần Kim Bảo, không tiêu gì lắm, cơ bản đa số đều dùng để mua nguyên liệu thử nghiệm. Nhưng đem trả hết cũng không đủ, Lâm Xán ở lại trả nợ là điều chắc như đỉnh đóng cột.
Để có được miếng ăn, Lâm Xán ủ rũ đồng ý, quay đầu thở dài một tiếng,'Tôi đây là cũng chưa giành được mài Rốt cuộc là ai đang cướp tiền đây..."
Trông thấy Diệp Tuyền dường như định qua kiếm ông ta, Lâm Xán lập tức sửa lời,'Nhất định không phải là bà chủ Diệp của chúng ta rồi!" Bóng của hai tên quỷ biến mất trước cửa cầu thang, Trần Hi có chút mất tập trung.
Cô ấy nhớ đến nguyên nhân ban đầu của bí mật gia đình, nhưng đối mặt với công việc và mỹ thực, vẫn là vực dậy tinh thần. Tăng nhanh tốc độ ăn cơm và công việc blogger mỹ thực của mình, Trần Hi bảo trợ lý nhỏ về trước, hít sâu một hơi đi lên tâng hai.
Căn phòng vốn dĩ là của hai mẹ con Thang Tiểu Mãn dùng qua, giường đã bị dọn ra, đổi thành phòng tiếp khách tạm thời.
Trần Hi đẩy cửa tiến vào trong, liền trông thấy thanh niên mà mình đã quen mắt trước đây ngồi chung với bóng một người cùng nhau tán gẫu.
Cửa vừa mở, Trân Hi hít ngược ngụm khí lạnh, xoay đầu chạy về phía Diệp Tuyền.
"Bà chủ cứu mạng, có quỷ kìa! Nó nó nó trong suốt đó!"
Này này này là mở cửa gặp quỷ, cho dù là tự chứng thực cho hoài nghi, cũng không đến nổi phản ứng mạnh vậy chứt
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ky-nang-sinh-ton-nu-dau-bep-xuyen-khong-de-diet-tru-ac-quy/chuong-109.html.]
Hai lão già Lâm Xán với Trần Kim Bảo, đồng loạt nhìn cô ấy khỉnh bỉ một cái, một bộ dạng không muốn thừa nhận hậu bối nhà mình.
"Không sao." Diệp Tuyền nắm lấy lưng của Trần Hi bị doạ hết cả hồn, tự nhiên mà đẩy cô ấy vươn n.g.ự.c ngẩng đầu,'Đây là quỷ nhà cô, sẽ không làm bậy đâu. Cô có thể nghe thử ông ta nói, chỗ nào không khớp, nghi ngờ nói dối, có thể chỉ ra bất cứ lúc nào."
Lâm Xán khụ khụ hai tiếng,'Lão phu c.h.ế.t xong tỉnh lại đã ở Ngự Trân Yến. Cũng không biết có phải ăn đồ cúng của nhà lão Trần, ừm, muốn đi cũng đi không được, nếu không phải đi theo con cháu nhà lão Trần ra ngoài, đi xa rồi thì âm khí càng lúc càng ít, sắp không ra quỷ rồi. Ngược lại quỷ sai muốn dẫn lão phu xuống dưới, may là tôi trốn nhanh."
Vừa bị uy h.i.ế.p bạo lực xong, trông vẫn còn nét kinh dị của quỷ hồn lúc chết, nhưng Lâm Xán biết rõ mình càng nên nghe ai, không thể nói dối dưới mắt của Diệp Tuyền.
"Dưới địa phủ có gì tốt đâu, lại không có cơm ăn! Vài năm trước chỉ có thể trốn* ở Ngự Trân Yến nhà lão Trân, thật làm khó cho lão phu quá."
"Đồ ăn có ngon đến đâu ăn lâu như vậy cũng ngán rồi. Càng huống hồ mấy năm nay thế hệ sau gần như cũng không theo được tay nghề của lão Trần, ăn cái ngon rồi, cái khác làm sao ăn nổi nữa? May mắn là có tiểu nha đầu kia, cô ấy không hứng thú ở quán, thường hay chạy bên ngoài, đi đến dạo các quán khác nhau, lão phu cũng tiện thể đi ké, đi xem thử đầu bếp mới bây giờ như thế nào."
Nói ra thì, Lâm Xán cũng tủi thân,'Lão phu lại không phải là biến thái, làm sao suốt ngày đi theo tiểu nha đầu chứ, lão Trần hỏi cũng không hỏi đã đánh, cũng quá không nói lý lẽ rồi. Nếu không phải bởi vì không ở cùng, cũng không thể lúc tiểu nha đầu kia ra ngoài cả buổi rồi, lão phu mới phát hiện cô ấy đã đến quán ăn khuya trước, mà theo qua..."
Cũng sẽ không xông qua mà chịu đủ kinh hãi!
Trân Hi ban đầu lo lắng cho sự an toàn thân thể, an toàn riêng tư có hơi yên tâm.
Cô ấy nhớ lại chuyện của Lâm Xán, đột nhiên hiểu được nguyên do quỷ hồn đều tụ ở quán ăn.
"Lâm lão tiên sinh với ông cố nội tôi là bạn đồng niên, một đại đầu bếp một mỹ thực gia, là bằng hữu bổ trợ cho nhau cũng là bạn bè gây hại đối chọi gay gắt, trong nghề rất có tiếng tăm."
"Sau này gia nghiệp con cháu nhà họ Lâm đã sớm suy bại, tương lai không tốt lắm. Ông cố nội đi* trước mặt họ, tôi nghe trưởng bối nói, trong trí nhớ của người làm hậu thế nhà chúng tôi, giao tình trước đây của hai lão gia tử và sự giúp đỡ quán ăn của Lâm lão tiên sinh, giúp được đã giúp thôi. Lão tiên sinh lo lắng sau khi đi không có người thờ cúng, sau khi bàn bạc trong nhà sẽ lập bài vị thờ cúng cho tiền bối, tiệc trong nhà cũng sẽ dâng đồ cúng lên."
Trân Hi không ngờ được, tốt bụng thờ cúng lại giữ quỷ hồn lại, không nói được là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Lâm Xán ngược lại không biết mình tỉnh lại ở nhà họ Trần, phía sau lại có câu chuyện như vậy.
Lâm Xán ngây ra một chút,'Con cháu lão phu bất tài, quen biết bạn bè đời này không còn gì hối tiếc, không ngờ đồ cúng mà ta ăn, vốn dĩ có một phần của ta."
Không khí cảm khái vừa dâng lên, Lâm Xán chuyển đề tài, cười he he,'Lão Trần thì thảm rồi, trong mộ chôn một con ch.ó cũng không ai phát hiện. Đồ cúng đều cho chó ăn."
Trân Kim Bảo bình thường cười ha ha hoà khí sinh tài, Lâm Xán vừa mở miệng, ông ấy cứ như dây pháo bị nổ.
Trần Kim Bảo nhảy phốc lên: "Ông ăn đồ cúng nhà tôi, lão phu còn chưa tính sổ với ông đấy!"
Lâm Xán cười he he: "Đồ cúng của ông cho chó ăn rồi!"
Trần Kim Bảo tức tối trừng lên: "Ông hù doạ con cháu tôi!"
Lâm Xán cười he he: "Đồ cúng của ông cho chó ăn rồi!"
Trần Kim Bảo: "... Đủ rồi!!!"
Trân Hi thấy bỗng dưng cãi nhau, không để ý chuyện đùa nhà mình ngượng nghịu, chỉ ý thức được một chuyện trước.
"Bà chủ Diệp, lúc nãy... Các người nói vị nhân viên này, là tổ tiên của tôi?" Trân Hi cứng nhắc quay đầu lại, cười khan hai tiếng,'Ha ha, đây là đùa phải không?"
Diệp Tuyền đang xem náo nhiệt, đưa ra khẳng định/Ừ, bởi vì ông ta đúng là tổ tiên cô. Ông cố nội cũng là tổ tiên đúng không."
Trần Hi: 2??? Tôi tưởng cô đang mắng tôi, kết quả là cô vậy mang đang trần thuật hiện thực à?
Trân Hi: Khẩn cấp, online đợi, đến nhận tro cốt của ông cố nội về nhà, trước khi nhận được tro cốt đã gặp được quỷ rồi, còn lảm nhảm* với ông ấy nữa, có phải nên khấu đầu một cái trước không?
Trần Hi do dự mở miệng: "Ông cố, ông cố nội?"
Cứu mạng, nhìn người thanh niên tuổi tác không khác mình bao nhiêu, gọi tiếng ông cố nội thật sự là quá vô lý! "Cháu gái ngoan." Trần Kim Bảo đáp lại tiếng gọi của chắt gái, trên mặt thanh niên lộ ra biểu cảm có thể nói là từ ái, nhìn thấy vô cùng chua răng.
Trân Hi hoảng hốt, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thân. Cô ấy có chút không xác định: "Vậy cháu có nên nói với người trong nhà..."