Kỹ năng sinh tồn, nữ đầu bếp xuyên không để diệt trừ ác quỷ - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:52:50
Lượt xem: 41
Khóe miệng nhóm cảnh sát hơi run rẩy: Cũng, cũng đúng mà.
"Chỉ bị thương ngoài da thôi." Lục Thiếu Chương phân biệt các mạch, trả lời chắc nịch: "Tôi xác nhận, bà chủ Diệp ra tay vừa phải, chỉ là phòng vệ chính đáng, ngăn cản họ thôi."
Mười mấy tên đàn ông ôm hận oan ức lăn lộn, mọi người choáng váng: "? 2 ? Đồ nói láo! Tôi cảm giác xương cũng bị chặt đứt, cô ta muốn g.i.ế.c người! Cô ta làm chuyện xấu, anh còn dám đưa cô ta dao, anh không phải người à! Đau quát"
Diệp Tuyền cười thành tiếng, cô liếc nhìn Lục Thiếu Chương.
Vừa rồi khi anh đi ngang qua, anh nhẹ giọng niệm đích chú Chúc Từ Thuật, cô đã nghe thấy. Cô ra tay vừa phải, đám người kia ngã xuống đất không dậy nổi, đau muốn chết, chẳng qua thoạt nhìn chỗ bị đánh chỉ hơi sưng lên, sử dụng Chúc Từ Thuật để trị liệu, ngay cả vết thương cũng rất nhỏ.
Cô phối hợp với kiếm linh, cô không cần nhiều lời, từ trước đến nay vô cùng ăn ý.
Nhưng không thể ngờ được, kiếm linh không vướng bụi trần cũng có thể nghiêm trang nói dối, thật sự học quá nhanh rồi. Lại nói tiếp, không phải anh thật sự chẳng phải người sao?
"Đừng nói quá, xương bị chặt đứt rồi thì anh còn hét to được thế à?" Pháp y tỏ vẻ một lời khó nói hết, quay đầu thông báo với cảnh sát: "Bước đầu kiểm tra là bị thương ngoài da, có thể đến bệnh viện kiểm tra lại xem."
Vừa lúc có video từ camera an ninh, vừa nhìn đã thấy họ đang định đập phá đã ngã nhào xuống đất.
Các sĩ quan cảnh sát đã chứng kiến quá nhiều vụ án kỳ quái, họ nhanh chóng thay đổi suy nghĩ: "Anh định lừa ai đấy?"
"Không phải, thật sự rất đau mà, rõ ràng ——" Gã đàn ông lực lưỡng sốt ruột, cởi áo ra để cảnh sát thấy bả vai, vậy nhưng chỉ nhìn thấy một vết đỏ nhỏ.
Hả? Rõ ràng gã cảm thấy đau như đứt từng khúc xương mài
Họ là người được hiệu trưởng thuê đi gây rối người khác, từng làm không ít chuyện xấu, đương nhiên biết đánh người thế nào sẽ để lại vết, nhưng vết thương như vậy vẫn vượt ngoài suy đoán của họ.
Làm kẻ vô lại nhiều năm, không ngờ có ngày bản thân lâm vào cảnh có khổ mà không nói ra được.
Diệp Tuyền miễn cưỡng ngáp một cái, vạch trần vấn đề mà cảnh sát không ý thức được: "Tôi thấy hình xăm của họ khá quen mắt, mấy ngày trước cũng có những người thế này đến, chỉ sợ là những người liên quan đến vụ án Học viện Tân Đô còn đang lẩn trốn?
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ai?" Cảnh sát lập tức nhận ra điểm bất thường. Hiện tại họ đã ráo riết truy lùng những kẻ thế này ở khắp nơi, trong hoàn cảnh bình thường, sao có thể xuất hiện một nhóm du côn đông thế này đi bắt nạt người hiền lành?
Nếu bên kia muốn trả đũa, vậy càng phải bắt!
"Không phải, chúng ta không phải ——" Mấy người đàn ông xăm trổ cứng họng, không ngờ họ đi đánh phá một chút cũng có thể tự đào hố chôn mình. Khi họ nén cơn đau muốn đứng dậy bỏ chạy thì đã là tối muộn.
Đợi tới khi xe cấp cứu đến thì càng không có gì để nói, hung hăng giáo huấn tên đàn ông mạnh mẽ giả vờ ngã khuyu trên mặt đất không được lãng phí vật tư y tế. Sau khi lấy lời khai xong, tất cả những người vô tội trong quán ăn đêm nhìn theo chiếc xe cảnh sát Ulala kéo theo xe chở những người đàn ông vạm vỡ xăm trổ đầy mình rời đi. Diệp Tuyên quay đầu lại, bắt gặp những gương mặt hóng hớt đầy hưng phấn của mấy thực khách.
Diệp Tuyền cười nhẹ: "Hôm nay đã khiến mọi người sợ hãi rồi, mỗi người tặng một phần điểm tâm. Điểm tâm cua nhé."
"Tốt quá! Bà chủ Diệp là nhất!" Mấy thực khách trẻ tuổi hò reo, giống như những người chơi game di động phát tài nhờ sự duy trì vậy.
Diệp Tuyền vốn đã chuẩn bị chút điểm tâm cho bữa khuya, bán trước một chút cũng không thành vấn đề.
Trên bảng đen của quán ăn đêm có thêm một hàng chữ: "Màn thầu cua (sống/chín)." Mấy thực khách tò mò không nhịn được mà hỏi: "Màn thầu thì ai lại mua sống chứ? Cũng chẳng phải bánh đông lạnh, hoành thánh đông lạnh hay bánh bao xíu mại có nhân gì, về nhà bỏ nồi nấu làm bữa sáng mới chất lượng.”
Màn thầu ấy hả, hâm nóng lên thì vẫn mềm mềm thế thôi!
Du Tố Tố chạy đi chạy lại trong sảnh để giao đồ ăn, thần bí mỉm cười: "Cái này thì khác."
An An kéo xe đẩy chạy ra khỏi phòng bếp, mang theo nồi hấp nhỏ có nắp trong suốt, ai cũng có thể nhìn thấy biến hóa bên trong. Thực khách gọi món đều được hấp ngay, vừa lấy ra nhìn vào trong nồi đã có sự khác biệt.
"Hơ, không phải là thực sự bỏ cua vào bên trong đấy nhé?"
Cua có lớp vỏ nổi trội, hai càng lên giơ lên rất uy nghiêm, thậm chí trên chiếc vỏ xanh còn lấp lánh ánh nước, thoạt nhìn chẳng khác gì cua vừa được vớt ra từ chậu nước. Nồi hấp vừa nóng lên, hơi nước đã bốc lên nắp nồi, nhưng thay vì làm mờ tâm mắt như bình thường, nắp kính lại trở nên rõ ràng hơn, mọi biến hóa đều được thu gọn vào trong tâm mắt.
Vì thế, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng màn thầu cua màu xanh đen dần đổi màu, châm chậm chuyển sang màu đỏ cam, giống như cua được hấp vậy, khiến người ta chảy nước miếng, ngay lập tức nhớ tới mùi vị của thịt cua.
Sau khi chín, nắp nôi được mở ra, vị thực khách đầu tiên nhận được màn thầu không nhịn nổi mà bóp nhè nhẹ, cảm nhận được lực đàn hồi mềm mại, kinh ngạc nói: "Thật sự là màn thầu này, không phải cua ư?"
Màn thầu cua hấp được bày ra đĩa, phô bày sự tinh tế đẹp đẽ 360 độ không góc chết, khiến mọi người phút chốc hiểu được sự thán phục này.
Ngắm nhìn một hồi lâu, tách lớp vỏ ra—hơ, thực sự có thể tách ra như cua này! Không chỉ có thể tách ra, còn có thể tách từ từ như vỏ cua cơ.
Nói là màn thầu cua nhưng lại có cảm giác tâng tầng lớp lớp như bánh bao cuộn hoa. Gạch cua nhiều và sàn sạt, là đậu trắng nhuyễn ngọt ngào chuyển màu, những bộ phận khác của cua hoàn toàn làm từ cùng một loại bột, tinh tế hơn đôi chút, mỗi một tâng đều không giống nhau.
Ăn xong phần nhân thì gắp phần "vỏ màn thầu" và "vỏ cua" ở tầng bên ngoài cùng chưa ăn lên, vẫn có thể ghép nên hình một con cua hoàn chỉnh. Tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật vậy, mang tới cảm giác thích thú như ăn cua thật vậy.
Bánh ngọt tạo hình hoa đã có từ xa xưa, nhưng hiếm có loại bánh nào làm sống động tới vậy. Sau khi hấp thì đổi màu, tách vỏ và "ăn thịt", thật sự giống như đang ăn cua vậy, vừa đẹp mắt, vừa ngon lại còn thú vị, ai mà không thích chứ? Tay nghề vừa ra mắt, mấy người lớn còn chưa kịp khen, những đứa trẻ đi theo ba mẹ đã ngay lập tức trở nên phấn khích.
"Wow lợi hại quá, con cũng muốn cua, con muốn cuall!"
Ai cũng có màn thầu cua, chỉ là bị cảm giác cao cấp đánh lừa, màn thầu heo con và cơm nắm gấu trúc bỗng chỉ sau một đêm liền mất đi sức hấp dẫn. Chẳng mấy chốc, các trường học ở Thanh Giang đều bị cuốn theo cơn sốt màn thầu cua, mấy đứa trẻ khoe mẽ về độ ngon của màn thầu cua mình đã từng ăn, đến ngủ cũng mỉm cười.
Nhắc tới chủ đề cửa hàng quán ăn khuya trên mạng, lượng người cảm thấy hâm mộ, ghen tị, tiếc nuối vô bờ vì không tới cửa hàng quán ăn khuya ngày hôm đó ngày càng tăng lên.
Màn thầu cua không ăn được thì thôi, phát ngôn oán hận về chương trình nhỏ của cửa hàng quán ăn khuya nhanh chóng chạy theo một hướng:
"Bánh trung thu nhà người ta đã bán được hơn một tháng nay rồi, sắp tới trung thu rồi, cửa hàng quán ăn khuya chuẩn bị bán bánh gì đấy?"
Dựa theo những lần lễ trước, cửa hàng quán ăn khuya lúc nào cũng sẽ bán bánh trung thuI
Mặc kệ các thực khách sốt ruột thế nào, Diệp Tuyền vẫn chậm chạp đợi tới trước trung thu một ngày mới bày bán bánh trung thu.
Mấy loại khác số lượng không nhiều, nhưng khiến người ta mắt chữ O mồm chữ A là số lượng của bánh trung thu ngũ vị lại xếp hàng đầu.
Dã Hạc kéo theo Đinh Hinh cùng chạy tới mua bánh trung thu, khi nhìn thấy số liệu thống kê của tủ bánh, anh ta nhất thời cảm thấy một lời khó nói hết: "... Bà chủ Diệp, cô đây là thực sự không muốn kiếm tiên nữa à?"
Bánh trung thu ngũ vị! Hiện giờ ai mà thích ăn chứ!? Chưa từng nghe qua à, Hận ai thì mời người đó ăn bánh trung thu ngũ vị'!
"Tôi thấy rất ngon mà." Diệp Tuyên không quan tâm người khác nói gì, vẫn tiếp tục làm theo ý mình. Nghĩ một hồi, để thay đổi thành kiến của mọi người, cô dứt khoát bóc vài cái bánh trung thu ngũ vị, đặt lên quầy ăn thử.
Bánh trung thu ngũ vị quả thực làm người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật, nhưng ngay khi d.a.o vừa cắt xuống, lớp vỏ bóng nhãy tách ra, những thực khách ở gần quầy đều nghe thấy tiếng rắc giòn vang của hạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./ky-nang-sinh-ton-nu-dau-bep-xuyen-khong-de-diet-tru-ac-quy/chuong-220.html.]
Nghe có vẻ rất ngonl
Mùi thơm của hạt tỏa ra, ngay lập tức chứng minh độ chân thực của bánh trung thu ngũ vị. Hạnh nhân lớn há miệng, hạt mè trắng thơm, hạt điều cắt làm đôi, những hạt giòn được bao phủ trong ánh sáng màu hổ phách dường như đang tập hợp thành quả của cả vụ thu hoạch mùa thu, ngay lập tức khiến người ta nhớ đến niêm vui khi được ăn nhiều loại hạt cùng một lúc.
Những loại hạt to béo ngậy được gói gọn trong miếng bánh trung thu nhỏ, còn có nho khô xanh nhạt và mạn việt quất hồng, mang theo một chút vị chua chua ngòn ngọt phá tan sự buồn tẻ, đưa vị dầu đường đặc vào trong nhân ngũ cốc, đánh thức bản năng ưa ngọt và ưa béo ngậy của con người. Vỏ bánh mang sắc cam xanh và đỏ tươi sáng, vừa đủ vị chua, ngọt, mặn và tươi, hòa quyện với nhau tạo thành điểm nhấn cuối cùng, hương thơm trái cây nhẹ nhàng để lại dư vị ngọt ngào rất lâu sau khi ăn.
Mùi thơm của các loại hạt đọng lại trên đầu lưỡi, mùi thơm của cam đọng lại trên mũi, phải một lúc sau khi ăn xong một miếng nhỏ mới có người dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh mà nhìn tay mình.
Chương 22T:
Chương 22T:
Dã Hạc trấn động nói: "Đây là bánh trung thu ngũ vị á??? Loại tôi ăn trước đây hoàn toàn khác mài"
Đinh Hinh lần đầu tới cửa hàng quán ăn khuya, nhìn thấy anh ta ngạc nhiên, không nhịn được mà bật cười: "Không phải anh nói cửa hàng quán ăn khuya luôn là tiệm làm ngon nhất à? Vậy nên không phải là bánh ngũ vị không ngon, là do bánh ngũ vị trước đây không đủ ngon mà thôi."
Suy nghĩ tỉ mỉ lại mà nói, quả thực đúng là như vậy, bánh ngũ vị bị oan ức thảm thiết nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng vực dậy lại rồi!
Trước khi những thực khách khác kịp phản ứng, lứa thực khách đầu tiên đến thử bánh trung thu ngũ vị đã nhanh chóng ra tay, bắt đầu đựng bánh ngũ vị đầy hộp, về nhà chia dần.
"Không phải chứ, sự khác biệt thành phần lớn như vậy cơ á?" Dã Hạc nghĩ mãi không hiểu, dứt khoát nhắn tin hỏi Trần Hy.
Nhà Trần Hy vài dịp trung thu nhất định sẽ trở về quán rượu của gia đình, đang bận rộn thử các món ăn của yến tiệc gia đình, chuẩn bị viết bình luận, nhận được tin tức thì không nói nên lời.
Trần Hy nói với anh ta một cách khẳng định: "Đúng thế, thực sự lớn tới vậy đấy, cũng tầm tầm sự khác biệt giữa người và chó.'
Diệp Tuyền thích thú nhìn họ nhận bánh trung thu rồi ngồi xuống, quyết định để lại thêm hai hộp bánh trung thu cho Dư Thiền, người đã đóng góp rất nhiều vỏ cam ngon lần này.
Không lâu sau, Dã Hạc lại chạy đến, nói rằng muốn cảm ơn Diệp Tuyền vì đã thay đổi thành kiến của anh ta với bánh trung thu ngũ vị, vì vậy muốn chụp ảnh cùng bánh trung thu ngũ vị để ghi lại khoảnh khắc hiếm hoi này.
Diệp Tuyền nhìn anh ta từ trên xuống dưới, tựa lưng vào ghế, lười biếng ngáp một cái: "Ai kêu anh tới thế?"
"Tôi đây còn không phải muốn cọ tí nhiệt với bà chủ Diệp, cũng muốn giúp cô tuyên truyền bánh trung thu ngũ vị hay sao!" Dã Hạc thề thốt phủ nhận.
Diệp Tuyền không hề động lòng: "Không cần, tôi không kinh doanh." Dã Hạc gượng gạo sờ sờ mũi: "Đại Kim... Đại Kim cũng rất muốn xem." "Hửm?"
Dã Hạc dứt khoát nói thật: "Vừa đưa Đại Kim đi xem mộ, Đại Kim đi chưa được mấy ngày, tôi đã bắt đầu nằm mơ."
Dã Hạc là một blogger làm đẹp biến hình, quan trọng nhất chính là bộ óc biết lên ý tưởng và gương mặt này, vì thế nên ngoại trừ lúc cần chụp ảnh, anh ta tuyệt đối sẽ không thức khuya. Cho dù bị quỷ ước nguyện hành hạ nửa năm, anh ta cũng không bị ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ, có thể chất ngủ liền một mạch tới sáng khiến người khác ngưỡng mộ.
Nhưng kể từ sau khi Đại Kim đi, người bận bịu với việc quay hình mới như anh ta bỗng nhiên lại bắt đầu nằm mơ, nằm mơ thấy một người, hoặc có lẽ là nhiều người, bọn họ dường như đang nói với anh ta điều gì đó.
Tức nhất chính là không nhìn rõ người trong mơ là ai thì thôi, đến cả bọn họ nói gì cũng không nghe rõI
Lúc đầu, Dã Hạc còn tưởng rằng sau khi quen Đinh Hinh, bản thân tim đập loạn nhịp nên mới mơ thấy những thứ kỳ quái. Trải qua chuyện của Đại Kim và quỷ ước nguyện, anh ta mới nhận ra chuyện này không đúng lắm!
Dã Hạc biết Âm Sai thuộc về Thành Hoàng nên nhanh chóng chạy tới miếu Thành Hoàng địa phương, thắp một nén hương, sau đó tới nghĩa trang nơi chôn cất Đại Kim cùng ông bà ba mẹ anh ta để tỏ lòng thành kính một phen.
Quả nhiên, đêm hôm đó, Dã Hạc liên nhìn ra rất rõ người trong mơ vô cùng quen thuộc, đều là những người thân sớm đã ra đi của anh ta. Đại Kim vui vẻ vẫy đuôi dưới chân anh ta, vô cùng nhàn nhã.
Dã Hạc trong phút chốc cay cay sống mũi: "Ông bà, ba mẹ, Đại Kim! Huhuhuhu nhiều năm như vậy đều không mơ thấy mọi người, mọi người nhớ con rồi ư? Có phải là Đại Kim xuống đó nói với mọi người không, không sao, con mấy năm nay sống rất tốt—"
"Haizz, không phải thết Thấy mày trắng trẻo mập mạp là biết mày không sao rồi, chỉ là tội nghiệp Đại Kim của chúng ta gầy đi nhiều như vậy." Ông của Dã Hạc giận dữ xua tay, trực tiếp khiến cho nước mắt còn chưa kịp tuôn ra của Dã Hạc chảy ngược vào trong.
Ông của Dã Hạc trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Thời gian có hạn, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Nghe Đại Kim nói nó theo một người chủ tốt sống một thời gian, thức ăn đỉnh vô cùng! Đến cả quán cơm của đầu bếp Trần mới mở ở địa phủ cũng không bằng, tao liền nghĩ mày giờ chả thiếu thứ gì, có thể mua một ít qua cho bọn ta thử được không?”
"Hả?" Cả người Dã Hạc liền đần ra.
Anh ta thậm chí còn nghi ngờ bản thân có thực sự chỉ đang nằm mơ thôi hay không, bằng không sao lại nghe thấy yêu cầu vô lý như vậy được chứ? Ông bà ba mẹ anh ta tìm anh ta báo mộng, không phải vì nhớ anh ta, chỉ vì muốn ăn một bữa ngon mà thôi????
Ông của Dã Hạc khinh bỉ nói: "Hả cái gì mà hả? Cháu của lão Trần rất hiếu thuận, còn cúng cả vịt quay cơ, chúng ta thì sao? Đến cả miếng cơm cũng phải tìm mày mấy ngày liên, nói mấy câu cũng mất sức! Bà mày muốn nói chuyện với mày mà khàn hết cả họng kìa, vậy mà mày vẫn không nghe được! Chẳng dễ gì mới nghe được, mày lại tỉnh mất rồi! Mày nói xem, một ngày ngủ có mấy tiếng, thỉnh thoảng mới thức khuya hoặc thâu đêm, chả mấy chốc nữa bọn ta sẽ gặp mày dưới địa phủ rồi đấy cháu!" "À đúng rồi, còn nữa, nghe nói bà chủ Diệp lợi hại như vậy, mày còn không chụp hình chung với xin chữ ký người ta đi, phí mất cả mối quan hệ! Mau đi đi!" Dã Hạc không hiểu phải chụp hình chung là ý gì, môi giật giật, thức khuya thì đúng là như vậy... nhưng không phải còn đang trẻ hay sao, muốn theo đuổi hiệu suất thì có gì sai đâu. Nhưng Dã Hạc vẫn nuốt những lời giải thích xuống.
—Nếu thực sự thức khuya xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng của ông, sợ rằng ngay sau khi xuống địa phủ, anh ta sẽ bị ông tẩn cho một trận mất. Chậc, hồi bé ông nội đánh m.ô.n.g đau c.h.ế.t mất!
Dã Hạc nghĩ tới việc bị oán hận vì báo mộng không thành, bản thân không nghe lời người lớn, chỉ cảm thấy vô cùng oan ức: "Không phải chứ? Sao mà mấy ngày trước con chỉ có thể thấy bóng mà không nghe được mọi người nói chuyện thế?" Ông của Dã Hạc 'hừ một tiếng, ba mẹ Dã Hạc bất lực mỉm cười. Mẹ Dã Hạc nhắc nhở anh ta: "Có phải con cuối cùng cũng có bạn gái không?”
"Đúng thế, nhưng con không nghĩ gì linh tinh cả..." Dã Hạc đỏ mặt.
Mẹ Dã Hạc ấm áp nói: "Việc báo mộng ở địa phủ phải xếp hàng và có giới hạn, có rất nhiều quy định hạn chế, phải nhập mộng cùng lúc với người trên nhân thế mới có thể báo mộng thành công. Chúng ta xếp hàng mấy lần liên, nhưng ý chí mơ những giấc mơ khác của con quá mạnh mẽ nên không thể thành công. Được rồi, Tiểu Hạc nhà chúng ta cũng có người mình thích rồi, mẹ rất vui đấy." Dã Hạc đã nghe hiểu, vậy nên nằm mơ và báo mộng không liên quan đến nhau, là do bản thân quá muốn nằm mơ thấy bạn gái mà thôi. Nếu không phải hôm nay anh ta ý thực được có gì đó không đúng, chạy tới Thành Hoàng và mộ một lượt, chuẩn bị tâm lý đầy đủ, không tiếp tục mơ về bạn gái nữa, vậy thì hôm nay sợ rằng báo mộng cũng chỉ có thể nhìn thấy những bóng người mơ hồ mà thôi.
Dã Hạc cảm thấy xấu hổ, nghĩ kỹ lại liền nghe ra ý tứ khác. Đừng thấy ông hung dữ, người nhà vẫn là rất nhớ anh ta, nếu không sẽ không cùng nhau tới báo mộng, nỗ lực một lần không thành thì thử hết lần này tới lần khác.
"Con nhớ mọi người quá." Dã Hạc ấp úng nói, muốn ở lại trong giấc mơ lâu hơn chút, tiến lên ôm mọi người.
Mọi người đều dần biến mất, ba Dã Hạc nhìn đồng hồ, cuối cùng dặn dò rất nhanh: "Thực sự thích người ta thì chung sống cho tốt đấy."
Bóng dáng của bọn họ dần tan biến, giọng nói của ông Dã Hạc vang vọng: "Đừng quên cơm của chúng ta đấy! Bốn người với Đại Kim nữa nhé!"
"Gâu!" Đại Kim phối hợp rất kịp thời.
Sau khi tỉnh giấc, Dã Hạc vẫn rất lâu không phản ứng lại được. Người nhà anh ta đã qua đời từ rất sớm, bỏ lại anh ta một mình, mong muốn thoát kiếp độc thân theo đuổi tình yêu cũng là khát vọng muốn có người bồi bạn bên cạnh. Cho tới khi gặp được Đại Kim, lại chứng kiến sự ra đi của Đại Kim, anh ta mới thực sự trưởng thành. Tuy nhiên, đây cũng coi như là nhận được cái gật đầu của phụ huynh rồi nhỉ? Hehe. Mạch não của những đôi tình nhân trẻ luôn có thể chuyển mọi thứ về phía tình yêu, khi Dã Hạc cười khúc khích, toàn thân anh ta toát ra bầu không khí yêu đương thật khó ngửi*, Diệp Tuyên nhất thời không nói nên lời.
(*Nguyên văn là : các cặp đôi yêu đương thường sẽ bị bạn bè chọc là "bọn tao ngửi thấy một bầu không khí yêu đương thật khó ngửi"”, vì khi người ta yêu đương show ân ái phát cơm chó sẽ khiến người xung quanh cảm thấy ghen tị, ngưỡng mộ, phát hờn. )
Diệp Tuyền nghĩ nghĩ, gọi An An tới, lấy ra một cái thẻ từ cặp nhỏ của cô bé. Từ khi lão thiên sư Bạch Vân Quán sử dụng thuật pháp không đáng tin cậy để cướp đơn, còn phái lực sĩ khăn vàng tới xếp hàng, cô liền cấm sử dụng thuật pháp để cướp đơn, giờ xem ra phải thêm một điều khoản nữa...
"Bà chủ không bán đồ, không chụp hình, báo mộng con cháu tới chụp hình cũng không được!"
Cô chăm sóc người già một cách đàng hoàng, cũng không phải động vật hiếm hoi được mọi người theo dõi gì!
Dã Hạc bị từ chối cũng không nhụt chí, lấy lòng thấp giọng hỏi: "Cái đó... bà chủ à, có thể đổi hộp quà cho chúng tôi được không, hộp giống dịp Thất Tịch trước có còn không? Tôi muốn gói lại mang về cho Đinh Hinh một phân..."
Hộp giấy dịp trung thu không khác lắm so với Thất Tịch, lúc Thang Tiểu Mãn tới hỏi bánh trung thu, chủ động đề xuất muốn vẽ vỏ hộp, chú thỏ nhỏ trên đó vô cùng dễ thương, thậm chí còn có người đặc biệt hỏi có thể lấy vài hộp trống hay không. Đối mặt với những thứ dễ thương, đôi tình nhân trẻ không hề lay động, có năng lực biến bất kỳ ngày lễ nào thành ngày lễ tình nhân.