Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:05:51
Lượt xem: 2
Chuyện của công ty lúc trước vẫn là do Bạch Tiêu quản lý, có một số bộ phận chi tiết, Tần Mặc không nắm bắt được, vì vậy mấy ngày hôm nay anh bận bịu công việc luôn đi sớm về trễ, căn bản không có thời gian để quan tâm đến Tô Song Song.
Tô Song Song chỉ là một trợ lý nhỏ chuyên vẽ tranh manga, công việc cũng không có gì bận rộn lắm, cứ hết giờ làm lại đến thăm Bạch Tiêu, hy vọng có thể cho mang đến tin tức tốt lành cho Tần Mặc.
Hai ngày nay tuy công việc ở bộ phận tranh manga không phải là rất thuận lợi, vẫn luôn bị người khác sai vặt đến sai vặt đi, nhưng mà Tô Song Song vẫn cảm thấy cuộc sống rất phong phú. Đến giờ tan tầm, Tô Song Song liền đến thẳng đến bệnh viện.
Tô Song Song còn chưa tiến vào đến cửa bệnh viện, chỉ nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng cãi vả, cô cẩn thận lắng nghe, là tiếng của Dương Hinh và Đông Phương Nhã.
Tô Song Song đứng ở cửa ra vào, muốn đi vào, nhưng lại cảm thấy có chút không hay, nên cứ đứng bên ngoài như vậy. Bởi vì tiếng cãi nhau của hai cô gái kia hết sức lớn, cho nên lúc này Tô Song Song bị biến thành người nghe trộm.
"Đông Phương Nhã, cô chính là một người bụng dạ khó lường! Nói đi! Có phải là cô đã làm hại anh Bạch Tiêu hay không!" Dương Hinh tâm tình rất kích động, Tô Song Song từ bên ngoài ngó qua cánh cửa hé mở nhìn vào, liền nhìn thấy Dương Hinh mặt mũi đỏ rựt xông vào Đông Phương Nhã mà gào rú.
Thực sự đây là lần đầu tiên Tô Song Song nhìn thấy một Dương Hinh tính tình vẫn luôn tao nhã, lại có thể phát giận lớn đến như vậy. Theo bản năng liền Tô Song Song lui lại về phía sau một bước, định rời đi, thì lại nghe thấy Đông Phương Nhã hừ lạnh một tiếng.
"Dương Hinh, nếu như muốn nói hại người, chính cô mới là người có khả năng nhất, chẳng phải cô vẫn một mực thương anh Bạc Tiêu đó sao? Nhìn anh ấy mỗi ngày cùng một chỗ với những người phụ nữ khác, chẳng lẽ đến ngay cả chuyện ấy mà cô vẫn chưa từng bao giờ hận anh ấy hay sao? Chẳng lẽ cô chưa từng muốn g.i.ế.c anh ấy hay sao?"
Vẻ mặt Tô Song Song lập tức trở nên kinh ngạc, cô chớp chớp đôi mắt, không nhịn được nữa lại tiến lên trước nửa bước, cẩn thận từng ly từng tí liếc nhìn thử xem thế nào, chẳng lẽ “đại chiến” đã đến mức giằng xé rồi sao?
Dương Hinh và Đông Phương Nhã cùng đưa mắt nhìn nhau chòng chọc, nhưng nhất định không ai chịu nhường nhịn ai. Cuối cùng Đông Phương Nhã liền cầm lấy bản bệnh án, hừ lạnh một tiếng, Đông Phương Nhã quay đầu đi vẻ cực kỳ cao ngạo, tiếp đó liền hướng về phía cửa ra vào, đi ra ngoài.
Khi Đông Phương Nhã vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy Tô Song Song đang đứng ở cửa. Tô Song Song lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng cô nhanh trí vội vàng cầm túi nước ép hoa quả trong tay giơ lên, nói một câu giấu đầu lòi đuôi: "Tôi vừa đến xong, tôi mang chút nước hoa quả đến!"
Gương mặt của Đông Phương Nhã lộ ra vẻ có chút khó coi, nhưng cô cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía Tô Song Song khẽ gật đầu, sau đó liền đi lướt qua người Tô Song Song, đi ra khỏi phòng bệnh.
Đông Phương Nhã vừa đi khỏi, trong lòng Dương Hinh vẫn còn có chút bất bình, nhìn theo bóng lưng của Đông Phương Nhã hừ lên một tiếng, tiếp sau đó cô đi tới bên cạnh Tô Song Song, tiếp nhận túi nước ép hoa quả từ trong tay của Tô Song Song. Rõ ràng tâm tình của Dương Hinh đang rơi vào trong tình trạng rất thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-206.html.]
"Song Song, cô lại còn mang theo nước hoa quả đến để làm gì vậy? Tốn nhiều tiền lắm, lại nói... Anh ấy cũng không ăn được..." Nói đến đây, hai mắt Dương Hinh lại đỏ lên.
Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, trong nội tâm thật sự cũng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng bất quá cô vẫn lập tức lên tiếng nói chuyện trêu chọc cho Dương Hinh vui vẻ: "Anh Bạch Tiêu không ăn, vậy thì cô ăn là được! Nói chứ, nếu như sau đó đột nhiên anh Bạch Tiêu tỉnh dậy, nếu anh ấy muốn ăn hoa quả, vậy thì lúc đó cũng đã có sẵn đồ để ở đó rồi! Nếu không cái con người luôn có cái tính vừa kiêu ngạo lại vừa hay nóng nảy nhõng nhẽo kia, lại làm ồn ào lên rằng mọi người đã ngược đãi anh ấy mất!"
Dương Hinh vừa nghe Tô Song Song nói như vậy liền mỉm cười, chỉ là trên mặt vẫn tràn đầy vẻ cô đơn như cũ. Dương Hinh đặt số hoa quả kia lên trên mặt bàn, rồi ra ngồi ở trước giường bệnh, cô nhìn Bạch Tiêu vẫn không có bất kỳ một phản ứng nào, không thể nhịn được nữa lại vừa muốn khóc.
Tô Song Song nhìn thấy Dương Hinh như vậy, trong nội tâm cảm thấy cũng không được thoải mái. Cô vươn tay ra lôi kéo bàn tay của Dương Hinh, vỗ nhè nhẹ vào bàn tay đó: "Không có chuyện gì đâu, giống như tôi và A Mặc đã từng nói rồi đó, cho dù có là tai họa ngàn năm để lại, nhất định anh Bạch Tiêu sẽ tỉnh lại, rồi anh ấy sẽ lại tiếp tục gây tai họa cho chúng sinh cho mà xem!"
"Ừ.. Chỉ là Song Song à, tôi không cam lòng, tôi cảm thấy trong lúc làm phẫu thuật cho anh Bạch Tiêu, nhất định là Đông Phương Nhã đã động tay chân gì đó. Nếu không anh Bạch Tiêu chỉ có bị gạch đập một cái thôi, làm sao lại có thể đập mạnh đến mức làm cho người ta trở thành người sống cuộc sống thực vật như vậy chứ!"
Dương Hinh vừa nhắc tới Đông Phương Nhã, không hiểu sao tâm tình của cô liền trở nên kích động hẳn lên. Dương Hinh siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Song Song đến đau nhức. Tô Song Song không biết rõ nguyên nhân bên trong của chuyện này, cho nên cô cũng không dám nói lung tung, mà chỉ có thể tiếp tục an ủi Dương Hinh.
"Đoàn chuyên gia mà A Mặc đã mời vừa mới tới đây rồi. Dương Hinh à, cô cứ yên tâm đi, cho dù Đông Phương Nhã động tay đống chân làm cái chuyện gì đó, thì nhất định bọn họ cũng sẽ điều tra ra thôi. Chỉ có điều, tôi cảm thấy rằng, Đông Phương Nhã đã làm bác sĩ riêng cho Bạch Tiêu suốt một thời gian lâu như vậy rồi, xét về công về tư, cô ấy cũng sẽ không làm ra cái loại chuyện này..."
"Không! Đông Phương Nhã tuyệt đối không phải là một người phụ nữ đơn giản như vậy. Tôi vẫn cảm thấy trong chuyện này cô ấy có vấn đề, rõ ràng Đông Phương Nhã yêu mến anh Bạch Tiêu như vậy, tuy rằng Đông Phương Nhã đã che dấu cái chuyện kia rất sâu. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy cái cô Đông Phương Nhã này cũng không phải là một người phụ nữ có lòng dạ giống như những người phụ nữ bình thường khác!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Dương Hinh càng nói càng có vẻ kích động, siết mạnh bàn tay của Tô Song Song đến mức cô có cảm giác xương cốt bàn tay của mình đã sắp vỡ nát ra mất rồi. Tô Song Song vội vàng rút bàn tay của mình ra, cười lên ha ha, rồi nói: "Hinh nhi à, cô đừng có quá kích động như vậy, để tôi nói chuyện này với A Mặc, nhắc nhở anh ấy chú ý thêm một chút."
Kỳ thật Tô Song Song cảm thấy Đông Phương Nhã yêu mến Bạch Tiêu thì không nói, cũng thuộc về hiện tượng bình thường, nhưng Bạch Tiêu là một hoa hoa công tử như vậy, tuyệt đối cũng không thích hợp cho phụ nữ phó thác cả đời.
Chỉ là chuyện này nếu làm rõ ra, chỉ sợ cuối cùng chính là số mệnh của người đó cũng sẽ bị quăng đi. Thoạt nhìn Đông Phương Nhã chính là một người phụ nữ rất khôn khéo, nên đã tự mình lựa chọn giấu diếm tình cảm, trong chuyện tình cảm luyến ái thế này cũng có thể tha thứ được.
"Ừ! Song Song, tôi cầu xin cô đấy, nhất định cô phải nói với anh Tần Mặc chu ý đến chuyện này của anh Bạch Tiêu một chút!" Dương Hinh nói xong, vừa cúi đầu xuống nhìn Bạch Tiêu, ánh mắt của cô đầy sự chuyên chú và cố chấp, lộ rõ vẻ đau thương.
Tô Song Song nhìn thoáng qua Dương Hinh, lại nhìn qua Bạch Tiêu một chút, rõ ràng anh gầy đi rất nhiều. Tô Song Song thở dài, quả thực đây cũng chính là một đôi oan gia