Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:05:54
Lượt xem: 3
Tô Song Song suy nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề gì, liền gật đầu, tiếp tục câu có câu không nói với Tần Dật Hiên, không khí tự nhiên hơn vừa rồi rất nhiều.
Tần Mặc sờ sờ điện thoại trong tay, suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng lên, khiến nhân viên đang làm báo cáo bị sợ đến ngừng thở, suýt chút nữa ngộp chết.
Trong phòng họp lập tức yên tĩnh lại, từng người một đều thận trọng nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, còn tưởng rằng anh có gì bất mãn với đề án này, đang định nổi giận đấy.
Tần Mặc quét một vòng bốn phía, thấy bọn họ đều khẩn trương nhìn mình chằm chằm, ho nhẹ một tiếng, hóa giải không khí lúng túng: “Tôi còn có chuyện, báo cáo gửi vào hòm thư cho tôi, tôi quay lại nhìn, bây giờ tan họp.”
“...” Người tại chỗ hai mặt nhìn nhau, thấy Tần Mặc đi, tất cả đều ảo não rời đi.
Khí thế của Tần Mặc có thể nói mạnh hơn Bạch Tiêu nhiều, mặc dù Bạch Tiêu là một con cọp mặt cười, nhưng ít nhất bề ngoài anh ta còn có thể cho mọi người một khuôn mặt tươi cười, Tần Mặc thì chân chân chính chính là một con cọp lớn rồi, bề ngoài cũng không dễ chọc như vậy, người cùng trong phòng họp với anh đều cảm thấy áp lực như núi.
Tần Mặc sợ khiến cho người ta chú ý nên đi ra từ cửa hông, chạy thẳng tới tiệm cà phê đối diện, đợi đến khi anh đi lên lầu hai, đứng ở đầu cầu thang nhìn vào trong, đã liếc mắt nhìn thấy Tô Song Song.
Trong nháy mắt trên mặt Tần Mặc mang theo vẻ ôn hòa ấm áp, nhưng khi tầm mắt của anh lướt qua người bên cạnh Tô Song Song thì nụ cười ấm áp trên mặt lập tức ngưng kết thành sương.
Nhân viên phục vụ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông thành thục anh tuấn như vậy, vội vàng lại gần, d1en d4nl 3q21y d0n thận trọng hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi anh đi mấy người?”
Nhân viên phục vụ này hỏi xong vẫn không thấy Tần Mặc đáp lời, không nhịn được ngẩng đầu lên thẹn thùng nhìn sang, một cái nhìn này, bị sợ đến thiếu chút nữa cô kêu thành tiếng.
Thái độ của Tần Mặc hết sức dọa người, ý lạnh quanh thân cũng văng ra bốn phía, viết rõ ràng người lạ chớ vào, cô vừa vội vã liếc nhìn, vừa vội vàng ôm cái khay chạy trốn.
Lúc này Tần Dật Hiên đang nói đến tin đồn thú vị trong công ty, Tô Song Song nghe được thú vị, thỉnh thoảng cười lên, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao, quay đầu lại nhìn, đã nhìn thấy Tần Mặc vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đầu cầu thang.
Nụ cười trên mặt Tô Song Song cứng ngắc trong nháy mắt, cô hé miệng, định kêu một tiếng: A Mặc, tuy nhiên lại phát hiện bởi vì quá kinh ngạc, giống như bị đông cứng lại, vốn không phát ra được âm thanh.
Tần Dật Hiên chú ý thấy Tô Song Song không thích hợp, anh ngồi đưa lưng về phía cầu thang, quay đầu nhìn sang, tầm mắt của anh lập tức đối diện với tầm mắt hơi có sát ý của Tần Mặc, anh lập tức nhíu mày.
Tần Dật Hiên vội vàng quay sang an ủi Tô Song Song: “Song Song em đừng vội, anh đi giải thích với anh ta.”
Tần Dật Hiên vừa nói, Tô Song Song lấy lại tinh thần, bất ngờ đứng lên, vừa định đi tìm Tần Mặc, Tần mặc đã xoay người sải bước rời đi.
Tô Song Song vội vàng nhấc chân ra định đuổi theo, chỉ có điều vết thương trên đầu gối cô vốn chưa khỏi, mới vừa đứng lên quá vội, đầu gối đụng vào trên bàn, đau đến sắc mặt cô trắng bệch trong nháy mắt.
Khi đứng lên còn không đau như vậy, nhưng mới bước ra một bước, trong nháy mắt đầu gối giống như d.a.o cắt, đau đến cô đứng không vững, ngã thẳng xuống ghế, mồ hôi lạnh cũng tuôn rơi trên trán.
“Song Song, em làm sao vậy?” Tần Dật Hiên vừa thấy dáng vẻ của Tô Song Song, đưa tay sờ lên trán cô, vừa sờ, mồ hôi lạnh dính trên tay anh, sắc mặt của Tần Dật Hiên cũng trở nên khó nhìn trong nháy mắt, mặt đầy lo lắng.
“Có phải vết thương trên người em còn chưa tốt? Anh đưa em đi bệnh viện!” Tần Dật Hiên càng nghĩ càng sợ, dưa tay ôm Tô Song Song định chạy ra ngoài.
Tô Song Song đau đến hàm răng đánh vào nhau, một tay giữ chặt cánh tay Tần Dật Hiên, đỏ mắt, cố sức nói: “Anh, em phải đi tìm anh ấy!”
Tô Song Song biết Tần Mặc nhất định hiểu lầm, sớm biết mới vừa rồi không định cho Tần Mặc vui mừng bất ngờ cái gì, không nói cho anh biết cô đang ở tiệm cà phê gần công ty anh, lúc này còn để cho anh nhìn thấy mình và Tần Dật Hiên ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, đây không phải có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao.
Nhưng mà Tô Song Song không trách Tần Mặc, nếu tráo đổi vị trí của hai người, cô cũng sẽ tức giận, sẽ hiểu lầm, cho nên cô mới vội vã muốn đi tìm Tần Mặc giải thích một chút.
Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song đến lúc này rồi mà còn băn khoăn Tần Mặc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, lùi một bước nói: “Anh đưa em đến bệnh viện trước, sau đó anh đi tìm anh ta, chúng ta cùng nhau giải thích rõ cho anh ta có được không?”
Tô Song Song cắn răng lắc lắc đầu, lúc này Tần Dật Hiên thật sự nổi giận, ôm cô đi ra bên ngoài, vừa đi vừa gào: “Nếu như anh ta thật sự yêu thương em, nên tin tưởng em, chẳng lẽ em không nghĩ đến cái chân của em! Tô Song Song, đã nhiều năm như vậy, sao em vẫn còn ngốc như thế!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Dật Hiên thật sự nổi giận, mắng xong, cúi đầu nhìn Tô Song Song, thấy cô ỉu xìu đỏ mắt, lại cảm thấy mình thật quá đáng, nhỏ giọng khàn khàn nói một câu: “Xin lỗi, sự xuất hiện của anh lại khiến em thêm phiền toái rồi.”
“Không có...” Tô Song Song vừa thấy dáng vẻ tự trách này của Tần Dật Hiên, trong lòng lại khó chịu, chuyện này vốn không phải là lỗi của Tần Dật Hiên, chỉ là thật trùng hợp, hơn nữa cô cũng không nên muốn vui mừng bất ngờ cái gì, trực tiếp nói thẳng cho Tần Mặc rằng mình và Tần Dật Hiên ở tiệm cà phê là được rồi.
Nghĩ như vậy, Tô Song Song không muốn để cho Tần Dật Hiên áy náy nữa, gật gật đầu: “Vậy anh đưa em đi bệnh viện, em gọi điện thoại cho a Mặc.”
Tần Dật Hiên thấy sắc mặt Tô Song Song càng ngày càng trắng, cũng không nói gì, ôm cô đi ra bên ngoài, Tô Song Song run run rẩy rẩy lấy máy điện thoại mới ra, gọi một cú điện thoại cho Tần Mặc.
Khi Tần Dật Hiên bước ra tiệm cà phê, Tô Song Song nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên, cô vội vã ngẩng đầu nhìn sang, đã thấy Tần Mặc đứng ở cửa tiệm cà phê, đang phiền não hút thuốc.
Vừa thấy trong tiệm cà phê có người ra ngoài, anh ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tô Song Song được Tần Dật Hiên ôm thì sắc mặt nhất thời khó coi, quả thật muốn g.i.ế.c người, chỉ có điều một giây sau anh chú ý tới sắc mặt tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi lạnh của Tô Song Song.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-208.html.]
Anh nào còn quan tâm tới tức giận hay không, sải bước đi tới, nhỏ giọng hỏi một câu: “Sao vậy?” Nói xong tỏ vẻ muốn nhận Tô Song Song từ trong n.g.ự.c Tần Dật Hiên.
Tần Mặc sợ làm bị thương Tô Song Song, cho nên cũng không phải rất mạnh mẽ, chỉ chuẩn bị xong tư thế, Tần Dật Hiên quét mắt qua Tần Mặc, cũng không có đấu tranh quá nhiều, vừa đưa Tô Song Song vào trong n.g.ự.c Tần Mặc, vừa nói: “Hình như là đau chân.”
“!” Tần Mặc vừa nghe chân Tô Song Song đau, cũng biết nhất định là đầu gối của cô có vấn đề, không nói hai lời, ôm cô đi tới bên cạnh đường phố, xe của anh dừng ở bãi đậu xe của tập đoàn Tần thị, đi tới quá làm trễ nải thời gian, anh định kêu taxi.
Tần Dật Hiên lại bước nhanh theo tới, vội vã nói một câu: “Xe của tôi ở ven đường, khoảng trống lớn, có thể để cho Song Song thoải mái chút!”
Tần Mặc chỉ do dự một chút, rồi hất cằm, ý bảo Tần Dật Hiên dẫn đường, bây giờ quan trọng nhất ở trong lòng anh chính là Tô Song Song khỏe mạnh, những thứ khác có thể ném về phía sau.
Tần Dật Hiên cũng nghĩ như vậy, không nói gì khác, sải bước dẫn đường phía trước cho Tần Mặc.
Tô Song Song tựa vào trong n.g.ự.c Tần Mặc, đầu gối đau giống như không là của cô, cô rầm rầm rì rì, định giải thích một chút, Tần Mặc lại khẽ quát một tiếng: “Đàng hoàng ngây ngô.”
“...” Tô Song Song nghe Tần Mặc dịu dàng bá đạo, không nhịn được nhếch môi cười, không hề nói nữa, tựa vào trong n.g.ự.c anh, đôi tay nhỏ bé níu chặt vạt áo anh, cố nén đau không kêu một tiếng.
Lên xe, Tần Mặc nhìn Tô Song Song vùi đầu trong n.g.ự.c anh, cái trán nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Đau cứ khóc, không ai cười em!”
Tô Song Song thật sự muốn khóc! Nhưng đau đớn này khiến cho ngay cả hơi sức để khóc cô cũng không có, tay chỉ nắm chặt vạt áo của Tần Mặc, một đầu mồ hôi lạnh đều lau lên vạt áo nhăn nhúm của anh.
Tần Dật Hiên liếc mắt nhìn Tô Song Song và Tần Mặc qua gương chiếu hậu, cô đơn trong đôi mắt nhỏ dài sâu hơn, chỉ có điều chạy xe càng thêm ổn định.
Đến bệnh viện, Tô Song Song vào phòng khám, ngoài cửa chỉ còn sót lại Tần Mặc và Tần Dật Hiên, hai người đứng hai bên cửa, liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt lại dời mắt đi, rõ ràng ai cũng không muốn nhìn thấy người kia.
Một lát sau, Tần Dật Hiên khó khăn mở miệng, nặn ra mấy chữ: “Anh hiểu lầm, tôi chỉ ngẫu nhiên gặp cô ấy, muốn ngồi cùng cô ấy một lát, cô ấy muốn cho anh vui mừng bất ngờ.”
Lời này nói từ trong miệng Tần Dật Hiên quả thật quá khó khăn, năng lực mồm miệng của anh luôn rất mạnh, nói câu này lại lắp ba lắp bắp, đứt quãng.
Tần mặc không quay đầu nhìn cậu ta, nhưng trong lỗ mũi hừ ra một chữ: “Ừ.”
Tần Dật Hiên thấy rất kỳ quái với phản ứng lạnh nhạt như vậy của Tần Mặc, không nhịn được quay đầu lại định nhìn vẻ mặt của anh ta, lại thấy anh ta hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào cửa phòng khám, không hề chớp mắt.
Tần Dật Hiên quay đầu lại, cúi đầu tự giễu cười cười, thế giới của Tô Song Song và Tần Mặc, cho tới bây giờ anh vẫn không đi vào, cũng không có cách nào cắm vào.
Anh không muốn lại tìm khó chịu, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Anh đã tin tưởng Song Song, vậy tại sao lại rời đi?”
Tần Mặc không ngờ Tần Dật Hiên còn chưa đi, ánh mắt liếc nhìn cậu ta, vào lúc này anh đã tỉnh táo lại, bình tĩnh không gợn sóng nói: “Tôi sợ sẽ không kiềm chế được mà đánh cậu, làm khó cô ấy.”
“A!” Lời Tần Mặc nói quả thật không khác suy nghĩ của anh lắm, Tần Dật Hiên đưa tay vuốt ve ấn đường đau nhức, nhíu mày một cái, sau đó lại giãn ra, anh gật gật đầu, coi như đồng ý.
“Chăm sóc tốt cho cô ấy, lần sau coi như sợ làm khó cô ấy cũng đừng để cho cô ấy sốt ruột.” Tần Dật Hiên nói xong câu đó, xoay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên cạnh Tần Mặc, lại tặng thêm một câu, “Giúp tôi nói một tiếng với cô ấy, hôm nào thăm cô ấy.”
Tần Mặc liếc cậu ta một cái, trả lời lại một câu: “Lần sau sẽ không làm khó cô ấy cũng sẽ không khiến cô ấy gấp gáp.”
Tần Dật Hiên nghe xong, không nhịn được cười khẽ, hình như rất thoải mái, lại hình như rất bất đắc dĩ, nhưng cho dù là vẻ mặt nào, đều không rơi vào mắt Tần Mặc.
Chỉ chốc lát sau bác sỹ đã ra tới, trên mặt không có biểu cảm gì, y tá nhỏ đẩy Tô Song Song ra, Tần Mặc vừa thấy Tô Song Song ngồi xe lăn, biểu hiện trên mặt hết sức khó coi.
Bác sỹ vốn còn thong thả ung dung, vừa thấy Tần Mặc nhíu mày, vội vàng nhanh chóng giống như đánh m.á.u gà, sốt sình sịch nhanh chóng nói ra.
“Tần tiên sinh ngài yên tâm, Tô tiểu thư không có gì đáng ngại, chỉ có điều tạm thời ngồi xe lăn hai ngày, tránh cho đầu gối sưng nặng thêm, cô ấy cảm thấy đau. Hai ngày nay bôi thuốc đúng hạn, làm việc gì cũng đừng trì hoãn, chờ hai ngày nữa, cô ấy cảm thấy không đau, cũng không cần ngồi xe lăn.”
Anh thấy Tần Mặc cau mày nhìn Tô Song Song ngủ mất, vội vàng tặng thêm một câu: “Bây giờ cô ấy quá đau, cho nên tiêm thuốc an thần cho cô ấy, buổi tối có thể tỉnh, không có chuyện gì! Thật sự không có chuyện gì!”
Nói xong bác sỹ này thận trọng nhìn lướt qua nét mặt Tần Mặc, thấy anh không có dấu hiệu nổi giận, thở phào nhẹ nhõm.
Anh thấy Tần Mặc không có phản ứng gì, vội vàng để y tá nhỏ đẩy Tô Song Song tới, còn ân cần để người đi mua thuốc về, đặt ở sau xe lăn.
Tần Mặc ngồi xổm trước xe lăn, thấy mặc dù Tô Song Song cau mày, nhưng ngủ rất yên ổn, nên yên tâm.
Tính khí tốt gật gật đầu với bác sỹ, ngỏ ý cám ơn, lại khiến cho bác sỹ này sợ hết hồn, cho đến khi đưa bọn họ đi, anh mới cảm thấy sống lại.