Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 235

Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:11:05
Lượt xem: 3

Vừa xuống máy bay, Tô Song Song lập tức có cảm giác sống sót sau tai nạn, cô vừa mới làm nô dịch không ít vì Tần Mặc, là cho ăn cơm xong, lại đ.ấ.m chân đ.ấ.m lưng cho anh, làm một nha hoàn nhỏ thời cổ đại, mà Tần Mặc anh chính là địa chủ Chu Bái Bì *!

(*) Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái Bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.

Tô Song Song vội vàng duỗi người một cái, mới hạ cánh tay xuống, vừa nhìn về phía trước, lập tức trong lòng hoàn toàn trống trải, nơi này trừ bầu trời màu xanh lam đặc biệt, ngay cả không khí hình như cũng tràn đầy một ít mùi vị ngọt ngào.

Tô Song Song vội vàng xoay một vòng, sân bay này xây trên một nền đất cao, cho nên Tô Song Song nhìn xuyên qua kính nhìn xuống, đã thấy nước biển trong suốt quả thật như trong veo, chớp mắt một cái tươi đẹp cũng sẽ không thay đổi.

Lúc này Tần Mặc đi tới, đứng ở bên cạnh Tô Song Song, kéo tay của cô, nhẹ giọng hỏi một câu: “Thích nơi này không?”

Tô Song Song kích động cũng không nói chuyện, vội vàng gật đầu một cái, ý hưng phấn khó nói lên lời.

Tần Mặc hài lòng đưa tay, theo thói quen vuốt vuốt đầu của cô, sau đó kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa kiên nhẫn nói: “Nơi này tương đối nóng, chúng ta đi khách sạn đổi một bộ quần áo trước, nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều anh dẫn em đi bờ biển chơi, hả?”

Bây giờ cả mắt Tô Song Song đều là nước biển trong suốt nhìn thấy đáy, Tần Mặc nói cái gì và cái gì, cũng chỉ cố gật đầu, đợi đến khi ra khỏi sân bay, rời khỏi máy điều hòa nhiệt độ, Tô Song Song giờ mới hiểu được, Tần Mặc nói thay quần áo.

Thì ra bọn họ xuyên qua nửa địa cầu! Trực tiếp chạy đến vùng nhiệt đới, vừa đi ra ngoài, Tô Song Song đã cảm thấy một luồng sóng nhiệt đánh tới, cô cúi đầu nhìn bộ áo dài quần dài trên người mình, bỗng cảm thấy mình giống như con ngốc.

Cũng may chỉ đi vài bước, xe đã tới rồi, Tô Song Song vội vàng chui vào trong xe, máy điều hòa nhiệt độ vừa mở, trong nháy mắt cảm thấy sống lại rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô hưng phấn như đứa trẻ con mới ra cửa, chỗ này chỗ kia đều mới mẻ, rướn cổ nhìn ra bên ngoài.

Tần Mặc ngồi ở bên cạnh, Tô Song Song nhìn ra bên ngoài, anh thì tập trung nhìn Tô Song Song, hai người ai cũng không lên tiếng, cho đến khi xuống xe, Tô Song Song lấy tốc độ thi chạy một trăm mét điên cuồng chạy vào khách sạn, chỉ trong chốc lát này thôi cũng đã thiếu chút nữa khiến cô nóng đến c.h.ế.t rồi.

Vừa vào khách sạn, Tô Song Song lại nhìn túi nhỏ trong n.g.ự.c mình, bối rối, cô nhìn Tần Mặc đang thong thả ung dung đi về phía cô, lại quơ quơ cái túi trong tay mình, nói: “A Mặc, chúng ta cũng không mang theo quần áo!”

Tần Mặc nhìn lướt qua Tô Song Song, ánh mắt kia lộ ra chút bất đắc dĩ, anh móc một chiếc thẻ từ trong túi áo ra, quơ quơ, sau đó giao cho nhân viên phục vụ, nói đơn giản một cái số đo của anh và Tô Song Song, cùng với nhãn hiệu quần áo cần tới.

Sau đó Tô Song Song liền nhìn thấy nhân viên phục vụ này cười híp mắt cầm thẻ đi, Tô Song Song hơi nóng nảy, lôi kéo Tần Mặc nói: “A Mặc, nếu như anh ta cầm thẻ chạy mất thì làm như thế nào?”

“...” Mặc dù Tần Mặc không nói gì nhưng lại cảm thấy dáng vẻ bảo vệ tài sản cho anh của Tô Song Song đặc biệt đáng yêu, anh đưa tay lại vuốt ve đỉnh đầu Tô Song Song, trầm giọng nói: “Cậu ta không dám.”

Bốn chữ này Tần Mặc nói không có giọng điệu đặc biệt gì, nhưng chỉ có điều mùi vị lạnh như băng nà mới khiến cho người ta có cảm giác sợ nổi da gà, Tô Song Song liếc nhìn Tần Mặc, thấy gương mặt băng giá của anh, gật gật đầu, quả thật, đoán chừng ngại mạng dài rồi mới dám trộm tiền của Boss Tần.

Ngay cả ông cụ Tần có dáng vẻ kêu đánh kêu giết, mỗi một phút đã xắt người thành miếng củ cải.

Tô Song Song vậy yên tâm, ngồi máy bay cho tới trưa, làm nha hoàn nhỏ cho tới trưa, Tô Song Song giờ vừa mệt lại buồn ngủ, lôi kéo Tần Mặc đi tới trước quầy lễ tân.

“A Mặc, chúng ta ở đâu?” Tô Song Song mới hỏi xong, còn chưa đi tới quầy lễ tân, Tần Mặc đã lật tay túm được tay Tô Song Song, kéo cô đi thẳng vào thang máy.

Thang máy chạy thẳng lên trên cùng, Tô Song Song nhìn con số tăng vọt một đường, đợi đến khi ngừng lại còn hơi mơ hồ đấy.

Tần Mặc trực tiếp kéo Tô Song Song đi ra ngoài, mở cửa một căn phòng trong cùng, Tô Song Song đi vào, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi phệt xuống đất.

Phòng này ước chừng sơ qua đoán chừng phải hai ba trăm mét vuông! Hay thật, giờ khắc này phòng khách đã vượt qua khu nhà trọ kia của cô rồi, Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, theo bản năng vịn khung cửa, định chạy đi.

Tần Mặc một phát kéo cô lại, đóng cửa, ôm cô, không để cho cô chạy, không hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Song Song đi vào trong phòng, nhìn đồ xa xỉ trong phòng, lại nhìn cửa sổ thủy tinh sát đất nhìn thấy toàn bộ đảo, trái tim nhỏ thật sự run lên lại run lên.

“A Mặc, mặc dù anh có tiền, nhưng cũng không thể tiêu xài như vậy! Thế này về sau em phải kiếm tiền mấy đời mới có thể đổi lấy tiền du lịch một lần này!”

Tô Song Song vừa nghĩ tới nửa đời sau của mình vất vả cũng vì một căn phòng rộng lớn cao cấp đỉnh nhất này, tha cho cô đi! Cô sợ nửa đêm thức tỉnh!

Tần Mặc rốt cuộc hiểu được Tô Song Song đang sợ cái gì rồi, cười khẽ một tiếng, chớp mắt một cái, mở miệng nói: “Khách sạn này là của chúng ta, cho nên chúng ta ở không tốn tiền.”

“??” Tô Song Song quay đầu lại nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Mặc, vẻ mặt anh đùa thôi hả? Nếu ở trong nhà kia của Tần Mặc mà anh nói anh có một khách sạn ở đây, cô khẳng định không do dự chút nào chỉ tin tưởng.

Thế nhưng đây là ở ngoài nửa địa cầu! Chẳng lẽ tay Tần Mặc đã duỗi xa đến như vậy, Tô Song Song theo bản năng liếc nhìn tay Tần Mặc, tay thon dài trắng nõn, thật đẹp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-235.html.]

Cô chậc chậc một tiếng trong lòng: Quả thật là thế giới giàu có, cô một bình dân nho nhỏ nhìn không thấu.

“Thật sự không tốn tiền?” Tô Song Song thử hỏi một câu, thấy Tần Mặc rất nghiêm túc gật gật đầu, vậy được rồi, bởi vì Tần Mặc đã đồng ý không bao giờ lừa cô nữa.

Vừa nghe không tốn tiền, Tô Song Song lập tức vui vẻ, bắt đầu xem đông một chút tây một chút, sờ sờ chỗ này một chút sờ chỗ kia một chút, dáng vẻ một tên nhà quê ra tỉnh, nhìn chỗ này chỗ kia đều mới mẻ.

Tần Mặc cứ tựa vào cửa như vậy, nhìn dáng vẻ Tô Song Song vui vẻ, trong lòng ấm áp vui vẻ theo, nhìn một lúc, thấy toàn bộ lực chú ý của Tô Song Song đều bị phong cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn, anh lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn.

“Thu mua khách sạn này.” Năm chữ đơn giản, chính là vì không bao giờ lừa gạt Tô Song Song nữa.

Tô Song Song nhìn một lúc, ôm gối ôm tựa vào ngồi cạnh cửa sổ sát đất, nhìn một chút, cuối cùng không nhịn được ngủ thiếp đi.

Tần Mặc gửi tin nhắn xong, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Song Song ngồi dưới đất bên cạnh giường, nhắm mắt lại yên tĩnh ngủ thiếp đi.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu lên người cô, hiện lên một ít hào quang bảy màu, như mộng như ảo, Tần Mặc lập tức hơi kinh hãi, chỉ sợ sau một khắc Tô Song Song sẽ theo vầng sáng bảy màu này cùng nhau biến mất ở trong không khí.

Anh vội vàng đi nhanh tới, khoảnh khắc khi chạm đến thân thể Tô Song Song kia, Tần Mặc mới cảm thấy yên tâm, anh nhìn thấy trên trán Tô Song Song đã hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, bất đắc dĩ lắc đầu nhẹ nhàng hôn lên cái trán cô, sau đó ôm cô lên.

Vừa vào phòng ngủ, Tần Mặc đã rón rén giúp Tô Song Song cởi áo ngoài ra, bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ làm chuyện này, Tần Mặc làm vừa cẩn thận vừa vụng về, một bộ quần áo ước chừng mất mười phút mới cởi ra xong.

Cởi áo khoác cho Tô Song Song, anh thế nhưng lại mồ hôi đầy đầu, anh cũng định cởi áo ngoài, nhìn Tô Song Song ngủ ngon, anh đứng bên giường suy nghĩ một chút, trực tiếp lên giường, ôm Tô Song Song theo cô một lát.

Một giấc ngủ này của Tô Song Song vẫn ngủ thẳng đến buổi chiều, nếu như không phải bụng gọi, đoán chừng cô sẽ ngủ thẳng đến tối, cô mơ mơ màng màng vuốt ve bụng mình, càng vuốt càng đói, Tô Song Song rốt cuộc không chịu được mở hai mắt ra rồi.

Hai mắt vừa mới mở ra, còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, đã nhìn thấy cái cằm tuấn tú của Tần Mặc, cô còn mơ mơ màng màng, cằm của Tần Mặc bị ánh mặt trời chiếu qua, càng thêm không thấy rõ rồi, Tô Song Song còn tưởng là bánh bao lớn, vừa ngẩng đầu đi lên chính là một ngụm.

“Ưmh...” Tần Mặc rên lên một tiếng, mắt khép hờ vừa nhìn, mới phát hiện bị Tô Song Song cắn.

Khoảnh khắc khi Tô Song Song cắn lên, cảm giác sắp rơi răng, trong nháy mắt cảm thấy có gì không đúng, cô cảm thấy đau, đó chính là nói cô không phải nằm mộng, đã tỉnh rồi, ở bên đầu cô vốn không thể có bánh bao trắng lớn.

Tô Song Song vội vàng buông miệng ra, cẩn thân liếc mắt nhìn, khi nhìn thấy cô vừa mới cắn chính là cằm của Tần Mặc thì nhìn thấy trên cằm Tần Mặc có hai hàng dấu răng, cộng thêm một đống nước miếng thì Tô Song Song vội vàng nhắm mắt lại, giả chết.

Tần Mặc nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu, mới kiềm chế được lửa giận nơi đáy lòng, không một cước đạp Tô Song Song xuống.

Anh đã nắm chặt bên mép chăn, lung tung xoa xoa cằm của mình, nhìn dáng vẻ giả c.h.ế.t của Tô Song Song ở trong lòng mình, cuối cùng tức giận hóa thành bất đắc dĩ.

Tần Mặc khẽ thở dài, ngay sau đó hé miệng, một ngụm cắn lên cái mũi nhỏ của Tô Song Song.

Tô Song Song lập tức cả kinh trợn tròn hai mắt, thiếu điều kêu lên, khi Tô Song Song định kêu lên, Tần Mặc trực tiếp buông lỗ mũi của cô ra, hôn lên môi cô, chặn miệng cô lại.

Cái hôn này lại hôn đến khiến cho Tô Song Song mơ mơ màng màng rồi, đợi đến khi Tần Mặc buông cô ra, cô nằm trên giường, cảm giác hít vào nhiều thở ra ít, quả thật mệt muốn xỉu.

Tần Mặc thì đứng dậy, đưa tay định kéo Tô Song Song lên, thấy Tô Song Song bám lấy cái giường, không có ý tứ muốn đứng dậy, anh trực tiếp tự mình xuống giường, không quên nói một câu: “Vậy anh tự đi ăn cơm.”

“Đừng! Đại thần chờ em!” Tô Song Song vừa nghe đến ăn, trong nháy mắt cũng không để ý đến có xấu hổ hay không nữa rồi, đưa tay kéo Tần Mặc lại, dùng sức kéo.

Chỉ nghe “Roẹt!” Một tiếng, Tô Song Song còn chưa đứng dậy, đã cảm thấy phá hư rồi, cô khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái, vừa nhìn, bị sợ đến Tô Song Song vội vàng buông tay ra.

Ai có thể nói cho cô biết, tổng giám đốc đại nhân mặc quần hiệu gì không! Thật sự quá lừa bịp rồi! Cô chỉ nhẹ nhàng kéo, làm sao lại xé rách cái m.ô.n.g này ra!

Tần Mặc cảm thấy sau cái m.ô.n.g mình mát mẻ một trận, anh nhắm nghiền mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, sau đó mở hai mắt ra, xoay người liếc nhìn m.ô.n.g mình.

Lại bị xé rách hở ra một mảng lớn, lộ ra quần lót màu đen bên trong, hàm răng Tần Mặc lập tức mài đến “Ken két” vang dội.

Tô Song Song vừa nghe thấy tiếng mài răng “Ken két” này, trong nháy mắt cảm thấy cái mạng nhỏ của mình mất rồi, vội vàng xin tha: “Boss Tần, Tần đại thần, em thật sự không phải cố ý! Không cẩn thận, tay làm sai!”

Tần Mặc không để ý đến Tô Song Song, chậm rãi xoay người, đưa tay bóp má Tô Song Song, Tô Song Song còn tưởng rằng Tần Mặc định thực hành hình phạt đáng sợ nào đó, mặt mo cũng không cần, gào lên một tiếng: “Ông xã, em sai rồi! Cũng không dám nữa!”

Một tiếng ông xã, mềm mại êm ái yếu đuối còn mang theo chút rung động, trong nháy mắt an ủi xao động trong lòng Tần Mặc, đôi tay đưa ra định bấm mặt Tô Song Song đổi thành vuốt ve đỉnh đầu Tô Song Song.

Tô Song Song còn tưởng rằng Tần Mặc định “Giày xéo” cô, bị sợ đến cũng nhắm mắt lại, chờ cả ngày cũng chỉ cảm thấy Tần Mặc vuốt ve đầu mình như sờ con ch.ó nhỏ, hình như không có động tác nào khác, lúc này mới lặng lẽ mở một mắt ra.

Loading...