Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 344

Cập nhật lúc: 2024-10-03 05:50:24
Lượt xem: 0

Tô Song Song đi thật lâu đột nhiên ngừng lại, hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, vừa mở miệng liền luống cuống: "A Mặc, Tứ gia, Như Hoa còn đang ở trong nhà đấy!"

Hai kẻ sủng vật phản nghịch kia, hàng ngày vào ban ngày đều ra ban công phơi nắng, mới vừa rồi Tô Song Song quá tức giận, thời điểm đi ra ngoài chỉ lo khí thế, căn bản là quên không lo nghĩ đến còn có hai con vật cưng như vậy đưa được mang đi!

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Liệu Bạch Tiêu có thể trút hết lửa giận đến trên người chúng nó hay không, bắt bọn nó tàn phá tới c.h.ế.t hay không? Trời ạ! Em muốn mau quay trở về cứu chúng nó!"

Đầu óc Tô Song Song cứ thế chuyển động suy diễn ra những chuyện về sau, tự mình dọa mình phát sặc, xoay người lại nghĩ muốn phải chạy trở lại. Mới chạy được mấy bước, liền bị Tần Mặc túm lại phía sau cổ áo rồi lôi trở lại.

Tô Song Song không hiểu quay đầu lại nhìn Tần Mặc, lầu bầu nói một câu: "A Mặc, mặc dù bình thường anh không yêu thích Tứ gia, nhưng mà Như Hoa là mẹ anh, bậc trưởng bối đã rưng rưng trao lại đó! Chẳng lẽ anh cứ nhẫn tâm nhìn bọn chúng bị tàn phá tới c.h.ế.t như vậy, ôm hận mà c.h.ế.t sao?"

"..." Tần Mặc bị Tô Song Song đánh bại, anh thật muốn học cái người Nhị Thứ Nguyên đảo cặp mắt trắng dã, sau đó buông tay ra để cho Tô Song Song tự mình đi trở lại làm ầm ĩ.

Chỉ là bây giờ anh sợ Tô Song Song và Bạch Tiêu đụng phải nhau, giống như sấm sét phóng xuống trái đất vậy, hai người trêu chọc nhau rồi dẫn đến đánh nhau mất. Bạch Tiêu anh không thèm để ý, nhưng mà Tô Song Song kia thân thể bé nhỏ, khẳng định sẽ không thể đánh lại Bạch Tiêu.

"Không có chuyện gì, thời điểm anh tỉnh dậy đã bảo người của tiệm thú cưng đến đón chúng nó đi rồi. Chờ chúng ta ổn định lại, sẽ tiếp tục đến đón chúng nó trở lại nhà." Tần Mặc nói xong buông tay đang lôi kéo cổ áo Tô Song Song ra.

Tô Song Song cực kỳ kinh ngạc, cô đi vòng quanh Tần Mặc một vòng, khi đi đến trước mặt Tần Mặc thì cô vẫn chưa tỉnh hồn, vỗ vỗ vào n.g.ự.c của mình, sau đó hướng về phía Tần Mặc giơ tay làm một tư thế OK.

"Làm cho em sợ muốn chết, Tứ gia và Như Hoa nếu như còn ở lại nơi đó, đoán chừng sẽ bị Bạch Tiêu kia trêu chọc rồi gieo họa c.h.ế.t mất, nguy hiểm thật nguy hiểm thật!"

"..." Thật ra thì Tần Mặc muốn nói, Bạch Tiêu rất thích những động vật nhỏ. Anh sẽ không thể nào làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy, nhưng mà anh thật sự không muốn dưới tình huống như thế này để cho đầu óc Tô Song Song phải suy nghĩ nhiều, nếu giải thích vấn đề này với cô dường như không được chuẩn lắm, liền xác định ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhà trọ nhỏ mà Tần Mặc đã chuẩn bị lúc trước cũng ở gần trung tâm thành phố, hai người cũng đi không được bao xa, đã đến nơi.

Cửa vừa mở ra, Tô Song Song vừa nhìn cặp mắt liền sáng lên. Cái nhà trọ này so căn nhà cô ở ban đầu hơi lớn một chút, trong nhà đã có một số đồ dùng đơn giản, gọn gàng sạch sẽ.

Tần Mặc đứng sau lưng Tô Song Song nhìn, gian phòng này có một sảnh một phòng khách, rộng khoảng bốn mươi mét vuông, cảm thấy có chút áy náy, không nhịn được nói một câu: "Để cho em phải chịu uất ức rồi!"

Tần Mặc hiếm khi nói ra những lời kiểu như dịu dàng tình cảm ngọt ngào như thế này..., Tô Song Song lại vỗ n.g.ự.c của mình, quay đầu lại nhìn Tần Mặc ngây ngốc cười.

Cô chân thành nói: "Thật ra thì em thích nơi này hơn, mặc dù nhỏ, nhưng lại cũng rất ấm áp! A Mặc, em chỉ muốn sống cùng với anh, không muốn sống chung một chỗ cùng với anh ở những căn phòng như thế kia."

"Ừ." Trong lòng Tần Mặc rất vui vẻ, nhưng anh không biết phải ứng đối như thế nào để biểu đạt sự vui vẻ của chính mình. Anh cúi người xuống vòng tay quây Tô Song Song ở trong n.g.ự.c của mình, cứ an tĩnh ôm cô như vậy.

Một lát sau, Tần Mặc vừa định buông vòng tay quanh Tô Song Song ra, đột nhiên phát hiện thân thể Tô Song Song tựa vào trong n.g.ự.c anh nghiêng đi một cái. Anh cúi đầu vừa nhìn liền thấy, Tô Song Song vậy mà lại tựa vào trong n.g.ự.c anh ngủ thiếp đi.

Tần Mặc thoáng sửng sốt một chút, bất đắc dĩ lắc đầu liền ôm Tô Song Song lên, đặt cô vào trên giường. Anh liếc mắt nhìn thời gian, sắp đến buổi trưa rồi, hai người bọn họ vẫn còn chưa ăn cái gì, Tần Mặc sờ sờ đáy túi, móc ra 100 đồng tiền, có chút lúng túng.

Tần Mặc trưởng thành như vậy vẫn chưa từng bao giờ tự mình đi mua đồ ăn. Anh lấy điện thoại di động ra, tra trên Baidu một chút: "Đi mua món ăn như thế nào?"

Vốn là Tần Mặc còn có một chút quẫn bách, ai ngờ anh thật sự đã đánh giá thấp sức mạnh to lớn của Baidu. Vừa tìm như vậy, vậy mà đã tìm ra được rất nhiều đáp án, trong nháy mắt đã làm cho trong lòng Tần Mặc bình tâm lại. Xem ra cũng không chỉ có một mình anh vô dụng trong cuộc sống.

Tần Mặc dự định vốn chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn qua, hiểu được quá trình là tốt rồi. Ai biết ở trên đó ngay cả chọn món ăn thế nào cũng được viết vô cùng cặn kẽ. Chỉ là ý kiến thế nhưng lại không thống nhất, trong nháy mắt liền gây sự hứng thú cho Tần Mặc.

Anh tựa vào đầu giường nghiên cứu xem cái nào có đủ khả năng thực hiện nhất, hoàn toàn không hề phát giác ra bên cạnh mình có một đầu tròn nho nhỏ tóc tai bù xù, rối loạn vừa bu lại.

"A Mặc, bây giờ kỹ năng sinh hoạt của anh đã thành số không rồi à?" Lúc nói những lời này Tô Song Song nặng nề thở dài một tiếng, vừa cười vừa tiến tới gần, một phát ôm lấy Tần Mặc.

Mới đầu Tần Mặc bị Tô Song Song dọa cho sợ đến sửng sốt, bất quá đợi tới lúc cô nhào tới thì anh đã phản ứng kịp, trở tay thả di động vào trên tủ đầu giường ở bên cạnh, thuận tay một phát kéo Tô Song Song vào trong ngực.

"Ái chà! Anh nói xem, nếu như anh không có em, như vậy thì anh sẽ sống như thế nào đây! Ngay cả mua thức ăn cũng không biết, ai da ai da!" Giọng nói của Tô Song Song một bộ như hận rèn sắt không thành thép, nhưng mà trên mặt lại đầy vẻ hồi hộp.

Theo Tô Song Song, xem như có một việc mà Tần Mặc đã không bằng cô rồi. Cuối cùng ở tại nơi này cô đã tìm được một chút giá trị tồn tại, được một phen mở mày mở mặt rồi.

Tần Mặc cũng không có ý kiến gì, theo anh vốn dĩ mọi chuyện cũng chỉ chia làm hai loại, một loại là anh biết rồi, một loại là anh không biết. Mà cái anh cần phải làm chính là, cái anh không biết sẽ biến thành là anh đã biết rồi, không có gì mà phải ngượng ngùng.

Tần Mặc thấy Tô Song Song mơ hồ đủ rồi, lôi kéo cô đứng dậy: "Vậy thì mời em hãy dạy anh mua thức ăn thế nào? Như thế nào, cô giáo Tô?"

"Xong ngay, xong ngay!" Tô Song Song công vừa cười vừa nhảy xuống giường, cam đoan đến chớp mắt một cái cũng đều không chớp mắt.

Nhưng khi Tô Song Song hùng dũng, dẫn theo Tần Mặc với khí phách hiên ngang tiến vào siêu thị, thì cô lập tức liền mơ hồ một vòng rồi. Thật ra thì cô cũng không phải là thần thông trong việc chọn đồ ăn gì! Tất cả việc mua thức ăn cô đều theo những gì mà dì đã ghi trên giấy, cô cứ thế mua theo cái đó.

Một chuyện chủ yếu nhất, đó chính là mặc dù phòng bếp của Tô Song Song có đầy đủ hết nồi chén bầu bồn, nhưng mà bình thường, nếu như cô có thể không nổi lửa thì sẽ không nổi lửa! Cho dù có nổi lửa cũng chỉ là một chút mì ăn liền cho nhanh, cô cũng chưa từng nghiêm chỉnh làm một bữa tiệc lớn nào!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-344.html.]

Đoạn thời gian trước kia nấu cơm cho Tần Mặc, cô cũng chỉ làm những gì đơn giản nhất, thậm chí về sau này cô còn trực tiếp đi mua những thức ăn có sẵn từ tiệm cơm mang về.

Tô Song Song đứng ở trước quầy hàng rau củ, nhìn đống rau dưa rực rỡ đầy ắp xếp cao thấp không đều, cảm thấy vô cùng lúng túng. Mới vừa rồi cô cam đoan mua rau dưa rất tốt, nếu như hiện tại co trực tiếp cầm giấy mà dì đã đưa cho, vậy dứt khoát là cô đã tự đánh mặt của mình.

Tô Song Song quay đầu liếc mắt nhìn Tần Mặc đang đứng ở bên cạnh, gương mặt khiêm tốn cầu thị học hỏi, kì thực là đang xem náo nhiệt, trong lòng lặng lẽ chảy xuống hai hàng sợi mì rộng rãi.

"Cái này, A Mặc, một lát nữa chúng ta ăn cái gì nhỉa?" Các loại món ăn i thật sự là quá nhiều, Tô Song Song có chút mờ mắt rồi.

Tần Mặc thấy Tô Song Song xoay đầu lại, đột nhiên nhếch môi lên cười một tiếng nhìn cực kỳ “mị hoặc chúng sanh”, nhưng mà Tô Song Song lại cảm thấy có một mũi tên b.ắ.n vào ngay giữa trái tim của cô, không phải là trái tim bốc lên mà là ứa máu!

Vào lúc này, cô nhặt một món ăn cười một tiếng, tuyệt đối không có chuyện gì tốt!

"Không bằng em hãy chọn lựa một con cá, anh làm cho cá cho em ăn tốt lắm, mới học được, vừa đúngdịp luyện tay một chút. Đúng rồi, bên kia còn có quả dưa chuột đó, em cũng nhặt hai trái, về phối món ăn cùng rau cải."

Tô Song Song trợn tròn mắt, Tần Mặc tuyệt đối là mang thù! Tuyệt đối là trả đũa, nào có ai nấu món ăn cá với dưa chuột chứ! Anh biết cá và dưa chuột không phù hợp với nhau, cố ý làm khó cô!

Một chiêu này thật sự là bụng dạ đen tối, quá âm hiểm rồi! Tô Song Song quyết định, về sau nếu ai sẽ mà nói với cô rằng, Tần Mặc chỉ biết công việc, chỉ số trí tuệ cảm xúc thấp, từng phút đồng hồ cô sẽ tranh cãi đến cùng với người đó.

"Cái này... A Mặc, trời lại đang lạnh thế này, bằng không chúng ta cùng ăn lẩu đi! Đúng rồi! Ăn lẩu!" Tô Song Song coi như là nhanh trí linh động, ăn lẩu, ăn lẩu, thật quá tuyệt vời! Tất cả mọi đồ ăn đều ném một cái vào hết bên trong nồi lẩu, nấu chín lên là có thể ăn rồi.

Tần Mặc suy nghĩ một chút, ngày như thế này quả thật rất thích hợp ăn lẩu, liền gật đầu. Tô Song Song cuối cùng như là trút được gánh nặng, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Cái đó... Như vậy đi, hai người chúng ta phân công nhau ra, em đi mua thịt và thịt viên, anh thì mua chút rau dưa, vừa đúng rèn luyện năng lực anh mua thức ăn! Cứ quyết định vui vẻ như vậy nhé!"

Tô Song Song nói xong vui vẻ vỗ vỗ vào cánh tay Tần Mặc, sau đó xoay người liền chạy tới khu thịt tươi.

Tần Mặc đứng tại chỗ, nhìn rau cỏ rực rỡ chất ngất kia, khẽ thở dài, cầm chiếc làn, chỉ có thể tìm rau cải xanh mơn mởn liền để vào bên trong làn.

Đợi đến bọn họ mua xong đồ ăn, thành công mang tất cả số thức ăn đó về nhà, Tô Song Song nhìn một bàn chất ngất tràn đầy món ăn kia có chút lúng túng.

"A Mặc, nếu không mình gọi vài người nữa đến đây đi, nhiều người càng vui. Cũng coi là ăn mừng chúng ta rời đến chỗ ở mới!" Thật ra thì Tô Song Song không dám nói, nhiều đồ ăn như vậy nếu như không ăn hết, để vào trong tủ lạnh khẳng định cũng không còn được tươi nữa rồi.

Tần Mặc đang sửa sang lại giường đệm, động tác ưu mỹ, giống như một Quản gia trời sinh vậy, nhìn thật sự là đẹp mắt, nghe lời Tô Song Song nói..., cũng không có dị nghị gì, cũng không quay đầu lại, chỉ trả lời một câu: "Em vui thích là được rồi."

Chẳng qua là Tần Mặc vạn vạn lần không nghĩ tới, Tô Song Song không chỉ có gọi Tô Mộ tới, lại còn gọi cả Tần Dật Hiên và Đông Phương Nhã tới ăn, bọn họ năm người đứng ở trong căn hộ nhỏ, không khí có vẻ phá lệ quỷ dị.

"Ha ha... Ha ha..." Tô Song Song cười khan mấy tiếng, đi tới bên cạnh Tần Mặc, hạ thấp giọng nói một câu: "Thật ra thì em giấu tiền ở chỗ anh trai em nhiều nhất! Những năm mươi vạn đồng cơ đấy. Ha ha... Ha ha..."

"..." Tần Mặc cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Song Song, cũng không hề lên tiếng, coi như là cam chịu để cho Tần Dật Hiên có thể tiến vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Dật Hiên hết lần này tới lần khác cực kỳ tức giận thái độ này của Tần Mặc, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó chê cười: "Này chính là tình nghĩa huynh đệ của hai người, vào thời khắc mấu chốt lại thọt cho anh một đao, thế nào, không còn chút gì nữa hay sao?"

Tần Dật Hiên nói xong, móc từ trong túi áo đưa ra một cái thẻ tín dụng, đưa cho Tô Song Song: "Cho em, anh trai không thể để cho em phải chịu khổ, tùy tiện quẹt thẻ!"

Tần Mặc quay đầu lại nhìn Tần Dật Hiên. Tô Song Song lập tức cảm giác được một luồng sát khí, vội vàng kéo Tần Mặc đi, nhưng lại đã lạng lẽ cất chiếc thẻ vào trong túi rồi.

Mặc dù Tô Song Song cầm chiếc thẻ kia, nhưng mà cô chắc chán là sẽ không sử dụng nhiều, bất quá số tiền mà cô đã gửi ở chỗ Tần Dật Hiên kia, cô sẽ phải lấy lại. Bởi vì nói không chừng Bạch Tiêu còn có thể làm ra cái chuyện gì như bướm ma thì sao, trên tay có thật nhiều tiền, có sự phòng bị trước sẽ khỏi lo.

"Song Song, ngày mai em cầm tấm thẻ này, đi đến tòa Cao ốc em đã đi ngày đó để quẹt thẻ nhé." Ai cũng không nghĩ tới Tần Mặc cư nhiên nhảy ra một câu nói như vậy.

Tô Song Song sửng sốt một chút, lập tức liền hiểu, thì ra là Tần Mặc vẫn còn canh cánh trong lòng mối thù ngày đó Tần Dật Hiên đã không bán cái siêu thị kia cho anh, trong lòng cô thở dài, nội tâm người này cũng quá nhỏ nhen đi!

"Chỉ là ở đó thì không được! Nơi đó tôi đã cho em gái của tôi rồi!" Tần Dật Hiên cũng găng lên với Tần Mặc, cái này trung tâm thương mại đó có nói thế nào anh cũng nhất định sẽ không bán.

"Ngay cả trung tâm thương mại đó mà cũng không mua được, vậy mà còn đưa cái thẻ rách kia để cho Song Song quẹt." Tần Mặc nói một câu vẻ khinh thường, xoay người đi dọn dẹp đồ ăn, trong bộ dáng của anh mang một vẻ lười phải nói.

Luôn luôn đều là Tần Dật Hiên chọc tức người khác, nhưng đây là lần đầu tiên bị thua bởi tay của một người trong nhà, thế nào cũng không lật được thân, khiến cho Tần Dật Hiên tức giận, thật muốn trực tiếp một cước đá đi.

Bất quá ngại vì Tô Song Song ở giữa, nên chỉ có thể nhịn, lầm bầm một câu vẻ không phục: "Những trung tâm thương mại khác thì tùy tiện mua, chỉ có trung tâm thương mại này thì không được!"

Tô Song Song nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng, theo bản năng bàn tay liền thò vào trong túi, sờ sờ cái thẻ vàng này có chút bỏng tay kia. Hiện tại cô rất muốn nói: Anh trai à, em trả lại cho anh cái thẻ này có được hay không, em không muốn vài tòa trung tâm thương mại, em chỉ muốn năm mươi vạn đồng kia mà thôi, sau thuế cũng được.

Chẳng qua là Tô Song Song nhìn Tần Dật Hiên bị Tần Mặc làm cho tức giận, bộ dạng sắc mặt trắng bệch ra. Cô thật sự cũng không dám thêm dầu vào lửa nghịch ngợm trước mặt Tần Dật Hiên, vội vàng chuyển dời chiếc thẻ tín dụng đến túi quần của mình, lại còn kéo khoá kéo lên, chỉ sợ mất.

Loading...