Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 407

Cập nhật lúc: 2024-10-03 20:30:36
Lượt xem: 1

Khi nghe câu hỏi của Chiến Hâm thì Ôn Noãn chỉ cười tủm tỉm, ngửa mặt lên nói một câu ngu ngốc: “Nếu như tôi bị đuổi việc thì sẽ không thể gặp được cô nữa!”

“…” Chiến Hâm cảm thấy trái tim của mình đang đập rất nhanh, giống như đang muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c mình vậy, cô vội vàng xoay người lại, không nhìn vào ánh mắt Ôn Noãn nữa.

Chiến Hâm như bị quỷ thần sai khiến nói ra một câu: “Nếu như cậu vì tôi mà bị đuổi việc thì cậu có thể tới công ty của tôi làm việc.”

Chiến Hâm cảm thấy chắc mình đã bị hạ bùa gì đó rồi, nếu không thì làm sao có thể nói những lời như vậy, đó chính là lấy việc công làm việc tư, thế nhưng đã nói ra rồi không thể thu lại được, nên cô chỉ có thể chấp nhận.

Ôn Noãn nghe vậy thì vui mừng cười hớn hở, Chiến Hâm mặc dù không muốn giội cho hắn một gáo nước lạnh nhưng vẫn nói thêm một câu: “Nếu như cậu không bị đuổi thì vẫn phải đi làm bình thường.”

“Tôi chắc chắn bị đuổi rồi, không có lý do mà bỏ bê công việc một ngày đều bị đuổi!” Ôn Noãn trả lời rất nhanh, giống như sợ Chiến Hâm đổi ý vậy.

Chiến Hâm thật sự định nói là nếu vậy thì cô sẽ đi nói chuyện với sếp của cậu, thế nhưng lời tới miệng rồi thì cô lại đổi: “Đúng là vậy sao? Vậy thì đợi vết thương của cậu lành lại thì tới công ty của tôi, đưa tôi hồ sơ của cậu, tôi sẽ tìm một vị trí mà cậu có thể làm.”

“Được!” Ôn Noãn cười vui vẻ, gật đầu thật mạnh, Chiến Hâm nhìn vậy cũng rất vui vẻ.

Hình như trong cuộc đời này, vẫn chưa có ai bởi vì quyết định của cô mà vui vẻ như vậy.

“Vậy cậu hãy dưỡng thương cho tốt đi, sau đó tới làm việc!” Chiến Hâm luôn cảm giác cậu ta là một đứa trẻ to xác, cô cũng không biết có phải là do mình già rồi, thiên chức làm mẹ bộc phát mà nói nhiều với một người không thân cũng chẳng quen nhiều lời dịu dàngnhư vậy.

Ôn Noãn lập tức gật đầu, ngoan ngoãn đi vào phòng, Chiến Hâm cũng dìu cậu đi vào, khi Ôn Noãn ngồi trên giường thì cười tủm tỉm: “Bác sĩ đã nói với vết thương của tôi thì chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể về nhà rồi!”

“Ừm!” Chiến Hâm gật đầu, nhìn chằm chằm vào cậu đợi cậu nói tiếp.

“Có thể về nhà thì tôi có thể đi làm rồi, đúng không?” Mắt Ôn Noãn sáng lên như những vì sao, trông rất xinh đẹp, Chiến Hâm đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Năm nay cậubao nhiêu tuổi, đã học xong hết hay chưa?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, năm ba cao học, sắp tốt nghiệp.”

Chiến Hâm hơi sững sờ khi biết cậu đã hai mươi bảy tuổi, thật đúng là không nhìn ra cậu đã nhiều tuổi như vậy, cô còn tưởng cậu mới chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi mà thôi.

“Cậu học cái gì?”Chiến Hâm không để ý là đang cùng hắn trò chuyện, cũng không chú ý là việc mình đang làm rất giống với “tra hộ khẩu”.

“Tôi học quản lý khách sạn!” Ôn Noãn có thể trò chuyện với Chiến Hâm giống như là rất vui vẻ, cười tủm tỉm, thật giống như là một con cún lông vàng ngoan ngoãn, để cho người ta không nỡ rời khỏi làm cậu đau lòng.

“Học quản lý khách sạn thì sao không đi tới khách sạn mà lại muốn tới quán cà phê?” Chiến Hâm vừa nói vừa ngồi xuống, đúng là không có ý định rời đi lúc này.

Ôn Noãn nhìn thấy vậy thì đôi mắt càng sáng hơn, nụ cười càng ngọt ngào, trong giọng nói đều như đang cười: “Ngày đầu tiên là tôi đi làm hộ nhưng sau đó tôi gặp cô, lúc đầu là vì tò mò nên ở lại làm tiếp, không nghĩ tới cứ như vậy mà đã được nửa năm rồi.”

Chiến Hâm thật sự không nghĩ tới vị nhân viên phục vụ này vì… vì… mà làm ở đó nửa năm. Nghĩ tới đây thì hai má của Chiến Hâm hồng hồng.

Khi cô biết mặt mình thay đổi thì cô lập tức đứng dậy, hơi bối rối nhìn Ôn Noãn: “Tôi còn có việc bận nên đi trước, nếu bác sĩ đã nói cậu không sao thì tuần sau hãy tới đi!”

Ôn Noãn lúc này không cười tủm tỉm gật đầu mà là hơi lo lắng nhìn Chiến Hâm, Chiến Hâm lại không để ý tới cậu mà hơi hoảng loạn đi ra ngoài.

Chiến Hâm vừa ra khỏi bệnh viện thì điện thoại của cô vang lên, theo bản năng cô nhíu mày lại, cầm điện thoại ra, khi thấy không phải là điện thoại của Ánh Mặt Trời thì mày nhíu càng chặt hơn.

“Ông à, có chuyện gì…” Chiến Hâm còn chưa nói xong thì có tiếng gầm hét từ bên kia truyền tới.

“Thằng nhóc kia có gì không tốt thì con cũng phải bình tĩnh mà xử lý chứ! Tại sao có thể trắng trợn thu mua công ty của người ta! Lần sau làm gì có người dám gặp mặt hẹn hò với con hả?”

Buổi sáng hôm nay Chiến lão gia nghe được người ta đồn rằng ai mà gặp mặt hẹn hò với Chiến Hâm đều sẽ không có kết cục tốt, Chiến lão gia lúc này mới tức giận, nhanh chóng gọi điện cho Chiến Hâm.

Chiến Hâm tự nhiên cũng nghe được lời đồn này, cô rất vui vẻ bởi vì như vậy thì Chiến lão gia không thể giới thiệu cho cô những người vớ va vớ vẩn kia nữa.

Chiến Hâm bình tĩnh mà nói: “Ông nội, người kia rất quá đáng, nếu như không có người cứu con thì bây giờ con đang ở trong bệnh viện đó.”

Chiến lão gia nghe vậy thì càng tức giận hơn! Rống lớn: “Cái gì? Thằng ranh kia lại dám làm như vậy hả? Chơi c.h.ế.t nó cho ông!”

Chiến Hâm nghe vậy thì mỉm cười, không biết có phải ở cùng với Ôn Noãn hay không mà gần đây cô rất thích cười.

“Aiz… Hâm Hâm à! Ông biết con chướng mắt những người mà ông chọn, thế nhưng những người đó đều có gia cảnh tốt! Trên tay con lại có sản nghiệp lớn như vậy nếu không tìm những người có gia cảnh tốt thì quan hệ của hai người sẽ không thể vững bền được.”

Có lẽ là Chiến lão gia đã già nên tính tình tốt hơn nhiều, có thể nhẹ nhàng mà khuyên nhủ Chiến Hâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-407.html.]

Chiến Hâm còn chưa bao giờ thấy Chiến lão gia dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với mình như vậy, nên giọng nói của cô cũng hơi mềm: “Ông nội, có thể là do duyên phận chưa tới…”

“Chưa tới cái gì? Con cũng đã ba mươi lăm rồi, chỉ cần nửa năm nữa đã là ba mươi sáu!” Chiến lão gia gào lên xong thì hơi thuận khí nên lại nói thêm câu nữa: “Dù gì thì gì, trước ba mươi sáu thì con gả ra ngoài đi!”

Chiến lão gia nói xong thì cúp điện thoại, không cho Chiến Hâm cơ hội nói lại, Chiến Hâm nhìn điện thoại thở dài, nếu có thể gả thì cô cũng muốn gả ra ngoài, không mỗi ngày đều bị giục, rất khó chịu.

Chiến Hâm không nghĩ tới chỉ ba ngày sau, Ôn Noãn đã đi tới làm, khi cô nhận được tin nhắn còn hơi sửng sốt, chuyện này có thể giao cho phòng nhân sự xử lý nhưng cô vẫn để hắn đi vào.

Hôm nay Ôn Noãn tới làm việc nên mặc một bộ quần áo chỉnh chu, bộ đồ vest làm cậu trưởng thành hơn, mái tóc vàng óng như nắng ấm cùng nụ cười tỏa nắng của cậulàm cho người ta rất dễ có ấn tượng tốt.

Khóe mắt Chiến Hâm nhìn qua nữ thư ký, thấy cô ta cười sắp nở hoa rồi thì có thể dễ dàng tưởng tượng được rằng cậu đã gây họa bao nhiêu trong suốt đường tới đây.

“Anh có thể làm cái gì?” Khi Chiến Hâm nghĩ vậy thì giọng nói hơi lạnh.

Ôn Noãn đang cười nhưng khi nghe được câu hỏi của Chiến Hâm thì cậu nghiêm túc lại, sắc mặt cậu nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, lúc này thì Chiến Hâm mới phát hiện cậu cũng rất có khí phách.

“Những sự việc có liên quan tới quản lý một khu vực giống như khách sạn tôi đều làm được!” Khi nói tới đây Ôn Noãn rất tự tin, cả người giống như cũng có ánh sáng để người ta cảm thấy yên tâm.

“Vậy thì tốt, vậy anh hãy đi… tới quản lý đại sảnh, làm hai tháng trước để tôi xem!” Chiến Hâm biết điều này cũng hơi bất cập, cho một tên nghiên cứu sinh còn chưa tốt nghiệp đi quản lý đại sảnh thì quá nâng đỡ rồi.

Khách sạn của Chiến Hâm cũng không phải là khách sạn bình thường mà là khách sạn quý tộc đứng thứ hai, người có thể vào trong không giàu thì sang, mỗi một người đều phải nhận được sự chăm sóc tốt nhất.

Chiến Hâm vừa nói thì cũng hơi hối hận, thế nhưng nếu đã nói rồi thì cô cũng không thể thu lại.

“Được! Cảm ơn tổng giám đốc!” Ôn Noãn nói chuyện rất đúng mực, không xen vào quan hệ riêng tư làm cô rất hài lòng.

“Nếu như không còn việc nào khác thì tôi đi ra trước, không làm phiền tổng giám đốc làm việc nữa!” Ôn Noãn nói xong nhìn Chiến Hâm, Chiến Hâm hơi gật đầu, ngay khi hắn xoay người thì Chiến Hâm gọi lại: “Chờ chút!”

Ôn Noãn cười cười nhìn Chiến Hâm, chờ đợi cô nói tiếp, Chiến Hâm lắc lư chiếc điện thoại rồi hơi không tự nhiên nói: “Lần sau không có chuyện gì đừng nhắn tin cho tôi, phiền phức!”

“Vâng!” Chiến Hâm có thể thấy ánh sáng trong mắt Ôn Noãn hơi tối lại, trong nội tâm cô cũng không thoải mái, đang định an ủi cậu nhưng lại không nói được lời nào, cuối cùng phất phất tay để cậu đi ra ngoài.

Ôn Noãn vừa đi ra ngoài thì Chiến Hâm hơi bực bội, nhìn giấy tờ trong tay một lúc lâu cũng không vào được, cô thở dài, ném giấy tờ lên trên mặt bàn.

Cô đứng dậy, đi tới cửa sổ, nhìn dòng người hối hả phía ngoài, vuốt ve chỗ trán đang hơi đau.

Tự nhiên suy nghĩ của cô trôi tới một nơi rất ra, hình ảnh người cô khắc cốt minh tâm xuất hiện, giống như người đó cũng cười một nụ cười hiền hòa, nụ cười ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

Nghĩ tới đó thì Chiến Hâm lắc đầu, vứt hình ảnh của người đó ra khỏi đầu, sau đó cô vẫn là một người phụ nữ mạnh mẽ hơn cả đàn ông.

Điện thoại của Chiến Hâm vào hai ngày hôm nay yên tĩnh hơn nhiều, Chiến Hâm cũng chưa gặp lại Ôn Noãn, giống như mọi chuyện lại trở về lúc đầu, chỉ là trong lòng cô hơi bực bội.

Tới khi cô xử lý hết những việc trên bàn thì thư ký tiến tới, thận trọng báo cáo: “Tổng giám đốc, khách sạn đã xảy ra chút chuyện! Có người bị thương!”

Chiến Hâm nghe vậy thì đứng phắt dậy, hai mắt trợn tròn, rõ ràng là tức giận dọa cho cô thư ký không dám thở mạnh.

“Ai bị thương? Là khách hàng hay…” Chiến Hâm vừa hỏi vừa đi ra ngoài.

“Không phải! Đều không phải!” Thư ký vội vàng phủ nhận, Chiến Hâm nghe vậy quay qua nhìn cô ta, hơi nghi ngờ nhưng lửa giận vẫn không có dập tắt.

“Là… là quản lý mới tới, anh ấy vì cứu một đứa bé đang lăn từ tầng năm xuống, vì ngăn lại nên đã cùng nó lăn xuống dưới.”

“Cái gì?” Chiến Hâm hét lớn, chửi thầm một câu: tên ngu ngốc nhưng mà vẻ mặt cô cũng không hiện lên vẻ lo lắng mà bình tĩnh hỏi: “Hiện tại thế nào rồi?”

“Đáng lẽ khi lăn xuống thì không việc gì, thế nhưng trước đó quản lý đang bị gãy xương chưa lành, lại bị như vậy nên bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện!”

“Tôi hỏi cô là anh ta như thế nào?” Chiến Hâm nói xong thì đã đi ra ngoài, thư ký thì vẫn sững sờ đứng đó, cô ta chỉ biết cậu vào bệnh viện chứ có biết cậu như thế nào đâu! Nhưng vẫn phải nói: “Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, chỉ biết là anh ta được đưa lên cứu thương mà thôi!”

Chiến Hâm mím môi, bước đi nhanh hơn.

Khi tới được bệnh viện, Chiến Hâm hỏi chút mới biết là cũng không có gì nghiêm trọng thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khi tỉnh táo lại thì cô hơi luống cuống, cảm thấy mình quá để ý tới cậu rồi.

Khi cô ý thức được vấn đề này thì quay người muốn đi, thế nhưng khi vừa xoay người thì đã thấy một người không nên thấy ở cửa phòng bệnh, trong tíc tắc cô ngây người.

Loading...