Lật Ngược Thế Cờ, Ta Vẫn làm Chính Thê - Chương 109
Cập nhật lúc: 2024-11-14 06:59:58
Lượt xem: 23
“Nô tì cũng chỉ muốn nhìn Đại hoàng tử chút, như vậy cũng không được sao? Đại hoàng tử là Hoàng tử của Tuyên quốc ta, bị nhốt tại Thiên Điện không thấy mặt trời như vậy, sợ là thân dân cũng sẽ không đồng ý.” Trên mặt Lạc Thấm Nhi mang theo châm chọc nhàn nhạt. Đại hoàng tử không chỉ là tôn tử của Thái hậu, còn là hoàng tử Tuyên quốc, con cháu Hoàng thất cũng không phải nói quyển cấm là có thể dễ dàng quyển cấm. Huống chi Đại hoàng tử mới hai tuổi, vô quá vô thất.
“Hoàng hậu đây là đang uy h.i.ế.p ai gia?” Thái hậu híp mắt, sắc mặt trầm xuống. Lấy thần dân áp người, Hoàng hậu không khỏi quá mức làm càn.
“Nô tì theo lí để tranh luận mà thôi. Thái hậu nghĩ xem nô tì cả ngày ở trong tẩm cung vì sao lại biết được chuyện này? Từ trong miệng của nhiều người, Thái hậu nhốt Đại hoàng tử, lại ngăn không được miệng mọi người.” Lạc Thấm Nhi nói thẳng, nhìn thẳng vào Thái hậu đang tức giận.
“Ai gia chỉ không muốn vì một Đại hoàng tử làm lòng người hoảng sợ, trong cung không còn ngày yên tĩnh.” Thái hậu trong lòng đột nhiên kinh hoàng. Hoàng hậu chưa xuất cung đã có thể biết việc này, có thể thấy việc thấy được việc này đã giấu không được. Trong cung không thiếu nhất chính là người, các đường thăm dò ùn ùn, không chừng các vị cựu thần đã nhận được tin tức. Cho dù là bệnh thủy đậu, bí mật nhốt Đại hoàng tử quả thật không ổn.
“Lòng người hoảng sợ không phải vì bệnh thủy đậu, mà là vì Thái hậu tận lực giấu giếm. Nếu tin Đại hoàng tử bị bệnh thủy đậu mấy tháng vẫn còn ở trong cung truyền ra, cung nhân sẽ càng thêm sợ hãi. Nếu Thái hậu lo lắng Đại hoàng tử bệnh truyền sang người khác, ngài có thể trực tiếp đưa Đại hoàng tử đến trang viên ngoài cung. Lạc gia không ngại chăm sóc thay.” Lạc Thấm Nhi đương nhiên không tin người của Thái hậu, lần đầu tiên ở trước mặt mọi người kéo Lạc gia ra.
Nghe được hai chữ Lạc gia, Thái hậu sắc mặt trắng xanh, xanh đen. Ngực tức giận khó bình ổn, thân mình gần như ngã xuống.
Tần Trạch Dật ở gần nhất nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân mình Thái hậu, ánh mắt trách cứ nhìn về phía Lạc Thấm Nhi. Nói cái gì không tốt, cố tình nói đến Lạc gia. Biết rõ Thái hậu không thích nhất chính là Lạc gia, đây không phải là cố ý chọc Thái hậu tức giận sao.
“Nếu Thái hậu không muốn Lạc gia chăm sóc Đại hoàng tử, Tiết vương phủ cũng không có gì không thể. Nô tì có thể nói với Cố Luân Trưởng công chúa, việc này nhất định không thành vấn đề.” Khiêu khích nhìn thoáng qua Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi chuyển đối tượng. Thái hậu không thích Lạc gia mọi người đều biết, Cố Luân Trưởng công chúa lại là người mà Thái hậu không thể ngang nhiên phản đối.
“Ngươi...” Dựa vào trên người Tần Trạch Dật, Thái hậu tức đến không nói được lên lời. Bà ta chán ghét Lạc Thấm Nhi không kém với thù hận Lạc Tử Nghiên. Oán hận năm này tháng nọ không được phát tiết sớm chuyển toàn bộ lên người Tần Thiên Ngọc được Tiên hoàng yêu như trân bảo. Biết được Tần Thiên Ngọc gả đến Tiết vương phủ, bà ta tức giận đến mức kém chút đập tẩm cung của mình. Khi Tiết Kỳ Văn đi biên quan, bà ta thậm chí còn nguyền rủa hắn một đi không trở về. Biết được Tần Thiên Ngọc một lần hai hạ hai tử, bà ta hận một ngày chưa ăn cơm. Bây giờ Lạc Thấm Nhi thế nhưng còn dám lấy Tần Thiên Ngọc ra kích thích bà ta, quả thực là tội không thể tha.
“Cố Luân Trưởng công chúa là phong hào Tiên đế ban cho, lại được lòng người, nhất định sẽ không bạc đãi Đại hoàng tử, không phải sao? Huống chi, dù là ghi tạc dưới danh nghĩa của nô tì, Đại hoàng tử và Tiết vương phủ vẫn có quan hệ huyết thống không thể cắt đứt, không phải sao? Không nói đến Tiết đại tướng quân, Tiết vương gia cũng tuyệt đối sẽ không vui khi thấy Đại hoàng tử nhận được đãi ngộ như vậy, không phải sao? Đại hoàng tử thân phận tôn quý như thế, Thái hậu lại hoàn toàn không để ý, thu phục lòng người như thế nào?” Vừa nghĩ đến Đại hoàng tử bị im hơi lặng tiếng nhốt tại Thiên điện hơn ba tháng, một chút tôn kính Thái hậu trong lòng Lạc Thấm Nhi hoàn toàn biến mất.
Lạc Thấm Nhi hỏi lại đập Thái hậu đến sắc mặt xanh mét, đầu choáng mắt hoa. Hung hăng bắt lấy tay Tần Trạch Dật, Thái hậu chỉ phải mong đợi nhi tử bà ta vì bà ta xuất đầu.
Dù mẫu hậu làm không đúng, cũng không chấp nhận được Hoàng hậu chỉ vào mũi mắng. Trong mắt Tần Trạch Dật đã sớm đầy sương mù, thấp giọng cảnh cáo nói: “Hoàng hậu, đừng quên thân phận của nàng, cũng đừng quên nàng nói chuyện với ai.”
“Hoàng thượng, nô tì thật sự rất không muốn nói những lời đó, nhưng nô tì thật sự nhịn không được. Xét đến cùng, Đại hoàng tử chẳng phải đứa nhỏ của nô tì, nhưng cũng là con trai ruột của Hoàng thượng không phải sao?” Nói đến đây, Lạc Thấm Nhi dừng một chút, lạnh lùng nói: “Nếu như hồi nhỏ Hoàng thượng cũng bị như Đại hoàng tử, nếu như Tiên đế và Thái hậu cũng đối xử lạnh lùng với Hoàng thượng, thật không biết hoàng thượng sẽ có cảm tưởng gì? Đau lòng rơi nước mắt, hay là cảm động đến rơi nước mắt?”
“Làm càn!” Tần Trạch Dật lửa giận nổi lên, khí thế áp đảo Thái hậu bị trùng trùng đả kích.
DTV
Lạc Thấm Nhi rõ ràng không bị trấn trụ, cười lạnh một tiếng: “Nếu là hoàng thượng cảm thấy nô tì nói sai, có thể bảo Hình bộ lấy Tuyên quốc điều lệ ra, từng cái chống lại hành động của nô tì. Phàm là hoàng thượng có thấy lấy ra tội làm nô tì khâm phục khẩu phục, nô tì tự nhiên nhận tội.”
Tần Trạch Dật bị Lạc Thấm Nhi chặn một hơi nghẹn ở ngực, phát cũng không được, nuốt cũng không xong. Lạc Thấm Nhi kiêu ngạo làm hắn không biết phải làm thế nào, càng không lấy ra được cớ thích hợp trách cứ Lạc Thấm Nhi làm càn.
“Phản phản, chỉ bằng Hoàng hậu bất kính với ai gia và hoàng thượng, ai gia và hoàng thượng đã có thể phế ngươi.” Thái hậu giống như cuối cùng cũng bắt được cán chuôi của Lạc Thấm Nhi, thẳng thân mình đi đến trước mặt Lạc Thấm Nhi trách móc.
“Thái hậu hình như đã quên, điều lệ hậu cung Tuyên quốc điều thứ nhất, Hoàng hậu sinh hoàng tử không thể phế. Nói cách khác, trước khi đứa nhỏ trong bụng nô tì ra đời, nô tì hoàng hậu này không phế được.” Lạc Thấm Nhi mặt không đổi sắc châm chọc Thái hậu uy hiếp, sau đó còn bổ sung mấy câu, “Nếu nô tì sinh công chúa, Đại hoàng tử chính là hoàng tử duy nhất của Tuyên quốc. Nói cách khác, trước khi có một vị hoàng tử khác ra đời, Đại hoàng tử không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Bằng không, Thái hậu giao đãi thế nào với thần dân Tuyên quốc? Lại nên giao đãi thế nà với liệt tổ liệt tông hoàng thất?”
Sắc mặt Thái hậu từ trắng chuyển sang tím, ngón tay run run chỉ vào Lạc Thấm Nhi, cuối cùng suy sụp xuống: “Hoàng thượng, đây là Hoàng hậu tốt mà ngươi một lành bảo vệ. Thật đúng là tốt, tốt đến mức ai gia không còn lời nào để nói.
Nhìn Thái hậu nháy mắt liền già đi mười mấy năm, trong lòng Tần Trạch Dật trăm vị đảo lộn, ánh mắt phức tạp chống lại ánh mắt kiên nghi của Lạc Thấm Nhi, nhất thời không nói gì.
“Hoàng thượng, Đại hoàng tử nuôi ở bên cạnh thần thiếp đã hơn một năm, Thái hậu nói ôm đi liền ôm đi, nô tì đã nói qua một câu không đúng chưa? Nô tì cũng không yêu cầu gì quá đáng, chỉ là muốn mở cửa phòng để nô tì nhìn thấy Đại hoàng tử, như vậy cũng không thể sao?” Có thai, thân mình Lạc Thấm Nhi chịu không được nàng tiếp tục kháng chiến. Vuốt cái bụng tròn trịa, Lạc Thấm Nhi cúi đầu. Thái hậu thái độ, Tần Trạch Dật dung túng, kết cục của Đại hoàng tử có phải hay không cũng là điềm báo trước cho đứa con trong bụng nàng? “Mở cửa.” Thấy Lạc Thấm Nhi cúi đầu nhìn bụng, Tần Trạch Dật thỏa hiệp. Bất luận như thế nào hắn cũng không nghĩ thay đổi người ngồi vị trí Hoàng hậu, Lạc Thấm Nh tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.
Lão ma ma trong cung lập tức tìm khăn lụa cho mọi người che miệng, cửa phòng Thiên điện rốt cuộc lại được mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./lat-nguoc-the-co-ta-van-lam-chinh-the/chuong-109.html.]
Cùng với cánh cửa chậm rãi mở ra, trên xà nhà treo hai cỗ nữ thi xuất hiện ở trước mắt mọi người. Thái hậu kinh hãi, Tần Trạch Dật biến sắc, Lạc Thấm Nhi bất an, dường như đều không lại trọng yếu.
Bất chấp tất cả mọi thứ, Lạc Thấm Nhi vội bước mấy bước, ý muốn vào nhà tìm tòi kết quả.
Tần Trạch Dật vươn tay, chặt chẽ ôm lấy Lạc Thấm Nhi “Nàng không để đi vào.”
“Hoàng thượng, đây là lí do ngài không dám để nô tì gặp Đại hoàng tử sao?” Lạc Thấm Nhi cũng không biết giọng của nàng có thể bén nhọn như vậy, lúc này nàng lại sinh ra cảm xúc bạo ngược.
“Không biết, ta cũng không biết tại sao có thể như vậy.” Dưới tình thế cấp bách, Tần Trạch Dật ngay cả tự xưng ‘trẫm’ cũng quên.
‘Không biết? Không biết trong phòng Đại hoàng tử tại sao lại xuất hiện hai người chết? Hay là không biết Đại hoàng tử ở chung một chỗ với hai cỗ nữ thi đã mấy ngày?” Lạc Thấm Nhi rốt cuộc bình tĩnh không được, bắt đầu liều mạng giãy dụa. Lần đầu tiên nàng hận một người đến thấu triệt như vậy, hận thuần túy như vậy.
“Lạc Thấm Nhi, nàng trấn định chút, đừng quên trong bụng nàng còn có đứa nhỏ.” Phát giác Lạc Thấm Nhi không thích hợp. Tần Trạch Dật muốn ngăn lại Lạc Thấm Nhi đang quá khích, lại sợ không cẩn thận bị thương Lạc Thấm Nhi.
“Đứa nhỏ? Ha... Ngươi còn có thể để ý đứa nhỏ sao? Ngươi có thể đối đãi với Đại hoàng tử như vậy, chẳng lẽ sẽ không đối đãi với đứa nhỏ của ta như vậy sao? Tần Trạch Dật, ngươi thật sự thật đáng sợ.” Không lại giãy dụa, Lạc Thấm Nhi bình tĩnh có chút dị thường. Nam nhân này không đáng để nàng mất đi lý trí, nàng chỉ cần lập tức nhìn thấy Đại hoàng tử là tốt rồi.
Tần Trạch Dật có chút ngây người, câu cuối cùng của Lạc Thấm Nhi lần đầu tiên cắm vào tim hắn như vậy.
Thừa dịp Tần Trạch Dật ngây người, Lạc Thấm Nhi tránh khỏi ôm ấp của Tần Trạch Dật, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thái hậu đang khiếp sợ đến bất động, cười lạnh đề nghị nói: “Thái hậu, Đại hoàng tử chính là trưởng tôn của ngài. Không bằng để nô tì đỡ Thái hậu cùng nhau đi vào, tận mắt xem trưởng tôn của ngài ở trong tẩm cung của ngài qua ngày lành như thế nào?”
Thái hậu động cũng không dám động, không muốn đi vào lại bị Lạc Thấm Nhi gắt gao túm chặt. Một thoáng khi cánh tay bị túm chặt, theo bản năng muốn đẩy Lạc Thấm Nhi ra, tầm mắt bỗng nhiên rơi xuống trên bụng Lạc Thấm Nhi. Thái hậu cuối cùng bị động theo Lạc Thấm Nhi bước vào Thiên điện đóng cửa hơn ba tháng. Vẫn luôn tận lực quên lãng lúc này lại trở nên chật vật như vậy, bên trong không phải là ai khác, là tôn tử của bà ta, tôn tử ruột.
Lạc Thấm Nhi không nói gì nữa, kìm nín lửa giận kéo Thái hậu bước vào cửa. Mùi thối rữa tanh tưởi xen lẫn mùi hương không biết tên, dị thường khó nghe. Lạc Thấm Nhi chỉ cảm thấy ghê tởm, trong bụng bốc lên. Cường ngạnh chống đỡ đi đến bên giường, nhìn cái chăn lồi lên, Lạc Thấm Nhi hạ thấp giọng tới mức mềm nhất: “Đại hoàng tử, mẫu hậu đến xem con này.”
Trên giường một mảnh yên tĩnh, dưới chăn không có bất cứ động tĩnh gì, trong lòng Lạc Thấm Nhi bất an càng lúc càng lớn, mạnh mẽ vươn tay xốc cái chăn đã biến vàng lên. Sau đó, mấy cái gối đầu mang theo quần áo của tiểu hài tử xuất hiện trước mắt Lạc Thấm Nhi.
“Tại sao có thể như vậy?” Thái hậu thất thanh thét chói tai. Đại hoàng tử đâu? Đại hoàng tử sao lại không có ở trên giường?
“Tại sao có thể như vậy? Thái hậu không biết người không nên nói ra những lời này nhất chính là ngài hay sao?” Tay cầm lấy chăn không thể ngăn được run rẩy, Lạc Thấm Nhi lửa giận trào lên. “Đại hoàng tử là tôn tử của ngài, là con trai hoàng thượng, ngài sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ngài thật là Thái hậu sao? Đã từng là mẫu nghi thiên hạ sao? Khoan dung của ngài đâu? Rộng lượng của ngài đâu? Nhân từ của ngài đâu? Cũng bởi vì Đại hoàng tử ghi dưới danh nghĩa của nô tì, ngài có thể độc ác như vậy sao?”
“Lạc Thấm Nhi, im miệng!” Tần Trạch Dật giọng điệu âm trầm phảng phất như mưa gió sắp đến.
“Im miệng? Hoàng thượng đã quên trong căn phòng này vốn là nhi tử duy nhất của ngài à? Người đâu? Ngài có thể nói với ta, Đại hoàng tử đang ở đâu sao? Sống hay chết, hoàng thượng không nên cho nô tì một lời giải thích sao?” Dù là lật trời, Lạc Thấm Nhi nhất định phải lấy được một cái giao đãi.
Thái hậu đã ngây ngẩn cả người, sững sờ nhìn quần áo và gối trên giường. Đúng vậy, Đại hoàng tử đâu? Đại hoàng tử biến mất trong tẩm cung của bà ta, bà ta lại không hay biết gì. Xong rồi, triệt để xong rồi, bà ta nên đối mặt thế nào với liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền? Bà ta nên đối mặt với thần dân trên dưới của Tuyên quốc? Để mặc rét lạnh từ trái tim lan xuống tứ chi, Thái hậu đánh đâu thắng đó không gì cản nổi giờ khắc này lại như bị đính trụ không thể động đậy.
“Việc Đại hoàng tử mất tích, trẫm sẽ phái người điều tra. Bây giờ Hoàng hậu cần làm chính là đi ra khỏi phòng này, về tẩm cung nghĩ ngơi cho tốt. Trẫm nhất định sẽ cho Hoàng hậu một câu trả lời thuyết phục.”Chuyện hỏng bét, Tần Trạch Dật chỉ phải ổn định Lạc Thấm Nhi trước.
“Câu trả lời thuyết phục? Ba ngày hay là năm ngày?” Lạc Thấm Nhi khẽ ngước đầu lên, lãnh nhược băng sương.
Lạc Thấm Nhi từng bước đến gần làm Tần Trạch Dật không thể không đưa ra đáp án: “Bảy ngày! Bảy ngày sau, trẫm chắc chắn sẽ cho Hoàng hậu một cái giao đãi.”
“Hoàng thượng giống như đã quên, Đại hoàng tử không chỉ là đứa nhỏ ghi tạc dưới danh nghĩa nô tì. Muốn nói giao đãi, hoàng thượng và thái hậu hẳn là càng cần phải hướng liệt tổ liệt tông giao đãi, dưới triều thần dân chúng giao đãi!” Lạc Thấm Nhi nói xong liền xoay người rời đi.