LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 37: Tôi không thể kiểm soát chính mình
Cập nhật lúc: 2025-01-22 13:35:39
Lượt xem: 44
Dung Yên mở to mắt, cảm thấy mình thật oan ức.
Trong đoàn phim Đào Hoa Độ Kiếp, cô thực sự vô cùng kín tiếng.
Hằng ngày, sau khi hoàn thành cảnh quay thế thân được đạo diễn giao, cô lập tức rời đi, làm sao lại để đạo diễn nghĩ rằng cô “diễn tốt rất nhiều” được cơ chứ.
Nghe đạo diễn Vương nói xong, biên kịch Lý bắt đầu cẩn thận quan sát Dung Yên.
“Điều kiện ngoại hình thế này không tệ chút nào, sao lại chỉ làm một diễn viên đóng thế? Cô bé, tên cô là gì?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Dung Yên khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản:
“Tôi tên là Dung Yên.”
Tại sao chỉ làm một diễn viên đóng thế ư? Đương nhiên là vì sau lưng cô không có ai nâng đỡ, cũng không biết luồn lách quan hệ.
Đạo diễn Vương gật đầu:
“Đúng, chính là tên Dung Yên.”
“Tôi khá tò mò, cô chỉ là diễn viên đóng thế, biết rõ quay cảnh của mình sẽ không quay đến khuôn mặt, tại sao cô vẫn biểu diễn đầy đủ biểu cảm như vậy?”
Nghe xong câu hỏi của đạo diễn, Dung Yên như bừng tỉnh. Hóa ra, khi ông nói cô “diễn tốt rất nhiều” chính là ám chỉ điều này.
Đúng là cô diễn rất nhiều, bởi vì cô không thể nào kiểm soát chính mình.
Dù biết khuôn mặt mình sẽ không xuất hiện trên màn ảnh, nhưng biểu cảm của cô lại luôn rất đạt.
Cô cũng không biết phải làm sao.
Gãi gãi sau đầu, Dung Yên hơi ngại ngùng nói với đạo diễn:
“Chỉ là phản xạ tự nhiên thôi ạ, xin lỗi đạo diễn Vương, tôi không thể kiểm soát chính mình.”
Biên kịch Lý bật cười: “Cần gì phải kiểm soát? Đây là điểm tốt đấy! Giờ đây, có biết bao nhiêu diễn viên cứ đơ mặt ra.”
“Tiểu Dung, cô làm diễn viên đóng thế thì thật uổng phí. Chúng ta trao đổi số liên lạc đi. Sau này, nếu có vai nào phù hợp với cô, tôi sẽ gọi cô đến thử vai.”
Dung Yên lập tức mở khóa điện thoại, thêm WeChat của biên kịch Lý.
“Cảm ơn chị, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Đạo diễn Vương cũng nói: “Thế thì chúng ta cũng thêm số đi. Dù giờ tôi đang quay bộ Đào Hoa Độ Kiếp này, vốn là một dự án lớn nhưng từ vai nữ chính, nữ phụ hai, ba đến bốn đều đã được định sẵn từ trước. Thật sự rất chán.”
Dung Yên tiếp tục kết bạn với đạo diễn Vương qua WeChat, hoàn toàn thông cảm với tình cảnh của ông.
Dù là đạo diễn nhưng ông chẳng có chút tiếng nói nào, mọi thứ đều phải nghe theo nhà đầu tư.
Biên kịch Lý bực tức nói: “Thật vô nghĩa, một ngày tôi phải sửa kịch bản mấy lần, biến một bộ phim tiên hiệp kỳ ảo thành một bộ phim thần tượng não tàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-37-toi-khong-the-kiem-soat-chinh-minh.html.]
Dung Yên không biết nên an ủi đạo diễn và biên kịch thế nào, dù sao cô cũng chỉ là một diễn viên đóng thế mà thôi.
May thay, biên kịch Lý không cần sự an ủi của cô, ngược lại còn tỏ ra rất tò mò về cô. Dung Yên thầm nghĩ, có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp của biên kịch.
“Tiểu Dung, cô rõ ràng có năng lực diễn xuất, tại sao lại chỉ làm diễn viên đóng thế?”
Đạo diễn Vương cũng chăm chú nhìn Dung Yên, không cần suy nghĩ nhiều, cô đáp ngay:
“Vì thù lao đưa ra rất ổn, tôi nhận thôi.”
Biên kịch Lý: “...”
Đạo diễn Vương: “...”
Đúng là một cô gái vừa thực tế vừa thẳng thắn.
“Đạo diễn Vương, anh mau qua đây xem thử, đạo cụ này được không?”
Đạo diễn Vương gật đầu với người phụ trách đạo cụ:
“Được, tôi qua ngay.”
Biên kịch Lý cũng vội vàng nói:
“Tôi phải đi sửa kịch bản nữa, sau này tôi thà nhận dự án nhỏ còn hơn tiếp tục làm mấy bộ phim mà diễn viên còn chuyên nghiệp hơn biên kịch thế này.”
Tiễn đạo diễn Vương và biên kịch Lý đi, Dung Yên liền nhanh chóng đến phòng hóa trang.
Dù chỉ là một diễn viên đóng thế không cần lộ mặt, nhưng trang điểm và làm tóc vẫn rất quan trọng.
Rất bận rộn, Dung Yên làm việc liên tục đến tận 6 giờ tối mới có chút thời gian nghỉ ngơi.
“Đại Quất, Chu Mại có gọi cho chị không?”
“Không.”
Dung Yên vội vàng lấy lại điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho Chu Mại, hỏi xem chiều nay có ai đến thăm Giang Ngự Hàn không.
Câu trả lời là không.
Hít sâu vài lần, Dung Yên mới nhận ra mình thật quá ngây thơ khi nghĩ rằng Giang Nghị là người giữ lời.
Không sao cả, cô còn nhiều kiên nhẫn.
Ăn xong suất cơm hộp, Dung Yên tiếp tục quay phim.
Đến 10 giờ tối, cô mới trở về nhà.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Chu Mại đứng trước cửa phòng Giang Ngự Hàn, còn nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện trong phòng.
“Con có hối hận vì đã kết hôn với cô ta không?”