Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 38: Tắm chung

Cập nhật lúc: 2025-01-22 14:47:07
Lượt xem: 50

Dung Yên lập tức nhận ra giọng nói này, là của Giang Nghị.

 

May mắn thay, Giang Nghị không thật sự cho cô leo cây như vậy cô không cần phải ba lần bảy lượt ghé thăm căn cổ trạch nhà họ Giang.

 

Chu Mại khẽ nói: “Chị Yên, em về trước đây, có gì cứ gọi cho em.”

 

Lòng tò mò là bản năng của con người, nhưng Chu Mại lo biết nhiều quá sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

 

“Được, em về nghỉ sớm đi.”

 

Dung Yên vừa tiễn Chu Mại rời đi, vừa lắng nghe động tĩnh trong phòng.

 

Giang Ngự Hàn không trả lời câu hỏi của Giang Nghị, ngược lại còn hỏi ngược lại: 

 

“Tại sao con phải hối hận vì cưới em ấy?”

 

Giang Nghị giận dữ, giọng nói lớn hơn hẳn: 

 

“Nếu không phải vì cưới cô ta, sao con lại thành người thực vật, nằm trên giường suốt bốn năm trời mới tỉnh lại chứ?”

 

“Nếu con nghe lời ba kết hôn với Tuyết Ca, con sẽ không có kết cục như vậy.”

 

Một lát sau, Giang Ngự Hàn hỏi Giang Nghị: 

 

“Tuyết Ca là ai?”

 

Dung Yên có thể trả lời câu hỏi này.

 

Cố Tuyết Ca, thiên kim tiểu thư nhà họ Cố, bản thân cô ấy cũng là một nghệ sĩ piano rất xuất sắc.

 

Hơn nữa, nhà họ Cố và nhà họ Giang là thế giao. Cố Tuyết Ca và Giang Ngự Hàn lớn lên bên nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã.

 

Chỉ tiếc, Cố Tuyết Ca không sở hữu gương mặt giống A Chỉ.

 

Khẽ chạm tay lên gương mặt mình, Dung Yên nở nụ cười chua chát.

 

Giang Nghị không kiên nhẫn nói với Giang Ngự Hàn: 

 

“Con không cần biết Tuyết Ca là ai, con chỉ cần biết cô ấy mới là người thích hợp nhất để kết hôn với con.”

 

“Ly hôn với người phụ nữ kia, ba sẽ đưa con trở về nhà họ Giang, tìm bác sĩ giỏi nhất để con hồi phục trong thời gian ngắn nhất.”

 

“Vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Giang Thị cũng vẫn là của con. Nhưng nếu con cứ tiếp tục cố chấp thì tập đoàn Giang Thị sẽ chẳng còn liên quan gì đến con nữa.”

 

Dung Yên tròn mắt kinh ngạc, đây đúng là bài toán khó xử giữa giang sơn và mỹ nhân.

 

Cô vừa lo lắng vừa tò mò, không biết Giang Ngự Hàn sẽ lựa chọn thế nào.

 

Nếu Giang Ngự Hàn chọn giang sơn, cô sẽ đồng ý ly hôn nhưng quyền nuôi An An nhất định phải thuộc về cô.

 

Như thể đã trôi qua một thế kỷ dài đằng đẵng, Giang Ngự Hàn chậm rãi hỏi Giang Nghị: 

 

“Ba đang uy h.i.ế.p con sao?”

 

Giang Nghị thẳng thừng thừa nhận: 

 

“Đúng vậy, nếu con muốn trở về nhà họ Giang thì nhất định phải ly hôn với người phụ nữ kia.”

 

Giang Ngự Hàn bình thản đáp: 

 

“Bốn năm qua, em ấy là người đã chăm sóc con. Không có em ấy, có lẽ con đã c.h.ế.t từ lâu. Nhà họ Giang hả? Con không cần. Ba có thể đi được rồi.”

 

Giang Nghị đanh thép nói: 

 

“Con sẽ hối hận thôi. Không có nhà họ Giang, Giang Ngự Hàn chẳng là gì cả.”

 

Khi rời khỏi phòng, Giang Nghị hung hăng trừng mắt nhìn Dung Yên một cái, sau đó đóng sầm cửa lại.

 

Dung Yên khẽ cau mày, lập tức đi kiểm tra An An.

 

May mắn thay, An An vẫn ngủ rất say, không bị tiếng động làm thức giấc.

 

Cầm bộ đồ ngủ, Dung Yên bước vào phòng của Giang Ngự Hàn.

 

Cô nhìn khuôn mặt Giang Ngự Hàn, không có nhiều biểu cảm.

 

Cô mím môi, dịu dàng nói với anh: 

 

“Em đi tắm trước đây.”

 

Hôm nay quay phim vất vả quá, cô cảm giác như có người cố tình nhắm vào mình vậy.

 

Nhưng cô chỉ là một người thế thân, ai lại rảnh rỗi đến mức làm khó cô chứ?

 

Giang Ngự Hàn chậm rãi đáp lại: 

 

“Chúng ta tắm chung đi.’

 

Dung Yên lập tức đỏ bừng mặt.

 

Đến lúc này rồi mà Giang Ngự Hàn vẫn không quên trêu chọc cô.

 

Đúng là một tên lưu manh chân chính.

 

Bước vào phòng tắm, Dung Yên vừa tắm vừa suy nghĩ.

 

Tắt vòi sen, cô đã có quyết định.

 

Cô sẽ không khuyên Giang Ngự Hàn ly hôn để quay về thừa kế khối tài sản khổng lồ.

 

Vì cô đã từng nói với Giang Ngự Hàn, trước khi anh hồi phục trí nhớ, cô sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Lời đã nói, phải giữ lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-38-tam-chung.html.]

 

Chu Mại đã giúp Giang Ngự Hàn lau người và thay quần áo.

 

Dung Yên vừa lau khô tóc vừa ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

 

“Nghe nói hôm nay anh Giang ngoan ngoãn uống thuốc, giỏi lắm nhé!”

 

Giang Ngự Hàn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: 

 

“Là em bảo ông ta đến gặp anh sao?”

 

Chiếc khăn trong tay Dung Yên suýt rơi xuống đất. Cái tên Giang Nghị kia, dám đ.â.m thủng lốp xe của cô sao?

 

Giữ chặt chiếc khăn, Dung Yên tiếp tục lau khô tóc, nhẹ nhàng đáp: “Ba anh khá bận rộn, em chỉ nhắc nhở một chút thôi.”

 

Giang Ngự Hàn khẽ mỉm cười: 

 

“Đừng làm khổ bản thân, sau này anh không muốn gặp ông ta nữa.”

 

Dung Yên sững sờ một lúc, cô cảm thấy Giang Ngự Hàn nói vậy là vì anh mất trí nhớ.

 

Trước đây, Giang Ngự Hàn là một người cuồng công việc, chẳng phải loại tổng giám đốc vô dụng.

 

Một lúc sau, Dung Yên khẽ gật đầu: 

 

“Được rồi, sau này em sẽ không nhắc ông ta đến gặp anh nữa.”

 

"Ừm."

 

Cô không lấy chiếc giường xếp, mà lên thẳng giường lớn nhưng cô đã nhanh chóng nhận ra mái tóc mình vẫn chưa khô.

 

Cô vội vàng rời khỏi giường, ngồi xuống chiếc ghế cách giường một chút, cố gắng lau tóc thật khô.

 

Giang Ngự Hàn, ngồi im quan sát mọi hành động của cô, chỉ có thể thở dài: “...”

 

“Em ra ngoài ban công một lát đi, gió sẽ làm tóc khô nhanh hơn.”

 

Dung Yên hoàn toàn không muốn dùng máy sấy, vì lúc này cô cần gió để làm mình tỉnh táo hơn.

 

Không can thiệp vào sự lựa chọn của Giang Ngự Hàn, mà phải giữ lời hứa, tôn trọng quyết định của anh.

 

Cô thực ra lo lắng rằng khi Giang Nhự Hàn khôi phục trí nhớ, anh sẽ hối hận nhưng lại không thể quay về nhà họ Giang và không thể lấy lại chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Giang Thị từ tay Giang Ngự Nhiên.

 

Dung Yên vừa nhìn Giang Ngự Hàn vừa đứng ngoài ban công để gió thổi vào tóc. Cô không đóng cửa ban công, để khi Giang Ngự Hàn có chuyện cần tìm, cô sẽ nghe thấy.

 

Khoảng hai mươi phút sau, cô quay lại phòng.

 

Giang Ngự Hàn đang quan sát cô, ánh mắt sâu thẳm như biển cả.

 

Dung Yên phản xạ, hai tay đưa lên ôm lấy người.

 

Lúc này cô mới nhận ra, tối nay mình không chỉ mặc váy ngủ, mà còn không mặc đồ lót.

 

Cô thật sự quá mất tập trung rồi.

 

Không để Giang Ngự Hàn kịp lên tiếng, Dung Yên vội vàng chạy về phòng, thay vào bộ đồ ngủ kín đáo.

 

Cô còn cố ý chọn một bộ màu hồng.

 

Giang Ngự Hàn nhìn những hành động của Dung Yên, tỏ vẻ không hài lòng.

 

Nhưng giờ anh không thể làm gì được, đành để lại những ấn tượng đó trong lòng.

 

Sau khi vệ sinh xong, Dung Yên bắt đầu chăm sóc da.

 

Cô đắp mặt nạ đen, rồi hỏi Giang Ngự Hàn: 

 

“Anh có muốn không?”

 

Cô quay mặt đi nhưng Giang Ngự Hàn không trả lời.

 

Mãi cho đến khi Dung Yên nằm lên giường, Giang Ngự Hàn mới lên tiếng, chỉ hai chữ: 

 

“Muốn... em.”

 

Dung Yên nghĩ đến việc Giang D

Ngự Hàn giờ chỉ còn có thể trêu đùa bằng lời nói, không khỏi muốn cười nhưng cô không dám cười quá rõ ràng.

 

Cô chỉ khẽ cong môi, giọng nói vui vẻ:

 

“Anh Giang à, anh có thể muốn em... đọc chuyện hoặc tin tức cho anh nghe được không?”

 

“Ừm, vậy em đọc cho anh nghe tất cả tin tức về Giang Thị trong bốn năm qua đi.”

 

Dung Yên: “...”

 

Cô đã biết, tổng tài mất trí nhớ vẫn yêu giang sơn.

 

Còn cô, mỹ nhân này sao, không, A Chỉ mới là mỹ nhân thực sự.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Dung Yên tự nhắc nhở mình trong lòng, cô chỉ là một thế thân, chẳng hề quan trọng.

 

Không hề qua loa, Dung Yên đọc kỹ từng tin tức về Giang Thị trong bốn năm qua cho Giang Ngự Hàn nghe.

 

Như Giang Ngự Nhiên đã nói, anh ấy đã quản lý Giang Thị rất tốt, không có tin tức xấu lớn nào.

 

Sau khi đặt điện thoại xuống bàn, Dung Yên nắm chặt chăn.

 

Cô nhìn Giang Ngự Hàn, từ từ hỏi: 

 

“Thực ra anh muốn lấy lại chức tổng giám đốc phải không?”

Loading...