Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 39: Dỗ dành

Cập nhật lúc: 2025-01-22 14:47:23
Lượt xem: 47

Không trả lời câu hỏi của Dung Yên, Giang Ngự Hàn ngược lại hỏi cô: 

 

“Em muốn anh lấy lại sao?”

 

Dung Yên khó khăn nuốt nước bọt, đây rõ ràng là một cái bẫy. Cô tuyệt đối không thể rơi vào.

 

Cô nở nụ cười dịu dàng, giọng nói mềm mại ngọt ngào:

 

“Anh Giang à, bất kể anh đưa ra lựa chọn gì, em đều ủng hộ anh.”

 

“Hửm?”

 

Ánh mắt Dung Yên đầy chân thành:

 

“Em không chỉ có thể ủng hộ anh về mặt tinh thần, mà còn có thể ủng hộ anh bằng hành động.”

 

Ví dụ như... ly hôn.

 

Cô đã nói ẩn ý đến vậy, chắc Giang Ngự Hàn sẽ không tức giận đâu nhỉ!

 

Trước khi Giang Ngự Hàn khôi phục trí nhớ và sức khỏe, cô nhất định phải dỗ dành anh.

 

Mặt anh không chút biểu cảm: “Giả tạo.”

 

Ơ! Rõ đến vậy sao!

 

Dung Yên chớp mắt, giọng nói mềm mại: 

 

“Em rất chân thành mà.”

 

Biểu cảm trên khuôn mặt Giang Ngự Hàn vẫn không thay đổi khiến Dung Yên không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

 

Bất ngờ, giọng nói trầm thấp, khàn khàn nhưng cực kỳ cuốn hút của anh vang lên bên tai cô: 

 

“Anh sẽ không ly hôn với em đâu.”

 

Dung Yên: “...”

 

Được thôi. Anh đột ngột đưa ra câu trả lời luôn.

 

Vậy thì cô đành nói được làm được, ủng hộ quyết định của Giang Ngự Hàn.

 

Cô khẽ nắm lấy tay anh, chợt nhớ ra rằng tay Giang Ngự Hàn vẫn chưa có cảm giác.

 

Nhưng không sao, chỉ cần có chút nghi thức là được.

 

“Anh Giang, em tin anh, anh không cần phải hy sinh hôn nhân của mình để phát triển sự nghiệp.”

 

“Ừm, vậy nếu anh cứ mãi như thế này, em sẽ làm gì?”

 

Không cần suy nghĩ, Dung Yên liền đáp: 

 

“Vậy thì em sẽ mãi chăm sóc anh, An An cũng sẽ chăm sóc anh.”

 

Trước đây cô đã chuẩn bị tâm lý rằng Giang Ngự Hàn có thể sẽ trở thành người thực vật cả đời.

 

Giang Ngự Hàn khẽ nhếch môi, giọng nói trầm thấp: 

 

“Vợ à, em tốt như vậy, anh nhất định sẽ không ly hôn với em.”

 

Dung Yên: “...”

 

Có phải cô đã dỗ dành hơi quá rồi không?

 

Thôi vậy, so với việc anh phát cáu bảo cô cút đi như sáng nay, việc khen cô là người tốt rõ ràng dễ chịu hơn nhiều.

 

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên khiến Dung Yên giật mình.

 

Muộn thế này rồi, ai lại đến vậy?

 

Cô cúi xuống nhìn bộ đồ mình đang mặc, áo thun ngắn tay và quần dài, chắc chắn không có vấn đề gì rồi mới bước ra khỏi phòng.

 

Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy hai người đàn ông có ngoại hình cực kỳ bắt mắt.

 

Thẩm Mặc và Tần Thời Việt.

 

Họ được coi là những người bạn khá thân của Giang Ngự Hàn trước đây.

 

Bốn năm qua, thỉnh thoảng họ vẫn đến thăm anh nên Dung Yên cũng không mấy xa lạ.

 

Thẩm Mặc vừa thấy cô đã giơ chai rượu trong tay lên, cười tươi: 

 

“Chị dâu, đây là rượu quý em đã cất giữ nhiều năm, cuối cùng cũng có thể uống cùng A Hàn rồi.”

 

Dung Yên: “...”

 

Bạn bè kiểu này chắc là giả rồi!

 

Đến thăm Giang Ngự Hàn hay định lấy mạng anh đây?

 

Tần Thời Việt lập tức đập vào đầu Thẩm Mặc rồi quay sang Dung Yên giải thích:

 

“Chị dâu, cậu ấy chỉ đùa với chị thôi, rượu này chúng ta uống.”

 

Dung Yên vội lắc đầu: “Tôi không uống rượu.”

 

Không phải cô không uống được, nhưng rượu dễ làm lỡ việc, nên cô luôn hạn chế tối đa.

 

Sau khi vào nhà, Thẩm Mặc và Tần Thời Việt đều rất tự giác nhường Dung Yên đi trước.

 

Giang Ngự Hàn nhìn hai người đang đứng ở cửa phòng, giọng lạnh lùng hỏi:

 

“Họ là ai?”

 

Không để Dung Yên kịp trả lời, Thẩm Mặc đã lao đến bên giường, quỳ một gối, vẻ mặt đầy kích động:

 

“Anh Hàn, em là Tiểu Mặc, sao anh có thể không nhớ em chứ? Trước đây anh từng nói món anh thích nhất là món em nấu mà.”

 

Giang Ngự Hàn khẽ nhíu mày, giọng chắc chắn:

 

“Tôi đây sẽ không thể nói những lời như thế với cậu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-39-do-danh.html.]

 

Tần Thời Việt bật cười thành tiếng:

 

“Thẩm Mặc, A Hàn chỉ mất trí nhớ thôi, chứ đâu có giống cậu, não chẳng ra gì.”

 

Dung Yên cố gắng che miệng, không để lộ tiếng cười quá rõ ràng.

 

Nhưng khi nhận thấy ánh mắt lạnh băng của Giang Ngự Hàn, cô lập tức đứng thẳng lưng.

 

Dung Yên mỉm cười, nhẹ nhàng chỉ vào Tần Thời Việt rồi dịu dàng nói:

 

“Đây là bạn của anh trước đây, Tần Thời Việt - luật sư trưởng của tập đoàn Giang Thị.”

 

Sau đó, cô quay sang nhìn Thẩm Mặc, người vẫn đang nửa quỳ dưới sàn, tiếp tục nói:

 

“Còn đây cũng là bạn của anh trước đây, Thẩm Mặc - có lẽ là một đầu bếp?”

 

Nói xong, Dung Yên nở nụ cười tinh nghịch.

 

Cô chỉ biết rằng bố của Thẩm Mặc là chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị, còn bản thân Thẩm Mặc thì nấu ăn rất ngon.

 

“Luật sư trưởng của tập đoàn Giang Thị à?”

 

Hiển nhiên, Giang Ngự Hàn tỏ ra hứng thú với Tần Thời Việt hơn, còn coi Thẩm Mặc - “đầu bếp” - như không khí.

 

Tần Thời Việt gật đầu: “A Hàn, trước đây chính cậu đã mời tôi về làm việc cho Giang Thị.”

 

“Bốn năm qua, tôi luôn cẩn thận làm việc, không để nhị thiếu gia có cơ hội làm khó mình.”

 

Giang Ngự Hàn im lặng một lúc, sau đó trầm ngâm hỏi Tần Thời Việt:

 

“Nếu cậu rời khỏi Giang Thị, có thể tìm được công việc tốt hơn không?”

 

Không cần suy nghĩ, Tần Thời Việt đáp ngay:

 

“Chắc chắn rồi. Tôi có văn phòng luật sư riêng. Việc ở lại Giang Thị là vì muốn chờ ngày cậu tỉnh lại, biết đâu có thể giúp được gì.”

 

Dung Yên thầm giơ ngón tay cái tán dương Tần Thời Việt trong lòng. Đây mới là bạn chân chính.

 

Cô nhớ trước đây Tần Thời Việt nhiều lần ngỏ ý muốn đưa tiền cho cô.

 

Thẩm Mặc cũng vậy, thậm chí còn bỏ hẳn thẻ ngân hàng vào tủ giày nhà cô.

 

Phải đấu trí đấu dũng một hồi cô mới trả lại được.

 

Giang Ngự Hàn nói chậm rãi nhưng rành rọt, từng chữ một rõ ràng:

 

“Vậy ngày mai cậu có thể nghỉ việc rồi.”

 

Nghe xong, Tần Thời Việt và Thẩm Mặc nhìn nhau đầy bối rối.

 

Dung Yên thì rất bình thản, vì cô biết Giang Ngự Hàn hiện tại không thể lấy lại vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Giang Thị.

 

Dù có con đường tắt nhưng anh đã chọn bỏ qua, vậy thì mọi chuyện còn xa vời lắm.

 

Nên không cần thiết để Tần Thời Việt tiếp tục chịu đựng sự khó chịu của Giang Ngự Nhiên.

 

Tần Thời Việt bật cười thoải mái, gật đầu:

 

“Được, nghe lời cậu.”

 

“Anh Hàn, em vẫn còn đây mà. Đừng coi em như không khí chứ. Bốn năm qua, em đã nghiên cứu rất nhiều món ăn mới, chỉ chờ anh tỉnh lại để nếm thử.”

 

Thẩm Mặc vừa nói vừa tràn đầy hy vọng nhìn Giang Ngự Hàn.

 

Nhưng Giang Ngự Hàn chỉ thờ ơ “ừm” một tiếng, lạnh nhạt đến mức khiến người khác muốn bật cười.

 

Dung Yên khẽ nhắc nhở: “Thẩm Mặc, hiện tại A Hàn chưa ăn được những món anh làm đâu.”

 

“Nhưng tôi có thể thử trước, rồi nói lại cho anh ấy biết, chờ thêm một thời gian nữa anh ấy sẽ ăn được.”

 

Thẩm Mặc định vào bếp để trổ tài, nhưng chưa kịp đi đã nghe Giang Ngự Hàn cất giọng:

 

“Em không được ăn món cậu ta làm.”

 

Rõ ràng, câu này là nói với Dung Yên.

 

Cái bụng vốn không đói của cô, nghe đến món ăn của Thẩm Mặc thì lại càng đói cồn cào: “...”

 

Thẩm Mặc vẫn đang nửa quỳ dưới đất, suýt nữa thì cảm động đến mức nước mắt giàn giụa:

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Anh Hàn à, em biết mà, anh vẫn quan tâm em, không muốn em phải thức khuya nấu ăn.”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Đây là tên ngốc ở đâu ra vậy? Thật sự là bạn anh sao? Anh nghi ngờ lắm.

 

Cuối cùng, Tần Thời Việt phải kéo mạnh Thẩm Mặc rời đi. Nếu không chắc anh ta còn định nói chuyện với Giang Ngự Hàn cả đêm.

 

Dĩ nhiên, chủ yếu là Thẩm Mặc nói, còn Giang Ngự Hàn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta “biểu diễn”.

 

Tiễn hai người xong, Dung Yên phát hiện chai rượu quý mà Thẩm Mặc mang tới vẫn còn đặt trên bàn.

 

Giang Ngự Hàn bảo: “Đừng trả lại cho cậu ta.”

 

Dung Yên rụt cổ, lúng túng nói:

 

“Như vậy... không hay lắm đâu?”

 

“Ai bảo cậu ta ồn ào như thế.”

 

Dung Yên: “...”

 

Hôm đó ngủ hơi muộn, sáng hôm sau phải chạy thông báo sớm, suýt nữa thì Dung Yên bị trễ giờ.

 

Quả nhiên, công sức và thành quả luôn tỉ lệ thuận với nhau. Công việc đóng thế này còn mệt hơn việc cô đóng cùng lúc năm bộ phim.

 

Dung Yên lê bước khỏi phim trường trong dáng vẻ chẳng khác nào “đường ai nấy đi” với người thân, quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn thỏa thích.

 

Nhưng khi cô vừa mở điện thoại, cuộc gọi của An An đã vang lên.

 

“Mami, sao mami chưa về? Có bất ngờ lớn chờ mami đấy!”

Loading...