LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 41: Lấy thân báo đáp
Cập nhật lúc: 2025-01-23 12:53:59
Lượt xem: 31
Dung Yên ngơ ngác như người mất hồn. Cô hoàn toàn không biết mình đã chuẩn bị bất kỳ bất ngờ nào cho Giang Ngự Hàn cả.
Ánh mắt của anh quá sắc lạnh, khiến Dung Yên rùng mình khi lấy lại được tinh thần.
Hàm răng trên dưới của cô va vào nhau lạch cạch, giọng nói yếu ớt vang lên.
“Em không có chuẩn bị gì cho anh đâu. Có phải... Có hiểu lầm gì không?”
Giang Ngự Hàn có thể ngồi dậy được rồi, điều này làm Dung Yên rất vui. Nhưng tại sao sự việc lại trở nên kỳ quái thế này?
Ánh mắt của anh lạnh như băng, giống như sắp sửa ra tay tiêu diệt cô vậy.
Giữ nguyên vẻ sắc bén, anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Bằng chứng rành rành ở đây, để xem em giải thích ‘hiểu lầm’ này thế nào.”
Dung Yên co rụt cổ lại, nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
“Bằng chứng ở đâu? Em muốn xem thử!”
Ánh mắt của Giang Ngự Hàn hướng về phía tủ đầu giường, từng từ từng chữ nặng nề:
“Ở trong ngăn kéo thứ hai.”
Chắc chắn không phải là thẻ ngân hàng nữa, nhưng Dung Yên biết, trong ngăn kéo này cũng có liên quan đến Văn.
Chẳng trách, lúc Hữu Văn rời đi, ánh mắt nhìn cô đầy kỳ lạ.
Không phải do cô tưởng tượng, mà thực sự có vấn đề!
Tay Dung Yên run rẩy khi kéo ngăn kéo ra.
Hiện ra trước mắt cô là một xấp ảnh dày.
Ở ngay trên cùng là bức ảnh cô đưa một tấm séc cho một người có mái tóc rất ngắn, mặc bộ đồ rộng rãi, gương mặt thanh tú.
Khóe miệng cô bất giác nhếch lên, suýt nữa thì bật cười, nhưng quả thực đây đúng là “bằng chứng rành rành” thật!
Sau khi bình tĩnh lại, cô cầm lấy bức ảnh, ngước mắt nhìn Giang Ngự Hàn.
Trên khuôn mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng Dung Yên rõ ràng cảm nhận được khí lạnh bức người.
"Nói, em nuôi *‘tiểu thịt tươi’ này được bao lâu rồi?"
*Tiểu thịt tươi: Trai trẻ
Dung Yên cố gắng nhịn cười. Người trong bức ảnh đúng là có vẻ ngoài của một “tiểu thịt tươi”, rất anh tuấn.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Hơn nữa, Văn còn chụp được cảnh cô đưa tấm séc, nên thoạt nhìn, chẳng phải giống như cô đang nuôi một “tiểu thịt tươi” sao?
“Chưa lâu, mới bắt đầu thôi.”
Giang Ngự Hàn gần như bật cười vì tức giận:
“Ý em là dùng tiền anh cho em để nuôi ‘tiểu thịt tươi’?”
Dung Yên lập tức lắc đầu. Cái tội này cô không nhận!
Cô cứng rắn đáp lại:
“Đây là tiền em tự kiếm được nhờ thực lực của mình.”
Ánh mắt của Giang Ngự Hàn quá đáng sợ, khiến Dung Yên phải điều chỉnh tư thế ngồi. Không chịu nổi áp lực, cô quyết định nói thật.
Nhưng anh lại mở lời trước:
“Em và cậu ta đã đến mức nào rồi?”
Dung Yên nuốt khan, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Một lúc sau, giọng cô khàn đi:
“Nếu em nói những gì cần làm đều đã làm rồi, anh sẽ làm gì?”
Không tức giận, không nổi cơn thịnh nộ, Giang Ngự Hàn nhàn nhạt đáp:
“Vậy còn tùy em chọn, là em c.h.ế.t hay cậu ta chết.”
Dung Yên run rẩy.
Cắn chặt răng, cô rụt rè hỏi:
“Vậy anh sẽ ly hôn với em chứ?”
Cô đang hỏi ý của Giang Ngự Hàn, chứ không phải muốn ly hôn thật. Dù sao, cô cũng đã hứa sẽ không đề cập đến chuyện ly hôn cho đến khi anh hồi phục trí nhớ.
Ngữ điệu của anh kiên định, chỉ đáp hai từ:
“Không bao giờ.”
“Tại sao? Em nuôi ‘tiểu thịt tươi’ rồi mà, anh vẫn không muốn ly hôn với em?”
Đôi mắt Dung Yên mở to tròn, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Cô tự hỏi liệu Giang Ngự Hàn có phải thật sự quá yêu gương mặt này của cô không.
Ánh mắt anh sắc lạnh, vẻ mặt nghiêm túc:
“Từ điển của anh không có từ ‘ly hôn’, chỉ có ‘góa bụa’.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-41-lay-than-bao-dap.html.]
Lời nói của anh khiến Dung Yên nhớ lại khoảnh khắc cô phát hiện mình chỉ là thế thân. Khi cô đưa đơn ly hôn cho anh, anh cũng từng nói điều tương tự:
Sẽ không ly hôn, trừ khi anh chết.
Người đàn ông này thật cố chấp.
Điều quan trọng là, cô chỉ là thế thân cho A Chỉ, một người có diện mạo giống cô mà thôi.
Dung Yên càng nghĩ, càng tò mò. Làm thế nào Giang Ngự Hàn và A Chỉ lại chia tay?
Tại sao anh không đi tìm lại A Chỉ, mà cứ giữ chặt lấy cô - thế thân này?
Những câu hỏi đó, hiện tại Dung Yên không tìm được lời giải.
Bởi vì Giang Ngự Hàn đã mất trí nhớ, thậm chí không còn nhớ A Chỉ là ai.
Dung Yên hắng giọng, nở nụ cười tươi tắn:
“Anh Giang à, bây giờ là xã hội pháp trị, g.i.ế.c người là phạm pháp đấy.”
“Ừm, em c.h.ế.t rồi, anh cũng không muốn sống nữa.”
Dung Yên bĩu môi nhẹ:
“Thật ra, chuyện này…”
Giang Ngự Hàn lập tức cắt ngang:
“Em thích cậu ta ở điểm nào?”
Ánh mắt Dung Yên lập tức sáng rỡ như chứa cả trời sao và đại dương mênh mông:
“Em thích cậu ấy cưỡi mây ngũ sắc, cứu em khỏi nước sôi lửa bỏng. Đừng nói là ba mươi vạn, năm mươi vạn em cũng nguyện ý đưa cho cậu ấy!”
Giang Ngự Hàn nhíu mày nhẹ, giọng lạnh lùng:
“Nói tiếng người.”
Dung Yên: “...”
Cô chẳng qua chỉ hơi văn thơ một chút thôi mà, sao lại không phải tiếng người chứ.
Dung Yên đứng dậy, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Giang Ngự Hàn: “...”
May mà chưa đầy năm phút sau, Dung Yên đã quay lại phòng.
Cô ngồi xuống mép giường, đưa tấm séc trong tay tới trước mặt Giang Ngự Hàn.
“Cầm xa ra, anh không mù.”
“Ồ, anh Giang, phiền anh giữ thái độ tốt một chút!”
Dung Yên vội kéo tấm séc ra xa hơn một chút, suýt nữa thì dí thẳng vào mắt anh. Cô chỉ sợ anh không nhìn rõ nên mới đưa sát lại mà thôi.
Giang Ngự Hàn nhanh chóng phát hiện điểm mấu chốt trên tấm séc và hỏi:
“Tôn Văn Văn là ai? Tại sao cô ta đưa em năm mươi vạn?”
Đặt tấm séc lên bàn, Dung Yên hít sâu, sắp xếp ngôn từ rồi giải thích:
“Tôn Văn Văn là nữ chính của Độ kiếp đào hoa. Em là thế thân của cô ấy. Nhưng cô ta thấy diễn xuất của em tốt nên đã mua chuộc nhân viên điều khiển dây cáp, muốn hại em ngã đến tàn phế.”
Ánh mắt sắc lạnh của Giang Ngự Hàn quét một lượt từ đầu đến chân Dung Yên.
Cô rất phối hợp, đứng dậy xoay một vòng, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Em không hề hấn gì cả.”
Sắc mặt Giang Ngự Hàn hơi dịu lại:
“Sau đó thì sao?”
Dung Yên cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết:
“Sau đó là tình tiết quan trọng nhất của câu chuyện. Lúc em từ trên cao rơi xuống, Trang Trang đã cưỡi mây ngũ sắc bay đến, ôm lấy em.”
“Cuối cùng, chúng em an toàn đáp đất, em không bị gì cả.”
Thấy gương mặt Giang Ngự Hàn đen như đáy nồi, Dung Yên lập tức tiếp lời:
“Trang Trang là con gái mà! Cô ấy cũng là thế thân của Tôn Văn Văn giống em. Nhưng cô ấy biết võ nên là thế thân cảnh hành động. Còn em đa số là thế thân cảnh diễn xuất.”
Nói xong, Dung Yên quan sát biểu cảm của Giang Ngự Hàn.
Anh không tỏ ra quá bất ngờ. Nhưng ngay cả khi biết Trang Trang là con gái, không phải “tiểu thịt tươi” mà anh tưởng, gương mặt anh vẫn âm trầm như cũ.
Dung Yên mím môi, giọng hơi khàn:
“Thật sự chỉ là hiểu lầm thôi. Em mời Trang Trang ăn cơm, đưa tiền cho cô ấy, chẳng qua là muốn báo đáp ơn cứu mạng.”
Cô cũng muốn lấy thân báo đáp lắm chứ nhưng hoàn cảnh thực tế không cho phép!
Như thể một thế kỷ trôi qua, giọng nói trầm khàn, cuốn hút của anh cuối cùng vang lên bên tai cô:
“Tiếp theo, anh nói gì, em làm nấy. Hiểu chưa?”