LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 42: Tư tưởng của em sao lại không trong sáng như vậy
Cập nhật lúc: 2025-01-23 12:54:41
Lượt xem: 31
Giang Ngự Hàn thật đáng sợ, Dung Yên chỉ biết thầm nghĩ: Đáng sợ quá đi mất!
Cô cúi gằm đầu, không dám đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh.
Hiện tại, Giang Ngự Hàn vẫn chưa thể hoạt động linh hoạt tay chân phải dựa vào đồ vật để ngồi. Nhưng khí thế trên người anh thì cao ngất, tựa như một ngọn núi cao chót vót.
Một lúc lâu sau, Dung Yên mới lí nhí mở miệng:
“Hiểu rồi, nhưng chuyện phạm pháp thì em không làm đâu. Với cả, những chuyện bị anh chiếm tiện nghi, em cũng không làm.”
Cô vừa nói xong, liền nhận ngay ánh mắt đầy khinh thường của Giang Ngự Hàn.
Không lâu sau, anh còn gọi thẳng tên cô.
Dung Yên: “...”
“Có, có đây. Anh muốn em làm gì, cứ nói thẳng đi!”
“Tư tưởng của em sao lại không trong sáng như vậy? Đến nước này rồi mà còn nghĩ mấy chuyện trai gái?”
“Em... em…”
Dung Yên tức đến nghẹn lời.
Giang Ngự Hàn lạnh lùng quát: “Em cái gì mà em! Mau lấy điện thoại ra!”
Dung Yên vẫn không nhúc nhích. Tuy khí thế của cô không được mạnh mẽ, nhưng vẫn dám bày tỏ ý kiến:
“Anh Giang à, bây giờ anh đang nhờ em giúp đỡ. Làm ơn giữ thái độ tốt một chút.”
Giang Ngự Hàn hỏi lại: “Lúc nãy anh nói sai chỗ nào à?”
Dung Yên gật đầu, đáp chắc nịch:
“Vâng, sai rồi. Em chỉ nói trước những điều cần lưu ý thôi. Tư tưởng của em rất trong sáng.”
Anh chậm rãi nói: “Vậy à? Thế em có muốn bao nuôi tiểu thịt tươi không?”
Dung Yên: “...”
Đúng là câu hỏi c.h.ế.t người.
Cô không dám nói thật.
Suy nghĩ một lát, Dung Yên định lên tiếng thì lại nghe Giang Ngự Hàn cười lạnh, thốt ra một câu:
“Do dự rồi kìa. Chứng tỏ là muốn.”
Dung Yên: “...”
Cô còn cứu vãn được tình huống này không đây?
Thôi, có những chuyện càng giải thích càng thêm mập mờ.
Dung Yên đứng dậy, lấy điện thoại của mình ra.
“Anh Giang à, anh có gì cần sai bảo, em sẽ lập tức làm ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-42-tu-tuong-cua-em-sao-lai-khong-trong-sang-nhu-vay.html.]
Giang Ngự Hàn mặt không cảm xúc, giọng điệu nhàn nhạt:
“Xử lý xong chính sự, anh sẽ tính sổ với em sau.”
Hóa ra, chuyện quan trọng mà anh muốn Dung Yên làm chính là gọi điện cho Hữu Văn.
Dung Yên đã lưu sẵn số của Hữu Văn trong danh bạ, chỉ cần bấm vài cái là gọi được ngay.
Không để cô chờ lâu, Hữu Văn đã bắt máy.
“Phu nhân, Tam Thiếu tìm tôi có việc sao?”
“Đúng vậy.”
Dung Yên đưa điện thoại tới trước mặt Giang Ngự Hàn.
Sau đó, cô nghe anh hỏi Hữu Văn:
“Cậu có biết Tôn Văn Văn không?”
Hữu Văn đáp: “Biết chứ. Phu nhân trong đoàn phim Đào Hoa Độ Kiếp chính là thế thân của cô ấy.”
Mắt Dung Yên lập tức mở to tròn đầy kinh ngạc.
Hữu Văn biết rõ mọi chuyện về cô như vậy, chẳng lẽ là cố tình theo dõi nên mới chụp được ảnh cô và Trang Trang đi ăn?
Dung Yên hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô đợi Giang Ngự Hàn nói xong, sẽ chất vấn Hữu Văn sau.
Giang Ngự Hàn nói bằng giọng điệu lạnh lùng, hơi cáu kỉnh:
“Cho cậu một đêm để khiến Tôn Văn Văn tự mình ngã thành tàn phế.”
“Vâng, Tam Thiếu. Tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Hữu Văn không dám cúp máy trước, chỉ chờ Giang thiếu tự ngắt cuộc gọi.
Giang Ngự Hàn liếc qua Dung Yên, thấy cô không chỉ trừng mắt mà miệng cũng há hốc vì kinh ngạc.
Anh lạnh lùng ra lệnh:
“Cúp máy đi.”
“Vâng.”
Dung Yên luống cuống tắt máy, còn vội vàng đặt điện thoại xuống bàn.
Cô hít sâu vài hơi, rồi nhìn Giang Ngự Hàn, nhẹ giọng nói:
“Tôn Văn Văn đã đưa cho em năm mươi vạn, hơn nữa em cũng không bị thương.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Giang Ngự Hàn khẽ nhếch môi. Nụ cười đó lọt vào mắt Dung Yên chẳng khác nào ác ma đang mỉm cười với cô.
Cô cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giọng nói trầm thấp và cuốn hút của anh lại vang lên:
“Năm mươi vạn thôi sao? Dù cô ta có đưa em năm trăm vạn, chuyện này cũng không thể giải quyết êm đẹp.”