LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 44: Em chậm thôi
Cập nhật lúc: 2025-01-23 15:11:34
Lượt xem: 28
Dung Yên gãi gãi sau đầu, bất giác nhớ lại lần trước khi Giang Ngự Hàn biết cô mang thai, anh đã cẩn thận giúp cô tắm, thực sự chỉ là tắm.
Bây giờ đến lượt cô giúp Giang Ngự Hàn tắm, nhưng suy nghĩ của cô lại không còn trong sáng như vậy.
Không, cô tuyệt đối không thừa nhận mình là người có suy nghĩ không thuần khiết.
Chỉ là tắm cho Giang Ngự Hàn thôi, nếu cô giữ được tâm trí bình tĩnh thì việc này thật ra rất đơn giản.
Dung Yên cố gắng tự an ủi mình trong lòng.
Nhưng khi tay cô đặt lên quần của anh, khuôn mặt cô lập tức quay đi nơi khác.
Mắt không thấy, lòng sẽ bình yên.
Giang Ngự Hàn nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, chậm rãi lên tiếng:
“Em làm thế có vẻ qua loa rồi.”
Dung Yên mặt đỏ bừng, tặng anh một cái lườm sắc bén.
“Em không qua loa đâu, em đang rất nghiêm túc đây.”
Dù không nhìn thẳng, nhưng động tác của cô trên tay rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
Giang Ngự Hàn: “…”
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài, Dung Yên cũng nhẹ nhàng cởi được quần của anh.
Nhưng có lẽ vì ngồi xổm quá lâu, khi đứng lên, Dung Yên cảm thấy choáng váng, cả người mất thăng bằng và ngã thẳng vào bồn tắm.
Đáng nói là… mặt cô lại vô tình va vào một nơi nào đó trên người Giang Ngự Hàn.
Đây đúng là một cảnh tượng “muốn c.h.ế.t vì xấu hổ”!
Dung Yên cảm thấy mình thà ngất xỉu ngay lúc này còn hơn.
Nhưng lý trí nhanh chóng nhắc nhở cô, cô không thể ngất.
Bởi vì Giang Ngự Hàn là bệnh nhân, tứ chi không thể cử động, chỉ có thể dựa vào bồn tắm mà ngồi.
Cô phải đứng dậy ngay, nếu không cả hai sẽ rơi vào tình cảnh còn khó xử hơn.
Khi Dung Yên bắt đầu nhấc mình lên, giọng nói trầm thấp của Giang Ngự Hàn vang lên:
“Em chậm thôi, đừng làm tổn thương nó.”
Dung Yên: Giờ em chỉ muốn độn thổ thôi.
Cô nín thở, cố gắng chậm rãi di chuyển khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Dung Yên tự nhủ không được hoảng, càng hoảng sẽ càng dễ gây ra chuyện tệ hơn.
Lo lắng sẽ làm Giang Ngự Hàn bị thương, nên mọi động tác của cô đều vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi thoát khỏi bồn tắm, cô xoay người, quay lưng lại với anh.
Một tay cô áp lên khuôn mặt nóng bừng, tay còn lại đặt lên n.g.ự.c để cố giữ trái tim đang đập loạn xạ.
Nhịp tim của cô như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c bất cứ lúc nào!
Nhưng Dung Yên không dám để mình có quá nhiều thời gian để điều chỉnh, sợ rằng sẽ khiến Giang Ngự Hàn bị lạnh.
Cô cẩn thận kiểm tra nhiệt độ nước, chắc chắn mọi thứ ổn định rồi mới bắt đầu mở vòi.
Hai hàm răng run rẩy va vào nhau, giọng cô khàn đặc, thấp giọng nói:
“Anh… không sao chứ? Em không cố ý đâu.”
Giang Ngự Hàn có chút bực bội:
“Em nhìn anh giống không sao à?”
Dung Yên lập tức ngẩng đầu lên, nhưng không dám nhìn lung tung:
“Anh, anh bị thương chỗ nào?”
Anh chậm rãi đáp: “Chỗ mà em vừa va vào.”
Dung Yên: “…”
Cô nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nếu chỉ là mặt cô chạm phải, hẳn là không đến mức chảy m.á.u đúng không?
“Em… Em gọi Chu Mại vào xem thử nhé.”
Dung Yên bước ra khỏi bồn tắm, nhưng chân cô run đến nỗi bước đi cũng không vững.
Gặp chuyện thế này, cô thậm chí không biết phải giải thích với Chu Mại ra sao.
“Đứng lại.”
Dung Yên ngoan ngoãn dừng bước.
Cô quay đầu lại nhìn Giang Ngự Hàn:
“Sao vậy?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Anh lạnh lùng hỏi: “Em định để cậu ta vào nhìn cái gì?”
Dung Yên hít sâu một hơi, yếu ớt trả lời:
“Dĩ nhiên là xem chỗ anh bị thương thế nào.”
“Quay lại đây, gội đầu cho anh.”
Dung Yên khó khăn bước tới, ngồi xuống phía sau Giang Ngự Hàn.
Cô rụt rè hỏi:
“Thật sự không cần gọi Chu Mại vào sao?”
“Em xem.”
“Em… Em gội đầu cho anh luôn đây!”
Nói xong, cô bắt đầu hành động. Nhờ kinh nghiệm gội đầu cho An An, cô thực hiện khá thành thạo.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, không giống như Giang Ngự Hàn trước kia, mỗi lần gội cho cô đều làm cô rụng cả đống tóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-44-em-cham-thoi.html.]
Anh bất ngờ lên tiếng:
“Tối nay em ăn chưa no à?”
Nghe xong câu nói của Giang Ngự Hàn, Dung Yên ấm ức không thôi. Cô đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức, vậy mà vẫn bị nói.
Cô bĩu môi, làu bàu: “Tối em ăn no lắm rồi. Chỉ là em không muốn giống anh, mỗi lần gội là làm rụng cả nắm tóc thôi.”
“Hmm?”
“Không có gì!”
Dung Yên lập tức tăng lực ở tay, thầm nhủ rằng Giang Ngự Hàn đã mất trí nhớ, nên cô chẳng thể lôi chuyện cũ ra mà kể.
Vì tóc Giang Ngự Hàn ngắn, nên chỉ một lát sau cô đã gội xong. Cô dùng khăn lau khô đầu cho anh, động tác cẩn thận, dịu dàng.
“Anh Giang à, gội đầu xong rồi. Phần còn lại, em sẽ để Chu Mại vào giúp anh tắm.”
Không để anh kịp nói lời nào, Dung Yên đã vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, suýt chút nữa thì trượt ngã.
Giang Ngự Hàn nhíu chặt mày, gần như dính chặt vào nhau: “…”
Chu Mại đứng ngoài, không khỏi thầm than khổ: “…”
Cậu cảm thấy ánh mắt Giang Ngự Hàn nhìn mình lúc này sắc như dao.
Mặc dù chỉ trôi qua mười phút, nhưng đối với Chu Mại, khoảng thời gian đó dài đằng đẵng, như thể kéo dài cả thế kỷ.
Cậu không dám nói lời nào, chỉ cố gắng tắm rửa sạch sẽ cho Giang Ngự Hàn một cách nhanh nhất có thể.
Khi đẩy Giang Ngự Hàn ra khỏi phòng tắm, cậu nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Giọng nói của Chu Mại lộ rõ sự run rẩy:
“Tam Thiếu, anh muốn ngồi hay nằm?”
“Làm phiền cậu, nằm đi.”
Nghe vậy, Dung Yên lập tức bước tới, sắp xếp gọn gàng giường cho anh, cố gắng không để ý đến ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu mình của Giang Ngự Hàn.
“Chu Mại, phiền cậu trông anh ấy một lát. Tôi đi tắm nhanh, sẽ quay lại ngay.”
Chu Mại trong lòng gào thét muốn từ chối: “…”
Cậu không muốn ở lại thêm một giây nào, nhưng rõ ràng không có sự lựa chọn nào khác.
May mắn thay, Dung Yên nói được làm được. Cô tắm rất nhanh, rồi quay trở lại phòng Giang Ngự Hàn.
Lúc rời đi, Chu Mại như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Trong phòng giờ chỉ còn Dung Yên và Giang Ngự Hàn. Anh quay mặt sang một bên, không thèm nhìn cô, rõ ràng là đang giận dỗi.
Ánh mắt Dung Yên vô tình nhìn thấy thuốc đặt trên bàn, cả người cô lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng.
Bây giờ Giang Ngự Hàn đang giận thế kia, chắc chắn sẽ không chịu uống thuốc một cách ngoan ngoãn.
Suy nghĩ một lúc, cô ngồi xuống mép giường, hơi cúi người, nhìn anh, giọng dịu dàng nói:
“Uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi, được không?”
Nghe vậy, Giang Ngự Hàn lập tức nhắm mắt, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng không thèm đáp.
Dung Yên nhìn anh hồi lâu, trong lòng biết rõ rằng tình trạng hồi phục tốt như hiện tại của anh chắc chắn có phần nhờ vào thuốc mà Giang Ngự Bạch kê.
Cô kiên nhẫn nài nỉ: “Nói đi, anh muốn thế nào mới chịu uống thuốc?”
Giang Ngự Hàn vẫn nhắm mắt, hoàn toàn phớt lờ cô.
Sau một hồi im lặng, Dung Yên khẽ vuốt mặt mình đang nóng đến mức đỏ bừng rồi lên tiếng với giọng khàn khàn:
“Nếu anh không nói, em sẽ hôn anh đó.”
Ngay lập tức, anh mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh chiếu thẳng vào cô:
“Không cần.”
Dung Yên “ồ” lên một tiếng, vẻ mặt rất bình thản:
“Không cần thì càng tốt.”
“Uống thuốc Đông y trước nhé?”
Không đáp, Giang Ngự Hàn lắc đầu.
“Vậy thuốc Tây?”
Cô vừa định cầm thuốc lên, lại thấy anh lắc đầu lần nữa.
Cô thở dài, đá văng đôi dép, rồi leo thẳng lên giường, nằm xuống bên cạnh anh, để tiện nhìn vào mắt anh hơn.
Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút nũng nịu:
“Anh Giang à, anh đừng bắt nạt một cô gái yếu đuối như em nữa được không?”
Anh lạnh nhạt hỏi ngược lại:
“Bây giờ, ai mới là người yếu hơn?”
Dung Yên bĩu môi. Cô đúng là con gái yếu đuối thật, nhưng ít nhất tứ chi cô vẫn hoạt động bình thường. Rõ ràng lúc này, Giang Ngự Hàn mới là người yếu hơn.
“Được rồi, được rồi! Anh yếu hơn. Nhưng để Chu Mại giúp anh tắm vẫn hợp lý hơn.”
“Em vụng về lắm, dễ làm anh bị thương.”
Khóe môi Giang Ngự Hàn khẽ co giật. Sau đó, anh quay mặt đi, không thèm nhìn cô nữa.
Dung Yên lập tức xoay người, trèo qua phía bên kia giường, vòng tay qua cổ anh, đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh.
Giọng cô dịu dàng, pha chút ngại ngùng:
“Nếu anh không có ý kiến, thì cứ làm như em nói lúc nãy nhé.”
“Hmm?”
“Em… em hôn anh một cái, anh uống thuốc.”
Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười nhạt:
“Vợ ơi, lần này phải đổi chỗ hôn rồi.”