Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 46: Vợ ơi, em phải chịu trách nhiệm

Cập nhật lúc: 2025-01-24 12:52:23
Lượt xem: 22

Dung Yên bất chợt mở trừng mắt, thậm chí còn bật dậy.

 

Cô vội vàng nói với Giang Ngự Hàn:

 

“Vừa rồi có thứ gì đó chạm vào em.”

 

“Hửm?”

 

“Để em xem là thứ gì.”

 

Tay Dung Yên đã đặt lên chăn, nhưng khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, cô chợt nghĩ đến một khả năng…

 

Không thể nào!

 

Cô rụt tay lại, nằm xuống lần nữa, còn giữ một khoảng cách nhất định với Giang Ngự Hàn.

 

Tay áp lên khuôn mặt nóng bừng, trời ơi! Vừa rồi cô còn nói sẽ xem thử là thứ gì cơ đấy.

 

Dung Yên cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào một căn biệt thự để chui xuống. Chắc chắn Giang Ngự Hàn đang cười nhạo cô.

 

Càng nghĩ, nhiệt độ trên mặt cô càng tăng, trái tim nhỏ bé như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

 

Giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy mê hoặc của Giang Ngự Hàn vang lên bên tai:

 

“Vợ ơi, em phải chịu trách nhiệm.”

 

Dung Yên trừng lớn mắt, nhưng vẫn quay lưng lại với Giang Ngự Hàn.

 

Cô mím môi, giọng ấm ức nói:

 

“Em gần như đã ngủ rồi, sao lại bắt em chịu trách nhiệm?”

 

Người đàn ông trầm giọng, chậm rãi nói:

 

“Lúc tắm…”

 

Dung Yên lập tức xoay người nhanh như chớp, tay cô che miệng Giang Ngự Hàn lại.

 

Cô hơi hung dữ nói: “Bây giờ là giờ nghỉ ngơi, đừng nhắc chuyện lúc tắm nữa.’

 

Anh cúi đầu hôn lên tay cô, khiến Dung Yên giật mình, rụt tay lại ngay lập tức.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

“Em… em sang giường nhỏ ngủ.”

 

Gương mặt không cảm xúc, giọng nói của anh lại lạnh nhạt hỏi:

 

“Dung tiểu thư đây là không định chịu trách nhiệm sao?”

 

Dung Yên bực bội đá tung chăn, nghĩ đến trước kia, Giang Ngự Hàn tuyệt đối sẽ không thương lượng như thế, toàn là hành động trực tiếp.

 

Nếu sau này Giang Ngự Hàn hồi phục hoàn toàn, mà lại không nhớ ra A Chỉ, không chịu ly hôn, thì cô tiêu đời mất.

 

Vậy nên, làm người vẫn nên để lại đường lui, sau này dễ gặp lại!

 

Dung Yên dịu dàng như nước nhìn Giang Ngự Hàn, nhẹ giọng hỏi:

 

“Anh muốn em chịu trách nhiệm thế nào?”

 

Anh nhướn mày: “Vậy còn phải xem em biết làm gì.”

 

Dung Yên: “...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-46-vo-oi-em-phai-chiu-trach-nhiem.html.]

Cô cố gắng kiềm chế, không để bản thân nghĩ đến người đàn ông đeo mặt nạ kia.

 

Cân nhắc một chút, cô nhẹ nhàng chớp mắt với Giang Ngự Hàn:

 

“Anh Giang, em chẳng biết làm gì cả, vì trước giờ anh đâu có dạy em.”

 

Dung Yên nói thật lòng, nhưng mặt vẫn đỏ bừng.

 

Cô thấy sắc mặt Giang Ngự Hàn tối sầm, rõ ràng là không vui rồi.

 

Một lát sau, anh nói với cô:

 

“Là lỗi của anh nhưng giờ bắt đầu dạy cũng chưa muộn.”

 

Dung Yên: “...”

 

Không, em không muốn học, một chút cũng không muốn!

 

Ánh mắt anh rơi xuống tay cô.

 

“Thả lỏng đi, bắt đầu từ những cái đơn giản trước…”

 

Lời Giang Ngự Hàn bị tiếng khóc của An An cắt ngang.

 

“Mami ơi, con sợ quá, hu hu hu…”

 

Dung Yên lập tức ôm An An vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng con.

 

“An An gặp ác mộng à? Đừng sợ, kể cho mami nghe con mơ thấy gì, mami sẽ giúp con.”

 

Sau đó, cô cầm khăn giấy, dịu dàng lau nước mắt cho An An.

 

Đôi mắt đẫm lệ của An An nhìn Giang Ngự Hàn:

 

“Mami ơi, con mơ thấy ba ba bị quái vật ăn mất, sợ lắm, con không muốn ba ba bị quái vật ăn đâu.”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Dung Yên cười tươi rói: “An An, ba ba con lợi hại lắm, chắc chắn sẽ đánh bại được quái vật mà.”

 

“Ba ba là Ultraman sao ạ?”

 

Dung Yên gật đầu: “Không những là Ultraman, mà ba còn là Siêu nhân nữa.”

 

Giang Ngự Hàn: “…”

 

An An cười rạng rỡ: “Mami, vậy tối nay con ngủ với ba ba được không?”

 

“Tất nhiên là được rồi.”

 

Dung Yên thầm nghĩ, An An đúng là bảo bối của cô, cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

 

Chỉ là ánh mắt Giang Ngự Hàn nhìn cô không mấy thân thiện.

 

An An dựa vào Giang Ngự Hàn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Dung Yên giúp con đắp chăn, sau đó sang giường nhỏ nằm, ngọt ngào nói một câu:

 

“Chúc anh ngủ ngon.”

 

Cô ngủ say đến mức không biết tiếng chuông cửa đang reo, cho đến khi An An lay cô dậy.

 

“Mami, có một dì và một chị gái đang gõ cửa.”

Loading...