Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 47: Có phải anh làm em đau không

Cập nhật lúc: 2025-01-24 12:52:28
Lượt xem: 38

Dung Yên khẽ xoa xoa mắt, một dì và một chị gái ư? Ai lại đến vào giờ này nhỉ?

 

Cô nhìn về phía Giang Ngự Hàn, lập tức đôi mắt mở to, tròn xoe vì kinh ngạc.

 

Quầng thâm dưới mắt anh rất rõ, gương mặt điển trai lại càng thêm u ám, đáng sợ.

 

Hoàn hồn lại, Dung Yên cẩn thận hỏi anh: 

 

“Có phải anh không thoải mái ở đâu không?”

 

Anh lạnh lùng trả lời ba chữ: 

 

“Em nghĩ sao?”

 

Dung Yên nhớ lại chuyện xảy ra tối qua. Không chỉ không chịu trách nhiệm, cô còn để An An ngủ chung với Giang Ngự Hàn.

 

Nhưng rõ ràng An An đã đắp chăn riêng, không chung chăn với anh mà!

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Sau một hồi cắn môi tự vấn, cô rụt rè hỏi nhỏ: 

 

“Không lẽ tối qua anh ngủ không được sao?” 

 

“Ừm, nhưng không sao, thời gian còn nhiều mà.”

 

Dung Yên: “...”

 

“Mami, mami mau ra mở cửa đi, dì và chị gái vẫn đang bấm chuông đó.”

 

Dung Yên bất lực liếc Giang Ngự Hàn một cái, cô bèn dẫn An An ra mở cửa.

 

Từ màn hình, cô nhìn thấy dì mà An An nói chính là mẹ kế của Giang Ngự Hàn.

 

Còn chị gái kia thì chính là thanh mai trúc mã của anh - Cố Tuyết Ca.

 

Hai người này cùng nhau tới, trông chẳng có vẻ gì là ý tốt!

 

Dung Yên mở cửa, chủ động lên tiếng:

 

“Phiền hai người ngồi đợi một chút, chúng tôi còn chưa rửa mặt.”

 

Cố Tuyết Ca dịu dàng đáp: 

 

“Không sao, là do em và bác gái đến sớm quá.”

 

Hơn tám giờ sáng đã đến, đúng là hơi sớm thật.

 

“An An, rót nước cho dì và chị đi con.”

 

“Dạ vâng, mami.”

 

An An nhỏ bé dậy sớm, đã rửa mặt sạch sẽ, ngoan ngoãn làm theo.

 

Quay lại phòng Giang Ngự Hàn, Dung Yên nhanh chóng rửa mặt rồi giúp anh làm vệ sinh cá nhân một cách nhanh nhất có thể.

 

Nhìn quầng thâm dưới mắt anh, Dung Yên không khỏi cau mày. Cái này mà để người ta thấy, chắc chắn sẽ nghĩ cô ngược đãi anh mất!

 

Như đang cố tình dỗi, Giang Ngự Hàn chẳng thèm hỏi ai tới.

 

Nghĩ một chút, Dung Yên vẫn chủ động nói với anh: 

 

“Một người là mẹ kế của anh, một người là Cố Tuyết Ca.”

 

Cô hơi tò mò, liệu một Giang Ngự Hàn mất trí nhớ có còn cảm giác gì với cô thanh mai này không.

 

Anh không thèm đáp lại, rõ ràng vẫn còn tức giận chuyện tối qua.

 

“Rửa mặt xong rồi, em để họ vào nhé?”

 

Giang Ngự Hàn vẫn im lặng, Dung Yên đành coi sự im lặng ấy là đồng ý.

 

Ra phòng khách, cô đúng lúc nghe Cố Tuyết Ca hỏi An An: “Bé con có học đàn piano không?”

 

An An lắc đầu, giọng lanh lảnh trả lời: 

 

“Chị ơi, em thích học vẽ hơn.”

 

Cố Tuyết Ca mỉm cười: “Học vẽ cũng rất tốt.”

 

Dung Yên đặt tay lên vai nhỏ của An An, cô mỉm cười nhẹ nhàng, nói với Cố Tuyết Ca và Phùng Vũ Di: 

 

“Hai người đến là để gặp A Hàn đúng không? Mời vào phòng.”

 

Khi thấy họ đứng dậy, Dung Yên nắm tay An An, dẫn họ vào phòng Giang Ngự Hàn.

 

Trong phòng, khuôn mặt đẹp đến kinh diễm của anh vẫn lạnh lùng, u ám.

 

Thậm chí, Giang Ngự Hàn không có ý định mở lời trước.

 

Cố Tuyết Ca đến gần anh, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói khàn đặc.

 

“Anh A Hàn ơi, anh còn nhớ em không?”

 

Giang Ngự Hàn liếc cô một cái, giọng nhàn nhạt: 

 

“Không nhớ.”

 

Cố Tuyết Ca kích động nói: 

 

“Nhưng anh đã hứa với em, anh sẽ đến nghe buổi biểu diễn piano của em mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-47-co-phai-anh-lam-em-dau-khong.html.]

 

Giang Ngự Hàn thản nhiên đáp ba chữ: 

 

“Không hứng thú.”

 

Cố Tuyết Ca ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Giang Ngự Hàn, ánh mắt chan chứa tình cảm: 

 

“Anh A Hàn, em biết là do bây giờ anh mới tỉnh lại nên chưa có hứng thú với nhiều chuyện. Đợi khi anh khỏe lại, em sẽ để dành cho anh chỗ ngồi tốt nhất.”

 

Ánh mắt của Giang Ngự Hàn khi nhìn Cố Tuyết Ca lạnh lẽo như lưỡi d.a.o nhuốm máu.

 

“Buông tay.”

 

Câu nói lạnh lùng ấy khiến Cố Tuyết Ca sợ hãi, vội vàng rút tay lại, lúng túng nói: 

 

“Xin lỗi anh A Hàn, có phải em làm anh đau không?”

 

Đúng Yên đứng bên cạnh, cô cảm thấy trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

 

Bây giờ tay của Giang Ngự Hàn chắc chắn không còn cảm giác, Cố Tuyết Ca chỉ nắm nhẹ, làm sao mà có thể làm anh đau được?

 

“Biến.”

 

Giọng nói ngắn gọn nhưng sắc lạnh, Giang Ngự Hàn quay mặt đi, không thèm nhìn Cố Tuyết Ca và Phùng Vũ Di nữa.

 

Một lúc sau, khi Cố Tuyết Ca vẫn chưa kịp phản ứng lại với thái độ cay nghiệt của Giang Ngự Hàn, Phùng Vũ Di nhìn sang Dung Yên, giọng điệu gay gắt:

 

“Môi trường ở đây làm sao có thể so sánh với nhà họ Giang? Ngày trước, tôi đã hết lời khuyên cô đừng đưa A Hàn rời khỏi đó, vậy mà cô không cảm kích, còn nói những lời chói tai.”

 

“Bây giờ thì tốt rồi! Sống ở nơi điều kiện tệ thế này, làm sao có lợi cho việc hồi phục của A Hàn chứ?”

 

Dung Yên giao An An cho Chu Mại rồi mới nhìn thẳng vào Phùng Vũ Di, giọng điềm tĩnh:

 

“Bác gái, tại sao con đưa A Hàn ra khỏi đó, trong lòng bác không tự biết sao?”

 

Ánh mắt Phùng Vũ Di thoáng liếc qua Giang Ngự Hàn, sau đó quay lại, giọng gắt gỏng với Dung Yên:

 

“Đừng có nói mỉa! Ngày trước ở nhà họ Giang, tôi đã đặc biệt tăng lương cho người giúp việc để họ chăm sóc A Hàn thật tốt.”

 

Dung Yên khẽ cau mày, trong lòng cô không khỏi bật cười lạnh. Phùng Vũ Di nói cứ như thể cô cố tình đưa Giang Ngự Hàn ra đây để anh chịu khổ vậy.

 

Đối diện với ánh mắt của Giang Ngự Hàn, Dung Yên vẫn không hề né tránh, bình thản nhìn anh.

 

Cô không làm sai nên chẳng có gì phải sợ.

 

Khóe môi Dung Yên khẽ nhếch lên, cô đáp trả Phùng Vũ Di bằng giọng điệu không kiêu ngạo, không khúm núm:

 

“Bác gái, đúng là bác có tăng lương cho người giúp việc nhưng không phải để họ chăm sóc A Hàn, mà là để họ phá hủy cơ thể của anh ấy.”

 

“Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Nếu báo cảnh sát, con tin rằng họ chắc chắn sẽ điều tra ra ngọn ngành.”

 

Phùng Vũ Di trừng mắt chỉ vào Dung Yên, ánh mắt đầy căm tức:

 

“Đừng có nói bậy! Tôi sao có thể làm chuyện như thế? Hôm nay tôi đến đây là để khuyên A Hàn trở về nhà họ Giang.”

 

Dung Yên chẳng tin Phùng Vũ Di có ý tốt như vậy. Chắc chắn bà ta phát hiện ra việc Giang Ngự Nhiên lên làm tổng giám đốc Giang thị có thể gây bất lợi cho mình nên mới muốn đẩy Giang Ngự Hàn về, để hai anh em họ đấu đá đến cả hai cùng tổn thương.

 

Như vậy, bà ta mới ngư ông đắc lợi.

 

Chỉ tiếc rằng, Giang Ngự Bạch chỉ thích nghiên cứu y học, không hề muốn làm tổng tài.

 

Đang mải xem kịch vui, Giang Ngự Hàn lạnh lùng lên tiếng:

 

“Bà không đủ tư cách khuyên tôi. Còn nữa, cẩn thận đấy, tôi là người thù rất dai.”

 

Phùng Vũ Di vô thức lùi lại một bước. Trước đây, khi Giang Ngự Hàn chưa thành người thực vật, bà ta đã luôn phải chịu đựng sự áp chế của anh.

 

Bây giờ, ngay cả khi Giang Ngự Hàn chỉ nằm trên giường, đầu là bộ phận duy nhất có thể cử động, bà vẫn phải nhẫn nhịn.

 

Nếu không vì đại cục, có lẽ bà ta đã sớm muốn thủ tiêu anh rồi.

 

Nặn ra một nụ cười cứng đờ, Phùng Vũ Di dịu giọng:

 

“A Hàn, đừng nói những lời làm mẹ đau lòng. Mau trở về nhà họ Giang đi. Ba con đã nói, chỉ cần con về, vị trí tổng giám đốc vẫn sẽ là của con.”

 

“Trong mắt bố con, dù A Nhiên cũng không tệ nhưng ông ấy vẫn tin tưởng con xử lý mọi việc chu toàn hơn.”

 

Giang Ngự Hàn chậm rãi hỏi: “Nói xong chưa?”

 

Phùng Vũ Di ngơ ngác một lát, sau đó gật đầu.

 

“Biến, sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

 

“Không biết điều!” 

 

Phùng Vũ Di giậm chân, tức giận rời khỏi phòng.

 

Cố Tuyết Ca kéo chăn đắp lên người Giang Ngự Hàn, dịu dàng nói:

 

“Anh A Hàn ơi, thay đổi môi trường, tâm trạng của anh có lẽ sẽ tốt hơn. Anh cũng có thể nghe em chơi piano mà.”

 

Vẫn là sự lạnh lùng bực bội, Giang Ngự Hàn đáp:

 

“Cô cũng cút đi.”

 

“Anh À Hàn, em hiểu anh đang bức bối, tiếc là ở đây không có đàn piano. Nếu có, em đã có thể đàn trực tiếp cho anh nghe rồi.”

 

Không nể mặt chút nào, Giang Ngự Hàn lập tức nhắm mắt lại.

 

Sau khi Phùng Vũ Di rời đi, lúc tiễn Cố Tuyết Ca ra cửa, cô ta lấy từ túi xách ra một…

Loading...