Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 49: Giúp anh

Cập nhật lúc: 2025-01-24 15:35:40
Lượt xem: 36

Dung Yên vừa luống cuống tìm điện thoại, vừa hỏi Giang Ngự Hàn:

 

“Anh thấy khó chịu ở đâu? Em sẽ gọi ngay cho Tiểu Bạch, bảo cậu ấy qua đây.”

 

Mặt mày anh u ám, giọng lạnh lẽo như băng đáp lại:

 

“Cậu ta qua đây cũng vô ích. Hơn nữa cậu ta sẽ biết là em khiến anh khó chịu thế này.”

 

Dung Yên vừa cầm được điện thoại, nghe xong câu nói này thì lập tức quăng luôn điện thoại lên ghế sô-pha.

 

Cô tiến tới trước mặt Giang Ngự Hàn, giọng nói run rẩy:

 

“Là em khiến anh khó chịu sao?”

 

“Ừm.”

 

Biểu cảm trên gương mặt Dung Yên trở nên phức tạp, cô bỗng nghẹn lời, chỉ muốn quay người chạy trốn.

 

Dưới ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu của Giang Ngự Hàn, Dung Yên phải rất vất vả mới tìm lại được giọng nói khàn khàn của mình:

 

“Anh Giang à, nếu em dùng nước lạnh lau người cho anh, liệu có thể khiến anh đỡ hơn không?"

 

Anh khẽ nhếch môi, giọng điệu lạnh lùng:

 

“Dung Yên, em định chịu trách nhiệm với anh chỉ bằng cách đó thôi sao?”

 

Dung Yên dậm chân, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói vừa tức giận vừa ấm ức:

 

“Bây giờ em chỉ có thể chịu trách nhiệm theo cách này! Chu Mại sắp quay về rồi, nếu anh còn tiếp tục tranh cãi với em, có khi người dùng nước lạnh lau cho anh sẽ là cậu ấy đấy!”

 

Giang Ngự Hàn nhướn mày nhìn cô:

 

“Em đang uy h.i.ế.p anh sao?”

 

Không cần suy nghĩ, Dung Yên lập tức lắc đầu:

 

“Em không uy h.i.ế.p anh, em đang giải quyết vấn đề. Thái độ của em chẳng phải rất tốt sao?”

 

Dứt lời, cô còn nở một nụ cười dịu dàng với anh.

 

Hành động đó khiến Giang Ngự Hàn càng thêm khó chịu. Anh chậm rãi nói, từng chữ rõ ràng:

 

“Dùng cách khác, giúp anh.”

 

Sau khi nghĩ đến “cách khác” mà anh ám chỉ, gương mặt Dung Yên lập tức đỏ bừng, giọng nói trở nên bực bội:

 

“Em đã nói hồi tối qua rồi, những cách khác em không biết!”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Không biết mà nói ra lại hùng hồn như vậy, đúng là quá đáng bị chỉnh đốn.

 

Dung Yên quay người, bước nhanh vào nhà vệ sinh.

 

Chẳng mấy chốc, cô quay lại với một chậu nước lạnh.

 

Nhúng chiếc khăn vào nước, cô vắt nhẹ rồi cầm lấy, giọng nói kiên quyết:

 

“Dùng nước lạnh giải quyết đi. Nếu không, đợi Chu Mại về, anh có thể sẽ phải ngâm toàn thân trong nước lạnh đấy.”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Cô chắc chắn là vợ anh chứ không phải kẻ thù?

 

Khi chiếc khăn ướt sắp chạm vào mặt Giang Ngự Hàn, giọng anh đột ngột cao lên, chỉ thốt ra một từ:

 

“Cút!”

 

Dung Yên nhúng lại chiếc khăn vào chậu, cười dịu dàng như thể không có chuyện gì xảy ra, hỏi anh:

 

“Giờ anh còn thấy khó chịu không?”

 

Giang Ngự Hàn không trả lời câu hỏi, chỉ lạnh lùng buông một câu:

 

“Em sẽ hối hận.”

 

Dung Yên thẳng lưng, vẻ ngoài tỏ ra bình thản nhưng trong lòng đầy sợ hãi.

 

Dù đã bốn năm trôi qua, cô vẫn nhớ rõ khả năng “đáng sợ” của Giang Ngự Hàn ở khía cạnh nào đó.

 

Cô cố gắng cong môi lên, nở một nụ cười rạng rỡ:

 

“Anh Giang à, có phải anh định nói ‘tương lai còn dài’ không?”

 

“Ừm.”

 

Dung Yên chớp nhẹ mắt, khẽ nói:

 

“Em nghĩ, tương lai xảy ra chuyện gì thì ai cũng không biết trước. Vì thế, nắm bắt hiện tại vẫn quan trọng hơn.”

 

Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Giang Ngự Hàn, Dung Yên không thấy anh tức giận nhưng ánh mắt anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

 

Chu Mại bước vào, nhìn chậu nước liền hỏi cô một câu:

 

“Chị Yên, chị đã giúp Tam Thiếu rửa mặt chưa?”

 

“Rồi.”

 

Nếu Giang Ngự Hàn không muốn dùng nước lạnh, cô dĩ nhiên tôn trọng ý kiến của anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-49-giup-anh.html.]

Chu Mại xách chậu nước vào nhà vệ sinh đổ, Dung Yên dịu dàng nói với Giang Ngự Hàn:

 

“Hôm nay anh phải ngủ bù nhiều một chút nhé. Quầng thâm mắt nghiêm trọng lắm rồi. Nếu anh muốn tôi hối hận, thì phải hợp tác tốt với Chu Mại và Tiểu Bạch để sớm khỏe lại.”

 

Mặt anh không cảm xúc đáp:

 

“Anh sẽ không làm em thất vọng.”

 

“Vậy em đi làm đây. Tối gặp lại.”

 

Dung Yên vội vã rời khỏi phòng, bàn tay đặt lên n.g.ự.c trái, cảm nhận trái tim mình đang đập loạn nhịp.

 

Dung Yên không ngừng nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ: Nếu Giang Ngự Hàn khỏe lại, cô chắc chắn tiêu đời.

 

Dương Đại Quất cố ý mang đến cho cô một chiếc bánh trứng rán với hai quả trứng nhưng Dung Yên lại cảm thấy như ông trời đang ngầm ám chỉ rằng cô sắp tiêu rồi!

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Tất nhiên, cô vẫn hy vọng Giang Ngự Hàn mau chóng trở lại trạng thái bình thường của một con người.

 

Ngồi ở ghế lái chính, Dương Đại Quất đã thắt dây an toàn, quay sang thấy Dung Yên không chỉ không thắt dây mà còn ngẩn ngơ nhìn chiếc bánh trứng rán.

 

“Chị Yên, chị không muốn ăn bánh trứng à?”

 

Không cần suy nghĩ, Dung Yên gật đầu ngay:

 

“Chị muốn ăn bánh không trứng.”

 

Dương Đại Quất lập tức kích động:

 

“Chị, chẳng lẽ là vì chị mang thai lần hai nên không thể ăn trứng sao?”

 

Dung Yên: “...”

 

Thắt dây an toàn xong, Dung Yên bắt đầu ăn bánh trứng trước mặt Dương Đại Quất.

 

Phải công nhận rằng, bánh trứng rán hai quả trứng thật sự ngon hơn một quả nhiều.

 

Dương Đại Quất nghiêm túc nói:

 

“Chị không cần giấu đâu, em sẽ giữ bí mật cho chị.”

 

Ăn xong, Dung Yên lau miệng bằng khăn giấy rồi đáp lại:

 

“Nếu lát nữa đi qua tiệm thuốc, em dừng lại mua giúp chị que thử thai nhé.”

 

“Dạ được, chị!”

 

Dương Đại Quất trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ chị ấy còn chưa biết mình mang thai lần hai!

 

Xe dừng an toàn trước cửa hiệu thuốc, Dương Đại Quất mở cửa xe, hớn hở bước vào.

 

Người ngoài nhìn vào còn tưởng anh sắp lên chức ba nên mới phấn khích như vậy.

 

Dung Yên ngồi trong xe, biểu cảm phức tạp. Cô đương nhiên biết mình không mang thai nhưng dù cô giải thích thế nào thì Dương Đại Quất cũng không tin nên cô chỉ có thể dùng kết quả làm bằng chứng.

 

Tuy nhiên, khi bước vào nhà vệ sinh để kiểm tra, trái tim cô vẫn không kìm được mà đập nhanh hơn.

 

Lỡ đâu thật sự xuất hiện hai vạch, thì chắc chỉ có hai khả năng: Một là que thử bị hỏng, hai là chuyện kỳ bí xảy ra!

 

Trong lúc thử, trong đầu cô bất giác hiện lên những hình ảnh của cô và Giang Ngự Hàn.

 

Lắc mạnh đầu, Dung Yên thầm mắng Giang Ngự Hàn một trận.

 

Đều tại ảnh sáng sớm đã nói khó chịu, bắt cô phải giúp, mới khiến cô nghĩ ngợi lung tung.

 

Mặt Dung Yên đỏ bừng, đưa kết quả cho Dương Đại Quất xem, cố tình làm ra vẻ tức giận:

 

“Nhìn cho rõ nhé, chị không mang thai lần hai. Đừng nghi thần nghi quỷ nữa!”

 

Dương Đại Quất xác nhận kỹ càng kết quả một vạch, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng:

 

“Chị Yên, chị không mang thai lần hai, liệu chồng chị có thất vọng không?”

 

“Tất nhiên là không.”

 

Dung Yên thầm nghĩ: Nếu cô thực sự mang thai lần hai, Giang Ngự Hàn chẳng những không thất vọng mà còn có khả năng khiến cô lên bản tin xã hội!

 

Hạ Vân Đoá bước vào, vừa chỉnh tóc trước gương vừa nói:

 

“Cô ta làm sao mà mang thai lần hai được? Dương Đại Quất, chẳng lẽ cậu không biết chồng cô ta là người thực vật sao?”

 

“Trời ơi! Nếu thật sự mang thai lần hai, thì chẳng phải cô ấy ngoại tình trong hôn nhân à?”

 

Dương Đại Quất sững sờ nhìn Dung Yên. Cô không ngờ rằng chồng Dung Yên là một người thực vật.

 

Lấy lại tinh thần, Dương Đại Quất áy náy nói với cô:

 

“Chị, đều tại em sơ suất. Sau này nếu chị cần gì giúp đỡ, đừng ngại bảo em nhé. Dọn dẹp, nấu cơm, giặt đồ, chăm con, em đều làm được hết!”

 

Hạ Vân Đoá: “...”

 

Dung Yên vỗ nhẹ vai Dương Đại Quất, cười nói:

 

“Yên tâm, chị khách sáo với ai cũng được nhưng sẽ không khách sáo với em đâu.”

 

Dương Đại Quất coi Hạ Vân Đoá như không tồn tại, thân thiết khoác tay Dung Yên rời khỏi nhà vệ sinh.

 

Xui xẻo thay, hôm nay Dung Yên và Hạ Vân Đoá lại có khá nhiều cảnh quay chung.

 

Hạ Vân Đoá liên tục kiếm chuyện, đáng lẽ Dung Yên có thể xong việc vào ban ngày nhưng vì thế mà bị kéo dài đến tận hơn tám giờ tối mới được nghỉ.

 

“Yên Yên, sao giờ chị mới đến? Cái người họ Diệp đó…”

Loading...