LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 50: Ba sắp bị thịt rồi
Cập nhật lúc: 2025-01-24 19:31:26
Lượt xem: 24
Dung Yên hít sâu một hơi, đáng lẽ cô có thể thoải mái ngồi đợi người họ Diệp kia đến cửa tiệm. Tất cả đều tại Hạ Vân Đóa khiến cô giờ phải vội vàng hấp tấp thế này.
Quan trọng hơn, người họ Diệp ấy đã rời đi rồi.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, Dung Yên hận không thể ngay lập tức dịch chuyển đến trước mặt Hạ Vân Đóa để cho cô ta một trận nên thân.
“Yên Yên, cậu đừng vội. Tuy người họ Diệp đó đã đi rồi nhưng mình có lén quay lại được một đoạn video.”
Nghe xong lời của Lâm Kiều Kiều, mắt Dung Yên lập tức sáng lên.
Cô nhớ đại khái chiều cao và dáng người của người đàn ông đeo mặt nạ kia. Nếu có đoạn video này để so sánh, cô có thể xác định liệu vị tiên sinh họ Diệp đó có liên quan gì đến người đàn ông kia không.
“Cảm ơn cậu, Kiều Kiều, tối nay mình sẽ đãi cậu một bữa lớn. Mau cho mình xem đoạn video đó đi.”
Lâm Kiều Kiều vừa mở khóa điện thoại, vừa hỏi Dung Yên:
“Tại sao cậu lại quan tâm đến người họ Diệp đó như vậy? Chắc chắn không phải chỉ vì anh ta mua nhiều bánh ngọt ở tiệm chúng ta đâu nhỉ?”
Dung Yên suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lên tiếng:
“Mình chỉ muốn biết liệu anh ta có phải là người mình từng gặp hay không.”
Lâm Kiều Kiều nhíu mày, đặt điện thoại trước mặt Dung Yên và mở đoạn video.
Rất nhanh, Dung Yên đã xem xong.
Biểu cảm trên gương mặt cô có chút phức tạp. Người họ Diệp trong video hoàn toàn không liên quan gì đến người đàn ông đeo mặt nạ kia.
Bởi vì anh chàng họ Diệp này chỉ cao khoảng 1m7, trong khi người đàn ông đeo mặt nạ ít nhất cao 1m8. Quan trọng hơn, dáng người của họ hoàn toàn khác biệt.
Cơ bản mà nói, cân nặng của tiên sinh họ Diệp chắc gấp đôi người đàn ông kia!
Thở dài một hơi, Dung Yên nói với Lâm Kiều Kiều:
“Anh chàng họ Diệp này không phải là người mình từng gặp. Đi ăn thịt nướng thôi!”
Lâm Kiều Kiều phấn khích nói:
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Trời ơi! Sao cậu biết mình muốn ăn thịt nướng, đi thôi!”
Quả nhiên, đồ ăn ngon luôn có thể chữa lành tâm trạng tồi tệ. Khi trở về nhà, Chu Mại còn nói với Dung Yên rằng hôm nay Giang Ngự Hàn rất hợp tác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-50-ba-sap-bi-thit-roi.html.]
Điều này khiến Dung Yên tạm thời quên đi sự lo lắng vì không tìm được người đàn ông đeo mặt nạ kia.
Hơn nữa, chỉ cần được ngắm gương mặt đẹp động lòng người của tiên sinh Giang, Dung Yên cảm thấy thế giới này vẫn rất tươi đẹp.
Sau khi tắm rửa cho An An, đọc truyện cổ tích cho con nghe, Dung Yên còn vận động một giờ đồng hồ.
Dù cô là kiểu người ăn không béo, nhưng việc tập thể dục thì không thể bỏ qua!
Tối nay, Giang Thiếu hầu như không chủ động nói chuyện với cô, có lẽ vẫn đang giận chuyện gì đó.
Ngủ sớm, dậy cũng sớm, nhưng đột nhiên Dung Yên nhớ ra hôm nay mình không có lịch trình gì, có thể nghỉ ngơi một ngày.
Có hai triệu mà Giang Ngự Hàn đưa, Dung Yên cảm thấy việc nghỉ ngơi chẳng có chút áp lực nào.
Nhưng cô đã hẹn ân nhân cứu mạng là Tráng Tráng đi ăn trưa, muốn đưa hết năm trăm nghìn mà Tôn Văn Văn bồi thường cho mình trước đó để cảm ơn Trang Trang.
“Tiểu Yên, hôm nay Tôn Văn Văn không đến đoàn phim, mình nghe nói cô ta bị ngã cầu thang bị thương rất nặng.”
Nghe xong lời của Trang Trang, Dung Yên suýt nữa không cầm nổi đôi đũa trong tay.
Cô tự nhủ phải nhắc nhở bản thân: Tuyệt đối không được đắc tội với Giang Ngự Hàn, nhẹ thì bị tàn phế, nặng thì mất mạng.
Tôn Văn Văn dám ngang nhiên hãm hại cô, nên tất nhiên Dung Yên không định tiếp tục ở lại đoàn phim Đào Hoa Độ Kiếp.
Dù sao bây giờ cô cũng không thiếu tiền làm diễn viên đóng thế.
Hít thở sâu vài lần, Dung Yên hỏi Trang Trang:
“Thế cậu và Tiểu Miên có phải cũng tạm nghỉ theo Tôn Văn Văn không?”
Trang Trang lắc đầu: “Đạo diễn bảo mình và Tiểu Miên cứ quay trước các cảnh đóng thế, đợi Tôn Văn Văn khỏe lại thì quay bổ sung các cảnh cận mặt.”
Dung Yên: “...”
Đạo diễn thật uy vũ nhưng tại sao cô lại cảm thấy nữ chính như Tôn Văn Văn chẳng hề quan trọng chút nào.
Cô và Trang Trang trò chuyện rất vui, mãi đến khi quán ăn chuẩn bị nghỉ trưa.
Trước cửa quán, Dung Yên nhét tấm séc vào tay Trang Trang, đúng lúc điện thoại của cô đổ chuông.
Là bé An An gọi đến.
“Mami, mami mau về đi, ba sắp bị ăn thịt rồi!”