LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 51: Khẩu vị quá nặng
Cập nhật lúc: 2025-01-25 13:55:42
Lượt xem: 23
Đôi mắt của Dung Yên mở to, tròn xoe. Ban đầu là sự ngạc nhiên vì vui sướng nhưng giờ đây chỉ còn lại kinh hãi.
Sau khi nhét tấm séc vào túi của Dung Yên, Trang Trang vẫy tay chào cô rồi sải bước rời đi.
Không đuổi theo Trang Trang, Dung Yên vừa ngồi vào xe taxi vừa nói với An An:
“Bảo bối, con đừng vội, để chú Chu Mại nghe điện thoại với mẹ được không?”
“Mami, chú Chu Mại đang ngủ trên ghế sofa, con gọi mãi mà không dậy.”
Nghe An An nói, Dung Yên lập tức nhận ra tình hình nghiêm trọng. Cô yêu cầu tài xế lái xe nhanh nhất có thể.
Hít sâu một hơi, Dung Yên cố giữ bình tĩnh, nói vào điện thoại:
“An An, bây giờ con đang ở đâu?”
“Mami, con... con đang trốn trong phòng của mình, còn khóa cửa lại rồi.”
“An An thật thông minh, trước khi mẹ về, con không được ra ngoài, biết chưa?”
“Con biết rồi, mami. Trước khi gọi mẹ, con đã gọi 113 rồi, con cũng nói với các cô chú cảnh sát là có một người phụ nữ xấu đang ăn thịt ba.”
Dung Yên cảm thấy có chút an ủi. Bình thường cô không hề lãng phí công sức dạy bảo An An rằng khi gặp người xấu phải tự bảo vệ mình và gọi 113.
Khi bước vào thang máy, Dung Yên tình cờ gặp các nhân viên cảnh sát.
Cô hỏi họ vài câu, xác nhận họ đang đi đến nhà mình. Như vậy cô có thể nhờ họ giúp mở cửa, lặng lẽ vào trong mà không làm kinh động người xấu.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Chỉ về phía phòng của Giang Ngự Hàn, các nhân viên cảnh sát đi trước dẫn đường, Dung Yên nhìn sang cửa phòng An An đang đóng chặt, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô nhìn thấy Chu Mại đang nằm trên ghế sofa.
Trên bàn là một ly trà sữa uống dở, cô đoán rằng Chu Mại đã bị chuốc ngất sau khi uống trà sữa.
Tim đập thình thịch, Dung Yên bước vào phòng Giang Ngự Hàn với đôi chân run rẩy, bên trong vang lên tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.
Các nhân viên cảnh sát đã khống chế người phụ nữ đang chiếm lợi từ Giang Ngự Hàn. Khi nhìn rõ mặt kẻ xấu, Dung Yên sững người.
Đó là Dung Nhung - cô em gái cùng cha khác mẹ của cô.
Dung Yên biết trước đây Dung Nhung thích Giang Ngự Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-51-khau-vi-qua-nang.html.]
Với gương mặt tuyệt mỹ của Giang Thiếu cộng thêm việc anh từng là tổng giám đốc của Tập đoàn Giang Thị, việc Dung Nhung thích anh chẳng có gì lạ.
Nhưng hiện tại, Giang Ngự Hàn vừa mới tỉnh lại, tứ chi còn chưa thể cử động. Vậy mà Dung Nhung dám đến nhà cô để chiếm lợi từ anh...
Thật sự là khẩu vị quá nặng, Dung Yên không thể nào hiểu nổi.
Hơn nữa, hiện giờ Dung Nhung lại đang có quan hệ không bình thường với Giang Ngự Nhiên.
Dung Yên tiến đến bên cạnh Giang Ngự Hàn, cô sốt sắng hỏi:
“Anh không sao chứ?”
Anh đáp lại bằng giọng điệu nhạt nhẽo:
“Không sao.”
Dung Yên lo lắng nhìn Giang Ngự Hàn, trong đầu cô do dự liệu có nên vén chăn lên kiểm tra hay không.
Dẫu sao trong phòng lúc này cũng không chỉ có cô và anh.
Cô sợ rằng việc vén chăn sẽ khiến Giang Ngự Hàn bị tổn thương thêm lần nữa.
Nhân viên cảnh sát còng tay Dung Nhung lại, sau đó bước đến gần giường.
“Anh Giang, người phụ nữ này đã làm gì với anh?”
Dung Yên nhìn thấy sắc mặt Dung Nhung tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.
Bàn tay cô vô thức siết chặt thành nắm đấm. Dù cô chỉ là diễn viên đóng thế, nhưng hiện tại trên danh nghĩa, Giang Ngự Hàn vẫn là chồng của cô.
Dung Nhung dám đến tận nhà cô để chiếm lợi từ chồng cô, thật sự quá đáng.
Dung Yên không phải người giỏi giang gì nhưng thỏ bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người!
Càng nghĩ, cô càng tức giận. Nếu không phải vì có cảnh sát ở đây, có lẽ cô đã xông lên tát Dung Nhung vài bạt tai rồi.
Dung Nhung tự chuốc lấy nhục, vậy thì cứ để cô giúp em gái vả nát mặt luôn cũng được.
Giọng nói trầm ổn của Giang Ngự Hàn vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng:
“Cô ấy không làm gì tôi cả. Đây chỉ là một sự hiểu lầm. Xin lỗi đã làm phiền các vị.”