Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 55: Anh muốn ôm em ngủ

Cập nhật lúc: 2025-02-03 10:35:56
Lượt xem: 24

Đúng vậy, Dung Yên nhớ đến người đàn ông đeo mặt nạ.

 

Dù hắn không thực sự gây tổn hại đến cô, nhưng đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng cô.

 

Không để Dung Yên phải đợi lâu, Giang Ngự Hàn đã cho cô câu trả lời.

 

“Anh sẽ hôn em từ tóc cho đến tận đầu ngón chân luôn.”

 

Nghe xong câu này, Dung Yên suýt chút nữa ngã khỏi giường.

 

Cũng may, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô đã kịp bám lấy tủ đầu giường để giữ thăng bằng.

 

Câu trả lời của Giang Ngự Hàn thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

 

Vậy nên, câu “hôn anh trước đi” của Giang Thiếu ý là muốn cô hôn từ tóc đến tận đầu ngón chân của anh sao?

 

Chỉ nghĩ thôi, Dung Yên đã cảm thấy toàn thân không ổn.

 

Cô vội vàng đứng dậy, lúng túng nói:

 

“Em... em đi vệ sinh một lát.”

 

Không đợi Giang Ngự Hàn mở miệng, cô đã nhanh chóng chạy thẳng vào phòng tắm.

 

Nhìn vào gương, gương mặt ửng hồng như trái đào, Dung Yên lập tức lấy tay che mặt.

 

Cô chợt nhớ lại trước đây, Giang Ngự Hàn từng hôn lên một số chỗ trên người cô.

 

Dung Yên vỗ nhẹ vào đầu mình, như muốn ngăn bản thân không nhớ lại chuyện cũ.

 

Dù sao thì cô cũng không thể nào dùng cách này để chứng minh rằng mình không chê Giang Ngự Hàn được.

 

Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh mấy lần, cô mới bước ra khỏi phòng tắm và quay lại phòng ngủ.

 

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, Dung Yên có chút chột dạ, vội vàng lên tiếng:

 

“Anh Giang này, em nghĩ có rất nhiều cách để chứng minh rằng em không chê anh.”

 

Nhưng cách mà anh nói thật sự quá khó chấp nhận.

 

Giang Ngự Hàn không chút biểu cảm, thản nhiên hỏi:

 

“Ví dụ?”

 

“Là đồng hành! Hoặc là giao tiếp thật hòa nhã.”

 

Nói chung, không được nói lời cay nghiệt với người bị hại, càng không thể yêu cầu họ phải hoàn hảo.

 

“Chúng ta chưa từng giao tiếp hòa nhã sao.”

 

Dứt lời, anh quay mặt đi, không nhìn cô nữa.

 

Dung Yên mở điện thoại, nhắn tin cho Chu Mại qua WeChat:

 

[An An có phá phách gì bên đó không?]

 

Chu Mại rất nhanh đã trả lời:

 

[Yên tâm đi, An An ở đây rất ngoan, con bé đang vẽ tranh để tặng ba nó đây này.]

 

Khóe môi Dung Yên bất giác cong lên. An An đúng là chiếc áo bông nhỏ sưởi ấm trái tim cô.

 

Cất điện thoại, Dung Yên nằm xuống bên cạnh Giang Ngự Hàn, nhẹ giọng nói:

 

“Như thế này thì sao? Có khiến giao tiếp của chúng ta hòa nhã hơn chút nào không?”

 

Không quay đầu lại, Giang Ngự Hàn lặng lẽ đáp:

 

“Anh mệt rồi.”

 

Không cần đồng hành, cũng chẳng muốn giao tiếp hòa nhã.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-55-anh-muon-om-em-ngu.html.]

Dung Yên dịu dàng nói:

 

“Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, em sẽ ở đây với anh.”

 

Dung Yên chống cằm ngắm nhìn Giang Ngự Hàn đã nhắm mắt. Cô không khỏi suy nghĩ, không biết anh có giống cô, cũng bị ám ảnh tâm lý hay không.

 

Nhưng điều cô không biết là, người đàn ông đeo mặt nạ đã gây ra bóng ma tâm lý cho cô rốt cuộc là ai, gương mặt hắn trông như thế nào.

 

Yên lặng ngắm nhìn Giang Ngự Hàn, Dung Yên cảm thấy trái tim mình dần bình yên trở lại.

 

Quả nhiên, những điều đẹp đẽ luôn mang lại hy vọng cho cuộc sống khiến bóng tối trong tâm hồn cũng vơi đi ít nhiều.

 

Dung Yên đang suy nghĩ, chỉ cần khuôn mặt này của Giang Ngự Hàn thôi, cô có thể ngắm cả ngày mà không chán. Lúc đó, An An bước vào.

 

“Ba ơi, bức tranh này con tặng ba.”

 

An An không đưa bức tranh thẳng tay cho ba mình, mà nép vào lòng anh, hai tay cầm bức tranh giơ lên.

 

Dung Yên ghé mắt nhìn, thấy bức tranh của An An thật “phong phú”.

 

Có kẹo mút, có hamburger, có coca-cola, khoai tây chiên, còn có cả bánh kem...

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

An An nghiêm túc nói:

 

“Ba ơi, đây là bức tranh con vẽ để thất hứa với ba. Đợi con lớn lên, con sẽ tặng ba đồ thật!”

 

Dung Yên bật cười:

 

“Bé cưng, phải gọi là lời hứa, chứ không phải thất hứa chứ?”

 

An An chu môi:

 

“Mẹ ngốc quá, là ‘thất hứa’ vì đây là chuyện về đồ ăn mà.”

 

Nghe xong lời giải thích này, Dung Yên cảm thấy mình bị thuyết phục.

 

Giang Ngự Hàn khẽ gật đầu với An An, đáp một tiếng: 

 

“Được.”

 

“Ba ơi, vậy trước khi con lớn, ba có thể đưa con đi ăn hamburger với khoai tây chiên được không?”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Dung Yên khẽ gõ đầu An An:

 

“Bé cưng, con chê hamburger mẹ làm không ngon đúng không?”

 

An An ấm ức nói với Giang Ngự Hàn:

 

“Ba ơi, mẹ làm hamburger toàn bỏ rau xanh với cà rốt, làm sao con không chê được chứ!”

 

Dung Yên: “...”

 

Buổi tối, cô làm cho An An một chiếc hamburger kẹp trứng chiên nhưng con bé vẫn chưa hài lòng lắm.

 

Sau bữa tối, Giang Ngự Bạch cũng đến, Dung Yên dẫn An An xuống lầu chơi.

 

Vì mai là cuối tuần, An An không phải đi mẫu giáo, nên cô để con bé chơi đến tận mười giờ mới về nhà.

 

Không chỉ Giang Ngự Bạch đã về, mà Chu Mại cũng giúp Giang Ngự Hàn tắm rửa xong xuôi.

 

Đợi đến khi Dung Yên tắm xong, An An cũng ngủ rồi, đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm.

 

Nằm xuống bên cạnh Giang Ngự Hàn, nghĩ lại chuyện xảy ra ban ngày, cô hơi dịch người lại gần anh.

 

Đây là cách cô dùng hành động thực tế để chứng minh rằng mình không chê anh.

 

Bất ngờ, một cánh tay choàng qua eo cô.

 

Ngay sau đó, giọng nói trầm khàn quyến rũ của anh vang lên bên tai:

 

“Vợ ơi, anh muốn ôm em ngủ.”

Loading...