LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 58: Đến lượt em chủ động rồi
Cập nhật lúc: 2025-02-03 18:42:03
Lượt xem: 23
Trong khoảnh khắc ấy, Dung Yên cảm thấy mình như vừa được sống lại.
Cô hít thở từng ngụm lớn, suýt chút nữa thì bị Giang Ngự Hàn hại c.h.ế.t rồi.
Cảm nhận được bàn tay anh không còn đặt trên người mình nữa, không lo sợ sẽ đè lên tay anh. Dung Yên quay người lại, trừng mắt nhìn anh đầy tức giận.
“Ai cần anh giúp? Đồ lưu manh!”
Anh thản nhiên đáp lại một tiếng "Ừm" khiến Dung Yên bắt đầu hoài nghi liệu có phải mình vừa quá hung dữ, quá đáng hay không.
Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Giang Ngự Hàn bây giờ còn khó đối phó hơn cả Giang Ngự Hàn ngang ngược, bá đạo trước kia.
“Ngẩn người làm gì? Không cần anh giúp thì em tự làm đi.”
Bị mắng ngược lại, Dung Yên: “...”
Cô vốn dĩ đâu có định cởi khuy áo! Có Giang Ngự Hàn ở đây, cô chắc chắn sẽ tiếp tục mặc chứ!
Dung Yên trừng mắt nhìn anh, cô đưa tay ra sau, muốn cài lại khuy áo, sau đó giữ khoảng cách an toàn với tên lưu manh này.
Nhưng dường như đã đoán trước được hành động của cô, bàn tay của Giang Ngự Hàn lẻn vào trong áo cô, từ phía trước ngăn cô cài lại khuy.
Nếu Dung Yên kiên quyết muốn cài lại khuy áo, thì chẳng khác nào cài luôn cả tay anh vào.
Rõ ràng, lúc này cô đã hoàn toàn bất lực.
Đầu óc cô trống rỗng, cả người như bị điện giật.
Đồ đàn ông xấu xa! Tay mới vừa có thể cử động đã bắt đầu bắt nạt cô rồi.
Dung Yên đành tạm thời từ bỏ việc cài lại khuy áo, trước hết phải tống khứ bàn tay hư hỏng kia ra ngoài.
Nhưng cô không thể quá mạnh tay, thật sự rất khó xử.
Gương mặt đỏ bừng như ráng chiều, giọng nói cũng khàn khàn đầy mê hoặc.
“Giang Ngự Hàn… Ưm…”
Đôi môi anh đã phủ xuống môi cô.
Bàn tay của anh, cũng đang ngang tàng lướt trên người cô.
Dung Yên cảm thấy không chỉ là bị điện giật, mà như thể bị sét đánh trúng.
Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, muốn phản kháng, nhưng lại sợ hãi do dự.
Trông cô yếu đuối vô cùng.
Cuối cùng, Dung Yên thả lỏng bàn tay, cơ thể mềm mại, chẳng còn sức lực để chống cự.
Cô có thể cảm nhận được, bàn tay của Giang Ngự Hàn không hề dùng quá nhiều sức.
Nhưng chính vì vậy, tâm trạng cô lại càng rối bời.
Anh chìm đắm trong sự dịu dàng của cô.
Mà cô cũng không tự chủ mà đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Khi nụ hôn triền miên kết thúc, ánh mắt Dung Yên có chút mơ màng.
Đôi môi mỏng của anh lướt nhẹ bên tai cô khiến trái tim cô vẫn không thể bình ổn lại.
“Muốn hôn.”
Dung Yên sững sờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc.
Vừa rồi chẳng phải đã hôn rất lâu rồi sao?
Chỉ một lát sau, bàn tay của người đàn ông đã cho cô câu trả lời.
Thì ra, Giang Ngự Hàn muốn hôn không phải là môi cô.
Cô cố gắng nâng cao giọng nói, nhưng chẳng có chút uy lực nào.
“Anh đừng có mà mơ!”
Nhưng khi lọt vào tai Giang Ngự Hàn, giọng cô lại vừa mềm mại vừa mê hoặc.
Anh không vội vã, chậm rãi nói:
“Đã muốn từ lâu rồi.”
Trong đầu Dung Yên như có pháo hoa rực rỡ bùng nổ, cô hối hận vì đã nói chuyện với tên lưu manh này.
Đôi môi anh lướt nhẹ trên cổ cô, khiến toàn thân cô lập tức căng cứng.
“Thì ra em thích anh hôn cổ em.”
Giọng nói trầm thấp, quyến rũ vang lên bên tai, tim cô như ngừng đập trong chốc lát.
Không để cô có cơ hội lấy lại nhịp thở, bàn tay anh dịu dàng vuốt ve trên người cô.
“Trước đây anh đã từng hôn em ở đây chưa?”
Mặc dù đó là chuyện của bốn năm trước, nhưng trí nhớ của Dung Yên vẫn rất tốt.
Bốn năm trước, Giang Ngự Hàn ngang tàng bá đạo, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.
Có chuyện gì mà anh chưa từng làm chứ?
Dung Yên trầm mặc.
Nhưng trong mắt Giang Ngự Hàn, sự im lặng của cô chính là đang thừa nhận.
Anh tiếp tục hỏi: “Em thích không?”
Dung Yên cảm thấy mình không thể tiếp tục im lặng nữa, bèn cắn răng nói:
“Không thích! Em muốn nghỉ ngơi rồi!”
Giang Ngự Hàn khẽ nhếch môi cười:
“Nghỉ ngơi? Chuyện mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà.”
Đôi mắt Dung Yên mở to tròn xoe, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.
Cô không muốn trải qua những ngày thiếu ngủ, lưng đau, chân cũng mềm nhũn đâu!
Sau một hồi suy nghĩ, Dung Yên rầu rĩ mở miệng:
“Anh Giang à, em nhắc anh một chút, anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu."
“Không cần em nhắc. Trước đây, chẳng phải đều là anh chủ động sao?”
Không cần suy nghĩ, Dung Yên liền gật đầu ngay lập tức. Chuyện này sao có thể là cô chủ động được chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-58-den-luot-em-chu-dong-roi.html.]
Hơn nữa, cô còn cảm thấy Giang Ngự Hàn trước kia quá mức chủ động rồi.
Giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường:
“Vậy bây giờ đến lượt em chủ động rồi.”
Dung Yên chỉ vào mình, trợn tròn mắt:
“Em chủ động? Anh đừng đùa, em không biết làm gì hết!”
“Vậy thì học.”
Dung Yên lập tức lắc đầu:
“Em ngốc lắm, không học được đâu!”
Đôi mắt anh trở nên sắc lạnh:
“Lại đây.”
Rầm!
Dung Yên giật b.ắ.n mình, trực tiếp ngã xuống giường.
Cô nhanh chóng bò dậy, lập tức chạy thẳng đến cửa phòng.
Sau khi cài lại khuy áo, chỉnh trang quần áo ngay ngắn, cô mới rụt rè thò đầu vào phòng nhìn.
Quá đáng sợ!
Ánh mắt của Giang Ngự Hàn sắc bén như một lưỡi dao.
Nhưng anh không hề mở miệng mắng cô, hai người cứ thế giằng co vài phút. Cuối cùng, người thua cuộc vẫn là Dung Yên.
“Thôi được rồi, em ngủ giường nhỏ là được chứ gì.”
Giang Ngự Hàn vẫn nhìn cô nhưng không nói gì.
Dung Yên bước vào phòng, vừa đi vừa run rẩy.
Mãi đến khi cô dọn dẹp xong giường nhỏ, anh vẫn chẳng thèm nói một lời.
Cô định giúp anh kéo chăn đắp lại, nhưng tay vừa chạm vào mép chăn, đã bị anh quát lên:
“Cút!”
Bản năng khiến Dung Yên lập tức rụt tay lại.
Cô thật sự rất muốn quay về phòng mình ngủ.
Nhưng trách nhiệm quá lớn khiến cô không thể làm vậy.
Nếu cô thực sự bỏ mặc anh mà đi, lỡ như Giang Ngự Hàn xảy ra chuyện gì thì bao nhiêu công sức trước đó đều đổ sông đổ bể.
Cô chỉ hy vọng anh sớm hồi phục lại như trước, sau đó muốn cô biến đi đâu thì biến, tốt nhất là trực tiếp ly hôn luôn.
Sau khi giúp Giang Ngự Hàn đắp chăn ngay ngắn, Dung Yên mới nằm xuống giường nhỏ.
Cô không quay lưng về phía anh nhưng cũng không nhìn thẳng vào anh, chỉ cúi đầu, đôi mắt cụp xuống, trông như đang chịu một nỗi oan ức lớn.
Bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng.
Không ai phá vỡ sự im lặng này.
Dung Yên không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ đến khi tiếng chuông báo thức reo lên mới tỉnh dậy.
Sáng nay cô có lịch quay.
Dạo gần đây, Hạ Vân Đoá cứ cố tình diễn chung với cô là lại kiếm chuyện quay đi quay lại, lãng phí rất nhiều thời gian. May mắn là hiện tại cô chỉ đóng một bộ phim mà thôi.
Ngồi dậy từ chiếc giường nhỏ, Dung Yên thấy Giang Ngự Hàn trên giường lớn đã thức dậy.
Nhưng anh không thèm liếc nhìn cô lấy một lần, chứng tỏ vẫn còn giận chuyện tối qua.
Không chủ động nói gì, cô dọn dẹp lại giường nhỏ, sau đó vào phòng tắm.
Nhìn mình trong gương, Dung Yên khẽ thở dài, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân cho Giang Ngự Hàn.
Vừa vắt khăn xong, chưa kịp đưa cho anh, thì đã nghe anh nói:
“Gọi Chu Mại đến đây.”
Dung Yên ngây người.
Giang Ngự Hàn muốn Chu Mại giúp anh rửa mặt?
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Tốt thôi! Như vậy cô cũng đỡ mệt.
Cô đặt lại khăn vào chậu, gọi điện cho Chu Mại.
Chưa đầy năm phút, Chu Mại đã xuất hiện.
Vừa bước vào phòng, Chu Mại đã nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, nhưng anh ta không dám hỏi.
Giang Ngự Hàn không làm khó Chu Mại, phối hợp rất tốt, nhanh chóng rửa mặt xong.
Đứng một bên, Dung Yên lại trở nên lúng túng.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Ngự Hàn vẫn giữ thái độ xa cách với cô.
Anh không cần cô chăm sóc, cô chủ động nói chuyện, anh cũng không thèm đáp lại.
Thật sự rất bực mình!
Nhưng Giang Ngự Hàn đang bị thương, cô không thể đánh anh, cũng chẳng thể hành hạ anh.
Tối đến, cô nằm xuống giường nhỏ, cảm thấy mình chẳng khác nào “người giữ giường” vậy, ngoài việc ngủ chung, chẳng còn tác dụng gì khác.
Cô nhìn Giang Ngự Hàn nhưng anh không hề nhìn lại cô.
“Nếu có gì cần thì gọi em. Ngủ ngon.”
Như mấy đêm trước, anh vẫn không đáp lời.
Dung Yên thở dài.
Giờ phút này, cô và Giang Ngự Hàn đúng là kẻ thù của nhau.
Nhắm mắt lại, chẳng bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ, nhưng suốt đêm toàn gặp ác mộng.
Rầm!
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên.
Dung Yên giật mình tỉnh dậy, bật người ngồi dậy, trái tim đập loạn nhịp.