Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 59: Đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới

Cập nhật lúc: 2025-02-04 10:32:03
Lượt xem: 22

Dung Yên nhìn thấy Giang Ngự Hàn ngã xuống đất, cô lập tức lao xuống giường, chạy đến bên anh.

 

Vừa đến gần, cô liền thấy vết thương trên trán anh đang chảy máu.

 

Đôi mắt cô đỏ hoe ngay lập tức.

 

Cảm giác như bản thân đang bảo vệ một tác phẩm nghệ thuật vô giá, vậy mà bây giờ, ngay trước mắt cô, nó đã có tì vết. Điều này khiến cô vô cùng hối hận.

 

“Có gì phải khóc? Anh còn chưa c.h.ế.t đâu.”

 

Giọng Giang Ngự Hàn khàn đặc. Anh nhặt chiếc cốc dưới đất lên, thấy nước đã đổ hết, liền lạnh lùng ném nó đi.

 

Dung Yên hít sâu mấy lần, cố giữ bình tĩnh.

 

Cô vốn không phải người nóng nảy, nhưng bây giờ lửa giận trong cô đã bốc đến tận đỉnh đầu.

 

Ánh mắt cô cẩn thận quan sát Giang Ngự Hàn từ đầu đến chân. Ngoại trừ vết thương trên trán, cô không thấy anh bị thương ở đâu khác.

 

Nhưng nhìn qua lớp quần áo thì sao có thể chắc chắn được?

 

Tại sao không trực tiếp hỏi anh?

 

Bởi vì cô sợ có những chỗ anh bị thương mà chưa cảm giác được, thậm chí chính anh cũng không biết.

 

Nghĩ vậy, cô đưa tay đặt lên áo anh, định kiểm tra xem còn vết thương nào khác không.

 

Thế nhưng, tay cô lập tức bị hất ra.

 

Anh lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Dung Yên hít một hơi sâu, cố giữ giọng bình tĩnh:

 

“Em chỉ muốn xem anh có bị thương ở đâu không. Giờ này đã khuya, tốt nhất đừng gọi Chu Mại đến làm phiền.”

 

Nói xong, cô nhanh chóng vén áo anh lên kiểm tra.

 

Không có vết thương.

 

Lật người anh lại, lưng cũng không có.

 

Thả áo xuống, Dung Yên tiếp tục xắn ống quần anh lên xem.

 

Giang Ngự Hàn dù nhìn cô đầy khó chịu, nhưng không còn quát nữa.

 

Xác nhận anh chỉ bị trầy trên trán, không có vết thương nào nghiêm trọng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Lấy hộp y tế ra, cô cẩn thận băng bó vết thương trên trán anh.

 

Trời ạ!

 

Khuôn mặt hoàn mỹ như được trời cao điêu khắc tỉ mỉ, thế mà bây giờ lại có một miếng băng dán trên đó. Không hoàn hảo nữa rồi!

 

Càng nghĩ, Dung Yên càng tức tối, trừng mắt nhìn anh:

 

“Anh khát nước thì gọi em một tiếng không được sao?”

 

Anh lạnh nhạt hừ một tiếng:

 

“Không cần em lo.”

 

Răng cô nghiến chặt vào nhau.

 

Thôi được rồi, nhịn!

 

Cô dùng hết sức lực kéo Giang Ngự Hàn lên xe lăn, sau đó lại đỡ anh lên giường.

 

Tất nhiên, cũng nhờ có anh phối hợp, nếu không với sức của cô, chắc chắn không thể nào khiêng nổi người đàn ông cao lớn hơn mình nhiều như vậy.

 

Đắp chăn cho anh xong, Dung Yên vẫn ngồi bên mép giường không nhúc nhích.

 

Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô mới lên tiếng:

 

“Giang Ngự Hàn, em chưa từng nói sẽ bỏ mặc anh, cũng chưa bao giờ từ chối chăm sóc anh. Em không phải kẻ thù của anh.”

 

Cô nhìn thấy Giang Ngự Hàn quay đầu đi, tỏ vẻ hoàn toàn không muốn để ý đến cô.

 

Đúng vậy, mấy ngày nay, mỗi khi cô chủ động bắt chuyện với anh, anh đều đáp lại bằng sự im lặng.

 

Nếu không phải vì anh đang bị thương, mà cô lại chính là nguyên nhân khiến anh gặp tai nạn, thì cô đã bỏ đi từ lâu rồi.

 

Muộn rồi, cô không muốn tranh cãi thêm với anh nữa.

 

Không chút do dự, cô trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh anh.

 

Như vậy, nếu anh có chuyện gì, dù không gọi cô, cô vẫn có thể biết.

 

“Biến.”

 

Giang Ngự Hàn vẫn không nhìn cô, nhưng giọng nói lạnh lùng đến cực điểm.

 

Kéo chăn lên đắp, Dung Yên chậm rãi đáp:

 

“Anh không chịu gọi em, vậy em chỉ có thể ngủ cạnh anh thôi.”

 

Ánh mắt Giang Ngự Hàn nhìn cô tràn đầy chán ghét.

 

“Em chẳng biết làm gì cả, không có tư cách ngủ cạnh anh.”

 

Dung Yên bực tức: “Việc nhà em đều làm được!”

 

“Nhưng anh không cần bảo mẫu.”

 

Dung Yên: “...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-59-dan-ong-deu-suy-nghi-bang-nua-than-duoi.html.]

Lại rơi vào cái bẫy do Giang thiếu gia giăng ra rồi!

 

Dù sao đi nữa, cô tuyệt đối không thể để chuyện vừa rồi xảy ra thêm lần nào nữa! Khuôn mặt đẹp trai thế này...

 

Dán một miếng băng cá nhân lên, lại khiến Giang Ngự Hàn mang theo vài phần yếu đuối bệnh tật, trông có chút mị hoặc khác lạ.

 

Bất ngờ bị anh đẩy một cái, Dung Yên suýt lăn xuống mép giường.

 

Mới mấy ngày thôi, mà sức lực của Giang Ngự Hàn cũng khá đấy chứ!

 

Chỉ cần mạnh thêm chút nữa, cô đã ngã xuống đất rồi.

 

Hai tay bám chặt vào thành giường, Dung Yên nghiêm túc nhìn anh, kiên quyết nói:

 

“Em có thể về giường nhỏ ngủ nhưng anh phải hứa với em, nếu có chuyện gì thì gọi em, không được tự mình đi lấy cốc nước như lúc nãy nữa."

 

Mặt mày anh khó chịu, cao ngạo mà lạnh lùng gật nhẹ đầu.

 

Dung Yên lập tức quay về giường nhỏ của mình. Nhưng cô không dám ngủ say, sợ Giang Ngự Hàn gọi quá nhỏ, mà cô lại ngủ quá sâu, sẽ không nghe thấy.

 

 

Lâm Kiều Kiều nhìn cô mà ngẩn người, một lúc lâu sau mới kéo ghế ngồi xuống.

 

“Yên Yên, chẳng phải cậu mới quay có một bộ phim thôi sao? Nhìn cậu thế này, cứ như vừa quẩy ba ngày ba đêm vậy.”

 

Nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê đen, Dung Yên cảm thấy linh hồn mình như sắp rời khỏi thể xác.

 

Đêm qua gần như không ngủ, sáng nay lại dậy sớm.

 

May mà hôm nay không có cảnh quay chung với Hạ Vân Đóa nên cô được tan làm sớm, có thời gian cùng Lâm Kiều Kiều uống trà chiều.

 

Nghe vậy, Dung Yên chỉ nhẹ gật đầu: 

 

“Đúng là khá quẩy đấy.”

 

Lâm Kiều Kiều cười đầy ẩn ý: 

 

“Giang Thiếu mới tỉnh lại chưa bao lâu mà hai người đã quẩy thế này rồi, quả nhiên rất mạnh mẽ.”

 

Dung Yên cười mà như không: 

 

“Đừng có nghĩ linh tinh, bọn tớ đang chiến tranh lạnh.”

 

Lâm Kiều Kiều hơi sững người: 

 

“Cậu không phải đã có người khác nên mới cố ý chiến tranh lạnh với Giang Thiếu đấy chứ?”

 

Dung Yên giật nhẹ khóe miệng: 

 

“Là anh ấy muốn chiến tranh lạnh với tớ. Tớ nói chuyện, anh ấy chẳng thèm đáp.”

 

Khoanh tay trước ngực, Lâm Kiều Kiều suy tư:

 

“Giang Thiếu lại chiến tranh lạnh với cậu? Cậu đã làm gì? Chẳng lẽ chửi mắng hay ngược đãi anh ấy rồi?”

 

“Yên Yên à, dù sao cũng là vợ chồng một thời, hơn nữa anh ấy còn là ba của An An, nếu cậu bận quá thì cứ thuê thêm bảo mẫu.”

 

“Nhưng ngược đãi bệnh nhân là không được đâu nhé.”

 

Dung Yên cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga, uống vài ngụm cà phê đen, đợi linh hồn quay về rồi mới lên tiếng:

 

“Làm sao tớ có thể làm chuyện đó được chứ? Anh ấy tỉnh lại, có thể ngồi dậy, tay chân đều có thể cử động, tớ còn mừng hơn ai hết.”

 

“Anh ấy chiến tranh lạnh với tớ, là vì chê tớ cái gì cũng không biết làm.”

 

Lâm Kiều Kiều trợn tròn mắt:

 

“Cậu mà còn không biết làm gì á? Trong mắt tớ, cậu chính là hình mẫu của một người vợ đảm đang rồi.”

 

Dung Yên không cho rằng cô ấy đang khen mình, cầm cốc cà phê lên uống cạn.

 

Cô tỉnh táo hơn một chút: 

 

“Không phải chuyện việc nhà, mà là... chuyện khác.”

 

Vừa nói xong, mặt Dung Yên lập tức đỏ bừng.

 

Lâm Kiều Kiều nhìn biểu cảm của cô, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

 

“À à, tớ hiểu rồi! Với tình trạng hiện tại của Giang Thiếu, đúng là cậu nên chủ động hơn một chút. Không biết thì cứ học thôi!”

 

Lâm Kiều Kiều vốn đang ngồi đối diện, bây giờ kéo ghế lại gần, ngồi sát bên cạnh Dung Yên.

 

Sau đó, cô ghé sát tai Dung Yên, chậm rãi nói:

 

“Đàn ông đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Cậu cái gì cũng không biết, nếu anh ấy không chiến tranh lạnh với cậu, thì còn chiến tranh lạnh với ai?”

 

Mặt Dung Yên càng đỏ hơn, nhưng cô không thể phản bác.

 

Bởi vì lời Lâm Kiều Kiều nói… rất có lý!

 

Bây giờ ai cũng nói nam nữ bình đẳng. Nhưng cô lại cái gì cũng không biết, đều để Giang Ngự Hàn chủ động, vậy thì chẳng phải quá bất công sao?

 

Huống hồ, tình trạng của Giang Ngự Hàn bây giờ đặc biệt như vậy.

 

Nếu không giải quyết vấn đề này, có khi anh sẽ mãi tiếp tục chiến tranh lạnh với cô.

 

Thậm chí, còn có thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn như tối qua, thậm chí nghiêm trọng hơn nữa.

 

Dung Yên hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí hỏi Lâm Kiều Kiều:

 

“Học… thế nào?”

 

Loading...