Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 65: Ông ta đã chạm vào em ở đâu

Cập nhật lúc: 2025-02-05 10:33:56
Lượt xem: 18

Người đứng phía sau xe lăn là Hữu Văn, Dung Yên có ấn tượng với anh ta. Khi cô cùng nhân viên cảnh sát bước ra khỏi khách sạn, Hữu Văn đã đứng bên cạnh xe, có lẽ là do Giang Ngự Hàn bảo anh ta đến đón cô.

 

Nhưng điều khiến Dung Yên không ngờ tới chính là trước kia Giang Thiếu luôn chê bai việc ra ngoài bằng xe lăn, nay lại xuất hiện ở đồn cảnh sát.

 

Chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Giang Ngự Hàn, Dung Yên không khỏi rùng mình.

 

Cô khẽ chạm vào gương mặt mình, vẫn còn hơi đau.

 

Không biết trông cô bây giờ có đáng sợ lắm không.

 

Hữu Văn rất tinh ý, nhường chỗ cho Dung Yên, đẩy Giang Ngự Hàn đến bên ghế chờ. Sau khi ngồi xuống, cô mới hỏi anh:

 

“Anh đến đây làm gì?”

 

Giang Ngự Hàn lập tức hỏi ngược lại cô:

 

“Em nghĩ anh không nên đến sao?”

 

Dung Yên vội vàng lắc đầu, nhìn tấm chăn mỏng phủ trên chân anh, giọng nói khẽ khàng:

 

“Chỉ là không tiện lắm thôi. Em sắp lấy lời khai xong rồi, cũng gần được về rồi.”

 

Gương mặt đẹp như tượng tạc của Giang Ngự Hàn vẫn âm trầm.

 

Anh chậm rãi mở miệng:

 

“Anh vừa mới tỉnh lại không bao lâu, em đã chịu nhiều ấm ức như vậy. Bốn năm qua...”

 

Dung Yên cắt ngang lời anh:

 

“Bốn năm qua, em đã bảo vệ bản thân rất tốt. Con người sinh ra là để chịu ấm ức mà.”

 

“Ví như Hạ Vân Đóa và lão già họ Vương kia, bọn họ sắp phải trải qua một quãng thời gian dài đằng đẵng và khó nhọc trong tù rồi.”

 

Những ấm ức trong bốn năm qua nhiều không kể xiết, Dung Yên không muốn bị Giang Ngự Hàn truy vấn từng chuyện một.

 

“Ngự Hàn.”

 

Là Tần Thời Việt. Dung Yên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cô đã thoát nạn rồi.

 

Giang Ngự Hàn hơi gật đầu với Tần Thời Việt, sau đó nói với Dung Yên:

 

“Cậu ấy sẽ làm luật sư đại diện cho em.”

 

Dung Yên ngoan ngoãn gật đầu: 

 

“Được.”

 

Sau đó, cô đứng dậy, nhìn về phía Tần Thời Việt:

 

“Vậy thì làm phiền luật sư Tần rồi.”

 

Tần Thời Việt cười cợt nhả:

 

“Không phiền, chuyện của Ngự Hàn cũng là chuyện của tôi. Nhất định sẽ khiến bọn họ ngồi tù thêm vài năm.”

 

Dung Yên rất yên tâm giao việc này cho Tần Thời Việt xử lý. Khi cô và Giang Ngự Hàn về đến nhà, đã là một giờ sáng.

 

May mà cô chưa nhận phim mới, ngày mai có thể nghỉ ngơi.

 

Sau khi tắm rửa xong, Dung Yên vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi Giang Ngự Hàn đang ngồi trên giường:

 

“Anh buồn ngủ chưa? Em đỡ anh nằm xuống trước nhé?”

 

Anh lạnh lùng đáp lại ba chữ:

 

“Anh không buồn ngủ.”

 

“Vậy em đi sấy tóc trước.”

 

Dung Yên cảm nhận được sự tức giận của Giang Ngự Hàn nhưng cô nghĩ chuyện của lão già họ Vương và Hạ Vân Đóa đã có một kết quả không tệ.

 

Cô không chọn cách nhẫn nhịn mà đã dùng luật pháp để trừng trị bọn họ.

 

Dĩ nhiên, cô cũng phải đề phòng lão già kia trở mặt. Dù gì thì cô cũng đã khiến đầu hắn bị thương, còn để Dương Đại Quất đập nát gương mặt hắn.

 

Còn cú đạp cuối cùng của cô, lực sát thương cũng không nhỏ.

 

Sấy tóc xong, Dung Yên đưa tay ra, định đỡ Giang Ngự Hàn nằm xuống nhưng lại bị anh nắm chặt cổ tay.

 

“Ông ta đã chạm vào em ở đâu?”

 

Câu hỏi này khiến Dung Yên cảm thấy gương mặt vừa bôi thuốc của mình lại đau rát.

 

Ngay cả da đầu cũng thấy nhức nhối.

 

Giọng cô khàn khàn:

 

“Ông ta chỉ chạm vào mặt em và giật tóc em thôi.”

 

“Anh Giang à, anh có thể giúp em kiểm tra xem có phải em bị hói một mảng rồi không?”

 

Giang Thiếu vốn đang rất bực bội nhưng sau khi nghe Dung Yên nói vậy, biểu cảm trên mặt anh lại trở nên phức tạp.

 

Dung Yên rất phối hợp, cúi người xuống để Giang Ngự Hàn nhìn mái tóc vừa sấy khô của mình.

 

Không chỉ nhìn, anh còn đưa tay lên xoa đầu cô.

 

“Trừ mặt và tóc ra, ông ta còn chạm vào em ở đâu nữa?”

 

Dung Yên bình thản đáp: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-65-ong-ta-da-cham-vao-em-o-dau.html.]

“Không còn chỗ nào nữa.”

 

Cô không dám nói rằng lão già họ Vương còn chạm vào eo mình nhưng khi hắn định làm chuyện khác, cô đã đập hắn bằng đèn bàn.

 

Vậy nên, so với người đàn ông đeo mặt nạ kia, lão già họ Vương này không để lại quá nhiều bóng ma tâm lý trong cô.

 

Điều cô thấy khó chịu nhất vẫn là gương mặt đau rát và mái tóc đáng thương của mình.

 

Đóng phim đã đủ cực khổ, mỗi ngày cô đã rụng không ít tóc rồi.

 

“Nhìn vào mắt anh mà nói.”

 

Rõ ràng, Giang Ngự Hàn không tin cô.

 

Hai hàm răng nghiến chặt đấu tranh một hồi, Dung Yên mới ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

 

Bất giác, khóe môi cô cong lên.

 

Rồi không kiểm soát được nữa, cô bật cười thành tiếng.

 

Giang Ngự Hàn lạnh mặt, nhìn cô càng cười càng rạng rỡ.

 

“Nhìn anh buồn cười lắm sao?”

 

Dung Yên gật đầu, rồi lại lắc đầu. Giọng cô nhẹ nhàng, vui vẻ:

 

“Không phải buồn cười mà là đẹp. Anh chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nhìn anh thôi, em đã cảm thấy xuân về trên khắp mười dặm rồi.”

 

Được khen đẹp trai đột ngột như vậy, Giang Thiếu chẳng vui vẻ gì, mặt vẫn lạnh băng, giọng điệu có chút bực bội:

 

“Đừng lảng sang chuyện khác, nói chuyện đàng hoàng.”

 

Dung Yên: “...”

 

Ôi trời! Đúng là một người đàn ông chẳng có chút lãng mạn nào.

 

May mà cô chưa nói: Mười dặm gió xuân cũng không sánh bằng anh.

 

Cô ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm túc, đáp lời vô cùng ngay ngắn:

 

“Lão già họ Vương chưa kịp làm gì em thì đã bị em đập cho một đèn bàn rồi.”

 

Giang Ngự Hàn không hỏi thêm nữa, nhưng từng chữ anh nói ra lại lạnh lẽo vô cùng:

 

“Dù sao thì, tay ông ta cũng không thể giữ lại được.”

 

Đôi mắt Dung Yên mở to tròn, dù đã đoán trước được phần nào, nhưng khi nghe chính miệng Giang Ngự Hàn nói ra, cô vẫn cảm thấy hoảng hốt.

 

Dù gì cô cũng từng chứng kiến chuyện của Tôn Văn Văn rồi.

 

Hít sâu mấy hơi, cô cố gắng giữ bình tĩnh rồi mới nhẹ giọng nói:

 

“Anh Giang à, cứ để hắn và Hạ Vân Đóa chịu sự trừng phạt của pháp luật, được không? Em đã hỏi luật sư Tần, với tình hình này, bọn họ có thể bị kết án ba năm tù.”

 

“Hơn nữa, ông ta đang ở trong đồn cảnh sát rồi, anh còn động tay vào ông ta kiểu gì?”

 

Anh hờ hững đáp lại hai chữ:

 

“Bí mật.”

 

Khóe môi Dung Yên giật giật mấy cái:

 

“Em không cần biết anh có bao nhiêu bí mật. Nhưng tóm lại, anh không được phép dùng tư hình với ông ta.”

 

“Anh Giang, dù anh không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho An An chứ. Anh có muốn để con bé cảm thấy ba mình không phải là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật không?”

 

Giang Ngự Hàn nhíu mày nhưng không nói gì.

 

Dung Yên vừa rót nước vừa nói tiếp:

 

“Anh Giang này, anh nên uống nhiều nước hơn một chút, đừng tức giận quá.”

 

“Không uống.”

 

Cô đặt cốc nước sát bên môi anh, dịu dàng nói: 

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Em đút anh uống.”

 

Giang Ngự Hàn tỏ vẻ cao ngạo, chỉ uống một ngụm rồi không uống nữa.

 

Còn Dung Yên thì uống hết cả cốc, chỉ là... uống xong thấy mặt hơi đau.

 

Khi cô nằm xuống bên cạnh anh, vẫn giữ một khoảng cách nhất định, sợ vô tình chạm vào mặt mình.

 

Không dám nằm nghiêng, cô đành nằm ngửa, khóe mắt liếc sang thấy Giang Ngự Hàn vẫn chưa nhắm mắt.

 

“Muộn lắm rồi, ngủ đi thôi.”

 

Nói xong, cô lập tức nhắm mắt lại. Cả ngày hôm nay cô đã quá mệt rồi.

 

Chẳng mấy chốc, cô đã chìm vào giấc ngủ.

 

Thật đấy, trước khi ngủ không nên uống quá nhiều nước.

 

Dung Yên bị đánh thức bởi một cơn buồn tiểu.

 

Bầu trời đã sáng rõ.

 

Nhưng khi vừa tỉnh dậy, cô đã thấy Giang Ngự Hàn ngồi đó, đang xem điện thoại của cô.

 

Tạm thời quên mất rằng mình đang rất cần vào nhà vệ sinh, cô vội vã nhào qua xem cùng anh.

 

Toang rồi toang rồi!

Loading...