Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 66: Giữa ban ngày, chú ý một chút

Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:22:51
Lượt xem: 19

[Cô Dung, chào cô, tôi là Đào Thịnh Thần. Tối nay cô có rảnh đi ăn tối cùng tôi không?]

 

Dung Yên chưa kết bạn WeChat với Đào Thịnh Thần nên anh ta đã nhắn tin bằng SMS.

 

Quan trọng là tin nhắn này lại bị Giang Ngự Hàn nhìn thấy. Hơn nữa, Đào Thịnh Thần còn chủ động xưng tên.

 

Dung Yên có cảm giác như bị sét đánh trúng. Vốn dĩ còn đang mơ màng, giờ thì tỉnh táo hơn bao giờ hết.

 

Giang Ngự Hàn không vội trả điện thoại lại cho cô, sắc mặt anh không chút biểu cảm, chậm rãi nói:

 

“Cho em một cơ hội giải thích.”

 

Dung Yên khó khăn nuốt nước bọt, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn anh dè dặt hỏi:

 

“Em có thể đi vệ sinh trước rồi giải thích không? Tối qua trước khi ngủ em đã uống một cốc nước lớn, giờ thực sự rất gấp.”

 

“Cút.”

 

Dung Yên lập tức bật dậy lao vào nhà vệ sinh. Cũng coi như cô có thêm thời gian suy nghĩ xem nên giải thích thế nào thì hợp lý.

 

Trở lại phòng, cô còn mang theo một chậu nước.

 

Vừa giúp Giang Ngự Hàn lau mặt, cô vừa thong thả nói:

 

“Đào Thịnh Thần là nam chính trong bộ phim em vừa quay xong. Trước đó, em và cậu ấy ở đoàn phim không có nhiều giao lưu.”

 

“Chỉ là tối qua trong tiệc đóng máy, cậu ấy ngồi cạnh em, có nói chuyện vài câu.”

 

“Cậu ấy cảm thấy diễn xuất của em không tệ nên gợi ý em có thể ký hợp đồng với Hoa Thanh. Hẹn ăn tối chắc cũng vì chuyện này thôi.”

 

Giang Ngự Hàn đã tra được thông tin về Đào Thịnh Thần. Đọc lướt qua, anh nhanh chóng kết thúc tìm kiếm, lạnh nhạt hỏi cô:

 

“Là một *tiểu thịt tươi sao?”

 

•Tiểu thịt tươi: Ý chỉ nam diễn viên trẻ tuổi, điển trai, nổi tiếng nhờ ngoại hình.

 

Dung Yên gật đầu nhẹ, không dám nói Đào Thịnh Thần thực sự rất trẻ.

 

Anh tiếp tục truy vấn:

 

“Em thích không?”

 

Cô mím môi, ánh mắt không hề chột dạ:

 

“Nói thích thì không đến mức, chỉ là có chút tán thưởng thôi.”

 

“Tán thưởng hắn?”

 

Dung Yên lập tức lắc đầu, còn vội vàng xua tay.

 

“Ý em là, em không có chút ý gì với cậu ấy cả.”

 

Cô đâu có ngoại tình trong hôn nhân, không giống ai đó, coi cô như người thay thế.

 

“Ừm, vậy để anh trả lời giúp em.”

 

Tư duy của anh nhảy cóc nhanh quá đấy!

 

Dung Yên giật mình đặt vội chiếc khăn xuống, cúi người nhìn xem anh đã nhắn gì.

 

[Có thể dẫn theo chồng tôi đi cùng không?]

 

Dung Yên há hốc miệng, hoàn toàn quên mất phải ngăn cản anh nhấn gửi tin nhắn.

 

Trời ạ! Nếu Đào Thịnh Thần trả lời “không thể” thì cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

 

Giang Ngự Hàn vẫn cầm điện thoại của cô, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng đẹp mắt.

 

Giọng nói của anh trầm thấp:

 

“Em cố ý sao?”

 

Dung Yên sững người, cảm thấy eo hơi mỏi, cô đứng thẳng người dậy, nghi hoặc hỏi:

 

“Cố ý gì chứ?”

 

Anh không nói chỉ dùng ánh mắt trả lời.

 

Nhận ra ý tứ trong ánh nhìn của anh, Dung Yên lập tức đưa tay ôm trước ngực.

 

“Em không có, không phải, anh đừng vu oan cho em.”

 

Giang Ngự Hàn giọng nhàn nhạt:

 

“Giữa ban ngày, chú ý một chút.”

 

Dung Yên: “...”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Cô đổ nước đi, sau đó vội vàng trở về phòng mình, đổi sang một bộ đồ thể thao vô cùng kín đáo.

 

Hôm nay cô dậy hơi muộn, An An đã được Chu Mại đưa đến trường mẫu giáo.

 

Hôm nay cô được nghỉ, có thể chăm sóc Giang Ngự Hàn, vậy nên Chu Mại sau khi đưa An An đi cũng được nghỉ ngơi.

 

Dung Yên quay lại phòng, mặt không đổi sắc, giơ tay về phía Giang Ngự Hàn:

 

“Trả điện thoại cho em.”

 

Anh thản nhiên đặt điện thoại vào tay cô. Cô bấm sáng màn hình, lập tức nhìn thấy tin nhắn Đào Thịnh Thần vừa gửi đến.

 

[Đương nhiên là được, tôi rất tò mò, người như thế nào có thể khiến cô Dung kết hôn sớm như vậy?]

 

“Anh thực sự muốn đi cùng em tối nay sao?”

 

“Ừm.”

 

Dung Yên cười mà như không cười, trả lời anh một câu: 

 

“Được thôi.”

 

Nhà hàng dĩ nhiên là do Đào Thịnh Thần đặt, dù sao anh ta cũng là người có chút danh tiếng, không giống cô, ăn ở đâu cũng chẳng quan trọng.

 

Vừa ăn sáng xong, chuông cửa vang lên.

 

Là Giang Ngự Bạch.

 

Vừa đi vào phòng của Giang Ngự Hàn, anh vừa hỏi Dung Yên:

 

“Chị dâu, hôm nay chị được nghỉ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-66-giua-ban-ngay-chu-y-mot-chut.html.]

 

“Đúng vậy. Phim đã đóng máy rồi, chị vẫn chưa nhận dự án mới.” 

 

Dung Yên nhanh nhẹn rót cho anh một ly nước ấm.

 

“Vậy thì chị dâu có thể ở nhà bầu bạn với anh ba rồi.”

 

Giang Ngự Bạch bước vào phòng, nhìn về phía Giang Ngự Hàn:

 

“Anh ba thấy sao?”

 

Dung Yên hơi đỏ mặt, nhưng rất nhanh, cô đã nghe thấy Giang Ngự Hàn lạnh nhạt nói:

 

“Không cần em ấy bầu bạn.’

 

Ngay lập tức, mặt cô không còn đỏ nữa.

 

...Đúng là đau lòng mà.

 

Dù thật sự không cần cô ở bên, cũng phải chừa cho cô chút thể diện chứ!

 

Giang Ngự Bạch bật cười: 

 

“Anh ba, anh là đàn ông, đừng nói một đằng nghĩ một nẻo chứ. Anh có cần nghỉ ngơi trước rồi mới bắt đầu tập phục hồi không?”

 

Dung Yên bất giác đứng thẳng lưng. Trước đây ban ngày cô bận quay phim, chưa từng ở bên cạnh Giang Ngự Hàn lúc anh tập luyện phục hồi.

 

Giang Ngự Hàn lạnh nhạt đáp: 

 

“Không cần.”

 

Với sự hỗ trợ của Giang Ngự Bạch, anh nhanh chóng ngồi vào xe lăn.

 

Dung Yên chủ động đề nghị: 

 

“Để em đẩy anh.”

 

Giang Ngự Bạch tất nhiên không tranh với cô, lập tức tránh sang một bên nhường cho cô.

 

Cái gọi là phòng phục hồi thực chất là thư phòng được tạm thời cải tạo. Thiết bị ở đây rất đầy đủ, không khác gì phòng tập chuyên nghiệp.

 

“Em có thể ra ngoài rồi.”

 

Nghe Giang Ngự Hàn nói vậy, Dung Yên sững người.

 

Hôm nay cô cố tình muốn ở lại, cùng anh trải qua buổi tập luyện.

 

Nhưng hiển nhiên, anh không muốn cô ở đây.

 

Cô nhìn về phía Giang Ngự Bạch, thấy anh đang cố nín cười, bèn hỏi:

 

“Chị không thể ở lại sao?”

 

Giang Ngự Bạch chưa kịp mở miệng.đã bị ánh mắt lạnh lẽo của anh ba làm nghẹn lời.

 

Dung Yên đã biết câu trả lời. Cô bĩu môi, quỳ một gối xuống ngang tầm với Giang Ngự Hàn, đối diện với anh:

 

“Em muốn biết vì sao anh không cho em ở lại cùng anh tập phục hồi?”

 

Giang Ngự Hàn liếc Giang Ngự Bạch một cái, lạnh lùng đáp:

 

“Có cậu ấy ở đây là đủ rồi.”

 

Dung Yên hừ nhẹ một tiếng: 

 

“Em đâu có gây cản trở gì cho hai người đâu.”

 

Cuối cùng, Giang Ngự Bạch không nhịn được nữa: 

 

“Chị dâu, anh ba không muốn để chị nhìn thấy bộ dạng không tốt của anh ấy.”

 

Dung Yên giật giật khóe môi.

 

Tập phục hồi thì có gì là bộ dạng không tốt? Chẳng phải đây là một chuyện rất tích cực sao?

 

Nhưng ngay sau đó, cô hiểu ra ý tứ sâu xa trong lời Giang Ngự Bạch.

 

Giang Ngự Hàn thực ra không muốn cô thấy cảnh anh chật vật.

 

Chậc, đúng là người đàn ông sĩ diện.

 

Dung Yên thở dài: 

 

“Được rồi, vậy hai người tập đi, em đi chuẩn bị cơm trưa.”

 

Rời khỏi thư phòng, cô không đóng cửa lại.

 

Chưa đến nửa tiếng sau, cô đã chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa trưa.

 

Cô cầm dép trên tay, nhẹ nhàng bước đến cửa thư phòng, thận trọng thò đầu vào.

 

Khoảnh khắc ấy như bị đóng băng.

 

Thế giới xung quanh đều tan biến, trong mắt cô chỉ còn lại hình ảnh của Giang Ngự Hàn.

 

Quần áo trên người anh đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn kiên trì tự mình đứng lên.

 

Hết lần này đến lần khác thất bại nhưng trên mặt anh không hề có chút tức giận hay nản lòng.

 

Chỉ đứng nhìn thôi, Dung Yên đã cảm thấy đau đớn nhưng anh lại bình thản đến vậy.

 

Cô nín thở, nhẹ nhàng lùi về sau một chút, sau đó mới nhanh chóng quay người rời đi.

 

Trở lại bếp, cô phát hiện trên mặt mình có vệt nước mắt chưa khô.

 

Nếu bốn năm trước, cô không chạy trốn.thì hôm nay Giang Ngự Hàn đã không phải chịu khổ như thế này.

 

Quan trọng là suốt mấy ngày nay, anh chưa từng than phiền một câu, thậm chí còn không muốn để cô nhìn thấy cảnh anh vất vả tập phục hồi.

 

Một người đàn ông như vậy…

 

Cô phải không ngừng nhắc nhở bản thân rằng mình chỉ là kẻ thay thế, rằng sớm muộn gì cũng phải ly hôn thì mới có thể không rung động vì anh.

 

 

Bảy giờ tối, Dung Yên đẩy xe lăn của Giang Ngự Hàn đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng bao của nhà hàng cao cấp mà Đào Thịnh Thần đã gửi địa chỉ.

 

Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy bên trong…

 

Không chỉ có mỗi Đào Thịnh Thần.

Loading...