Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 68: Vì ngưỡng mộ anh

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:10:59
Lượt xem: 18

Dù chỉ là một cái hôn phớt trên má Giang Ngự Hàn nhưng sau khi hôn xong, Dung Yên vẫn lập tức cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng.

 

Hình như cô hơi bốc đồng rồi!

 

Rõ ràng cô chưa suy nghĩ kỹ nhưng cơ thể đã tự động nghiêng tới hôn anh mất rồi.

 

Anh khẽ cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt hỏi cô:

 

"Vì sao em lại đột nhiên hôn anh?"

 

Dung Yên vô thức siết chặt vạt áo, ngẩng đầu nhìn anh một lúc rồi mới khẽ đáp, giọng khàn khàn:

 

“Vì em ngưỡng mộ anh.”

 

Dù hiện tại Giang Ngự Hàn đang ngồi trên xe lăn nhưng trong mắt cô, anh vẫn cao lớn hiên ngang như thể hai mét tám, khí chất quá mức xuất chúng.

 

Khóe môi người đàn ông khẽ giật nhẹ:

 

“Chỉ vì anh giúp em xem hợp đồng sao?”

 

Dung Yên mạnh mẽ gật đầu:

 

“Nếu không có anh giúp em kiểm tra hợp đồng, có lẽ em đã ký rồi. Đến lúc đó chắc em hối hận đến mức ruột gan cũng phải xanh mét!”

 

Giang Ngự Hàn trầm ngâm:

 

“Trong giới giải trí, hẳn là có không ít người đã ký vào những bản hợp đồng kiểu này?”

 

“Đúng vậy! Nhưng sau khi họ nổi tiếng rồi, thế nào cũng xảy ra tranh chấp hợp đồng với công ty. Em không muốn đi theo vết xe đổ đó.”

 

“Em khá có tầm nhìn đấy.”

 

Dung Yên cong môi cười tươi:

 

“Thực ra em chỉ là sợ phiền phức thôi, vì thế nên mới chưa từng ký hợp đồng với bất cứ công ty nào.”

 

Anh chỉ khẽ “ừm” một tiếng, tao nhã cầm thìa ăn vài miếng cháo, sau đó chợt hỏi:

 

“Anh và Đào Thịnh Thần, ai đẹp hơn?”

 

Dung Yên chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức đáp ngay:

 

“Đương nhiên là anh rồi. Vừa rồi anh mới chỉ để lộ đôi mắt thôi, chị Linda đã muốn ký hợp đồng với anh rồi.”

 

Cô thậm chí còn cảm thấy nếu để Linda nhìn thấy gương mặt khuynh thành của Giang Ngự Hàn, rất có thể Linda sẽ sẵn sàng chia tỷ lệ ba bảy, thậm chí bốn sáu để ký hợp đồng với anh.

 

Giới giải trí này, đặc biệt là trong làng giải trí Hoa ngữ, đúng thật là có thể “ăn cơm bằng nhan sắc”.

 

“Không có hứng thú.”

 

Nghe anh nói vậy, Dung Yên cũng không khuyên thêm.

 

Chỉ nhìn cách Giang Ngự Hàn đọc hợp đồng ban nãy, anh rõ ràng vẫn hợp với hình tượng tổng tài bá đạo hơn.

 

Còn cô, bản thân sự nghiệp còn chưa đâu vào đâu nên cô cũng có đủ tự biết thân biết phận mà không đi định hướng sự nghiệp giúp anh.

 

Linda đã thanh toán bữa ăn xong. Dung Yên đẩy xe lăn đưa Giang Ngự Hàn rời khỏi nhà hàng.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại dừng bước, cúi người xuống, ghé sát vào tai anh hỏi:

 

“Anh có muốn đi đâu không?”

 

“Ừm, ra bờ sông đi.”

 

Dung Yên bật cười:

 

“Em cũng đang có ý này.”

 

Bờ sông cách đây rất gần, không cần bắt xe, cô có thể tự mình đẩy Giang Ngự Hàn đi bộ qua đó.

 

Dưới ánh trăng bạc soi rọi, bầu trời lấp lánh ánh sao, làn gió đêm dịu dàng lướt qua, Dung Yên bỗng thấy cả cơ thể như được thả lỏng.

 

Cô không hề bận tâm đến ánh mắt dò xét của những người xung quanh, cũng chẳng thấy việc đưa Giang Ngự Hàn ra bờ sông hóng gió là điều gì đáng xấu hổ.

 

Thế nhưng cô không ngờ rằng sẽ có một bé gái dễ thương đến mời Giang Ngự Hàn mua hoa hồng.

 

Cô cứ nghĩ rằng, nhìn Giang Ngự Hàn lạnh lùng nghiêm nghị thế này, bé con chắc sẽ sợ mà tránh xa anh ra.

 

“Chú ơi, chú mua bông hoa hồng này tặng cô đi ạ.”

 

Nhìn đóa hồng trước mặt, Giang Ngự Hàn lạnh nhạt lên tiếng:

 

“Chú không nói muốn mua.”

 

Bé gái khẽ lắc đầu, giọng non nớt nhưng kiên định:

 

“Không cần chú mua, cháu tặng chú. Sau đó chú tặng lại cho cô.”

 

Nhận lấy đóa hồng, Giang Ngự Hàn cúi xuống, nhẹ giọng hỏi:

 

“Vì sao cháu lại tặng chú?”

 

Bé con nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như ánh sao, giọng nói trong trẻo vang lên:

 

“Bởi vì ba cháu cũng giống chú, phải ngồi xe lăn. Nhưng mẹ cháu đã bỏ đi rồi. Cháu nghĩ, nếu ba tặng hoa cho mẹ, có lẽ mẹ sẽ không bỏ đi nữa…”

 

Nghe xong câu nói ấy, tim Dung Yên bỗng dưng thắt lại, như thể bị một chiếc kim nhọn đ.â.m vào.

 

Mẹ rời bỏ, ba ngồi xe lăn, vì thế cô bé mới phải đi bán hoa vào lúc khuya thế này sao?

 

Nhưng ngay cả khi nhìn thấy Giang Ngự Hàn ngồi xe lăn, cô bé vẫn muốn tặng anh một bông hồng.

 

Cô bé này chắc chỉ khoảng bảy, tám tuổi thôi...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-68-vi-nguong-mo-anh.html.]

Dung Yên bất giác thấy may mắn. Nốn năm qua, dù gian nan thế nào, cô vẫn chưa bao giờ rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh Giang Ngự Hàn và An An.

 

“Chỉ một bông hồng là không đủ, phải là tất cả số hoa trong tay cháu mới đủ.”

 

Nghe Giang Ngự Hàn nói vậy, cô bé chần chừ trong giây lát, rồi cũng đem toàn bộ số hoa hồng của mình trao cho anh.

 

Sau đó, cô bé ngước đôi mắt long lanh nhìn Dung Yên, ngây thơ nói:

 

“Cô ơi, chú tặng cô nhiều hoa hồng như vậy, cô đừng rời xa chú ấy nữa, có được không ạ?”

 

Đôi mắt Dung Yên dần dâng lên tầng sương mỏng, cô khẽ gật đầu:

 

“Được, trước khi chú ấy khỏe lại, cô sẽ không rời đi.”

 

Mặc dù nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn nhưng đôi tay cô vẫn có thể quét chính xác mã thanh toán treo trước n.g.ự.c cô bé.

 

Cô nhập một con số 5 và ba số 0, như một chút tấm lòng nhỏ bé, hy vọng cô bé có thể bán ít hoa hơn, dành nhiều thời gian ở bên cha mình hơn.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Vì có cùng hoàn cảnh nên cô thấu hiểu nỗi lòng ấy.

 

Nghe thấy tiếng thông báo thanh toán, cô bé cầm điện thoại lên xem thật lâu, rồi lí nhí hỏi:

 

“Cô ơi, đây là năm nghìn tệ sao?”

 

“Cháu không thể nhận tiền của cô được, những bông hoa này là cháu tặng cho chú mà.”

 

Dung Yên vừa đẩy xe lăn, vừa dịu dàng nói với cô bé:

 

“Về nhà sớm đi, ba cháu đang đợi đấy.”

 

Cô bé cuống quýt không biết làm thế nào để trả lại tiền, đến khi bừng tỉnh muốn đuổi theo Dung Yên thì bóng dáng cô đã khuất xa.

 

Nhưng thực ra, họ cũng không đi đâu quá xa.

 

Dung Yên đẩy Giang Ngự Hàn vào một quán cà phê.

 

Anh ngồi trên xe lăn, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, trên tay lại ôm một bó hoa hồng thật lớn, dáng vẻ ấy lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

 

Thế nhưng Dung Yên chẳng bận tâm đến điều đó.

 

Cô chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, giúp Giang Ngự Hàn ổn định chỗ ngồi rồi mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh.

 

Vừa lật thực đơn, cô vừa dịu dàng nói:

 

“Để em gọi cho anh một ly nước ấm nhé.”

 

“Ừm.”

 

Giang Ngự Hàn đặt bó hoa lên bàn. Chờ đến khi Dung Yên gọi xong ly cà phê mình muốn uống, anh mới chậm rãi mở miệng:

 

“Câu em vừa nói khi nãy là có ý gì?”

 

Dung Yên chớp mắt, hơi ngẩn ra:

 

“Câu nào cơ?”

 

“Trước khi anh khỏe lại, em sẽ không rời đi.”

 

Cô không cảm thấy câu này có gì đặc biệt nên liền đáp:

 

“Chính là nghĩa đen thôi.”

 

“Hửm? Vậy có nghĩa là, đợi đến khi anh khỏe lại, em sẽ rời đi sao?”

 

Cô nuốt nhẹ một ngụm nước bọt, trong lòng thầm nghĩ Giang Ngự Hàn vẫn chưa khôi phục trí nhớ, anh không nhớ A Chỉ, cũng không nhớ đã từng xem cô như người thay thế, vậy thì cô có nói gì cũng vô ích.

 

“Anh Giang, xin anh đừng hiểu sai ý em được không.”

 

Anh khẽ nheo mắt, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo:

 

“Đừng nghĩ đến chuyện rời đi, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó.”

 

Dung Yên: “...”

 

Sao tự nhiên cô lại giống kẻ bạc tình vậy chứ!

 

Rõ ràng người biến cô thành kẻ thay thế là anh cơ mà, cô thật sự có nỗi khổ mà chẳng thể nói ra.

 

May mà cô không gọi cà phê đen, mà chọn caramel macchiato.

 

Vị ngọt tan trên đầu lưỡi, cô cảm thấy tinh thần mình nhẹ nhõm hơn một chút.

 

Ngày mai vẫn được nghỉ, thế nên cô thoải mái uống cạn ly cà phê.

 

Giang Ngự Hàn thì vẫn chưa hề động vào ly nước ấm của mình.

 

Rời khỏi quán cà phê, anh vẫn ôm bó hoa hồng đỏ thắm trong lòng.

 

Mãi đến khi lên xe, anh mới đặt bó hoa vào tay Dung Yên.

 

Mùi hương thanh khiết của hoa hồng lan tỏa, khiến Dung Yên bỗng có một cảm giác mơ hồ, tựa như tất cả những điều vừa xảy ra tối nay chỉ là một giấc mộng đẹp.

 

Một giấc mộng đẹp đến mức khiến cô lo sợ.

 

Bởi vì trong suốt bốn năm qua, cô đã vô số lần nghĩ rằng, có lẽ Giang Ngự Hàn sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại và cô sẽ phải sống cả đời trong day dứt.

 

Nên việc được cùng anh tản bộ bên bờ sông, cùng uống cà phê trong quán nhỏ, khiến cô sợ rằng, khi giấc mộng tan biến, Giang Ngự Hàn vẫn sẽ chưa tỉnh lại.

 

Chỉ đến khi chiếc xe dừng trước Bích Vân Công Quán, Dung Yên mới ngừng những suy nghĩ m.ô.n.g lung ấy.

 

Mở cửa xe, cô đẩy Giang Ngự Hàn vào trong.

 

Nhưng vừa bước vào phòng khách, cô lập tức nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha.

 

Chiếc váy đỏ rực rỡ ôm lấy dáng người thướt tha như một ngọn lửa rực cháy trong đêm.

Loading...