LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 69: Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu
Cập nhật lúc: 2025-02-07 10:36:17
Lượt xem: 11
Là A Chỉ sao?
Dung Yên vô thức làm rơi điện thoại xuống đất.
Trong trí nhớ của cô, bức ảnh về A Chỉ là người con gái mặc váy đỏ, cười rạng rỡ vẫn còn rất rõ ràng.
Đôi tay dài của Giang Ngự Hàn đặt bó hoa hồng lên bàn trà, sau đó cúi xuống nhặt điện thoại giúp cô, hỏi:
“Em sao thế?”
Dung Yên không nhận lấy điện thoại, chỉ tay về phía người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi trên ghế sô pha, nói với Giang Ngự Hàn:
“Bạch nguyệt quang của anh đến tìm rồi. Bây giờ có thể chứng minh, trong mắt anh, em chỉ là kẻ thay thế mà thôi.”
Giang Ngự Hàn nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày.
"Bạch nguyệt quang gì chứ? Trước đây không phải em nói cô ta là thanh mai trúc mã của anh sao?"
Dung Yên ngẩn ra.
Cô đã từng nói vậy sao? Sao chính cô lại không nhớ?
“Anh A Hàn ơi, bó hoa này là anh mua tặng em sao?”
Giọng nói này quá quen thuộc.
Ngay sau đó, Dung Yên trông thấy người phụ nữ mặc váy đỏ đứng lên, ôm lấy bó hoa hồng, cảnh tượng này trông thật hài hòa.
Mọi chuyện đến đây, cô mới nhận ra mình đã nhầm lẫn!
Cô cứ tưởng người mặc váy đỏ là A Chỉ nhưng hóa ra lại là Cố Tuyết Ca.
Là do cô quá vội vàng, chưa kịp nhìn rõ đã vội kết luận.
Nhưng váy đỏ không phải là phong cách thường ngày của Cố Tuyết Ca, hơn nữa hôm nay cô ta còn trang điểm rất đậm.
Có điều gì đó bất thường ở đây.
Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là làm sao để xua tan bầu không khí lúng túng này.
Bởi vì Giang Ngự Hàn vẫn đang chờ lời giải thích của cô.
Dung Yên khẽ hắng giọng, hạ giọng nói với anh:
“Là em nhìn nhầm.”
Có thể thấy, mắt Giang Ngự Hàn tinh tường hơn cô nhiều.
Dù Cố Tuyết Ca có thay đổi phong cách ăn mặc, trang điểm khác đi thì anh vẫn có thể nhận ra ngay.
Hoặc có lẽ, vấn đề không phải ở mắt cô mà là ở tâm lý của cô.
Bởi vì cô đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh A Chỉ tìm đến Giang Ngự Hàn.
Vừa rồi khi bước vào, cảnh tượng trước mắt trùng khớp với suy nghĩ trước đây của cô nên cô theo bản năng cho rằng điều đó đã trở thành sự thật.
Giang Ngự Hàn không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng đầy khó hiểu.
Cố Tuyết Ca ôm bó hoa hồng, bước đến trước mặt Giang Ngự Hàn.
“Anh A Hàn ơi, sao anh biết hôm nay em mặc váy đỏ, còn đặc biệt mua hoa hồng đỏ tặng em nữa?”
Vừa nói, cô ta vừa xoay một vòng duyên dáng.
Giang Ngự Hàn mặt không biểu cảm, giọng điệu lạnh nhạt:
“Cô cũng giỏi tự biên tự diễn thật đấy.”
Nụ cười của Cố Tuyết Ca hơi cứng lại, cô ta vội đặt bó hoa trở lại bàn trà.
Sau đó, cô ta quỳ nửa gối trước xe lăn của anh, khẽ nháy mắt đầy quyến rũ.
“Anh A Hàn ơi, anh không đến xem buổi hòa nhạc của em thì thôi, chẳng lẽ ngay cả một bó hoa cũng không muốn tặng cho em sao?”
Dung Yên đứng bên cạnh quan sát, lập tức hiểu ra tại sao hôm nay Cố Tuyết Ca lại thay đổi phong cách.
Chắc chắn là do lần trước cô đã nhắc nhở cô ta rằng, Giang Ngự Hàn không thích kiểu phụ nữ như cô ta.
Vậy nên Cố Tuyết Ca đã thay đổi chiến lược.
Rõ ràng, lần này cô ta đã chọn đúng phong cách. Nếu không, Dung Yên cũng sẽ không lầm tưởng cô ta là A Chỉ.
Nhưng Giang Ngự Hàn chẳng hề động lòng trước màn làm nũng này.
Anh lạnh lùng nói bốn chữ:
“Tránh xa tôi ra.”
Cố Tuyết Ca cúi đầu nhìn chiếc váy đỏ trễ cổ của mình.
Cô ta rõ ràng đã chọn bộ váy tôn dáng nhất, cố ý ngồi nửa quỳ để tạo hiệu ứng thị giác đầy quyến rũ, vậy mà Giang Ngự Hàn vẫn nói cô ta tránh xa anh?
Không cam tâm đứng dậy, Cố Tuyết Ca cố gắng giữ nụ cười ngọt ngào, thậm chí còn cố tình hạ giọng, làm cho giọng nói của mình mềm mại, nũng nịu hơn:
“Anh A Hàn ơi, chẳng lẽ anh không thấy hôm nay em khác hẳn trước đây sao?”
Giang Ngự Hàn gật đầu, chậm rãi cất giọng, từng chữ rõ ràng:
“Cô định đến hộp đêm chơi piano sao?”
Dung Yên đứng bên cạnh chỉ là người ngoài cuộc, cũng thấy câu nói này sắc bén đến mức đau lòng.
Huống chi là Cố Tuyết Ca, cô ta cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề.
Vừa đứng dậy, Cố Tuyết Ca liền thu lại dáng vẻ yêu kiều giả tạo của mình, tay kéo cao cổ áo, bĩu môi nói:
“Anh A Hàn ơi, dù em có nghèo đến đâu cũng không mặc thế này đi hộp đêm đánh đàn đâu!”
Giang Ngự Hàn khẽ nhếch môi, giọng điệu chậm rãi, mang theo chút trêu chọc:
“Vậy cô ăn mặc thế này đến nhà tôi là có ý gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-69-dan-ong-khong-hu-phu-nu-khong-yeu.html.]
Cố Tuyết Ca: “...”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Rõ ràng là cố ý hỏi, người đàn ông này thật sự quá xấu xa!
Nhưng mà, đàn ông không hư, phụ nữ không yêu mà!
Đúng lúc này, Lâm Kiều Kiều từ phòng An An bước ra, vô tình giúp Cố Tuyết Ca giải vây.
“Yên Yên, hai người về rồi sao? An An ngủ rồi, tớ về tiệm bánh trước đây.”
Đúng vậy, tối nay là Lâm Kiều Kiều trông An An giúp họ.
Dung Yên lập tức nói:
“Tớ tiễn cậu.”
“Tiện thể tiễn luôn cô ta đi.”
Giang Ngự Hàn lạnh nhạt bổ sung.
Người mà anh nhắc đến đương nhiên là Cố Tuyết Ca.
Cố Tuyết Ca vội vàng lắc đầu, cố chấp nói:
“Anh A Hàn ơi, em có chuyện rất quan trọng muốn nói riêng với anh!”
Nghe vậy, Dung Yên và Lâm Kiều Kiều đưa mắt nhìn nhau, khóe môi hơi giật giật.
Tâm tư của Cố Tuyết Ca, ai ai cũng rõ ràng.
Nhưng nếu Giang Ngự Hàn thật sự muốn nói chuyện riêng với cô ta, Dung Yên cũng sẽ không ngăn cản.
Ngược lại, cô còn có thể đứng đây xem kịch hay.
Giang Ngự Hàn giọng điệu thản nhiên, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Tuyết Ca:
“Cô không phải có chuyện muốn nói với tôi, mà là muốn lợi dụng tôi thì đúng hơn.”
Xem ra những chuyện mà Dung Dung đã làm trước đó vẫn để lại bóng ma tâm lý trong Giang Ngự Hàn.
Bị nói trúng tim đen, Cố Tuyết Ca lập tức nổi giận, gấp gáp phản bác:
“Anh A Hàn ơi, sao anh có thể nói em như vậy! Anh thật quá đáng!”
Dứt lời, cô ta giận dữ xoay người, mở cửa bỏ đi.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Tuyết Ca luôn được tâng bốc, chưa bao giờ chịu nỗi nhục như thế này.
Dung Yên và Lâm Kiều Kiều lần nữa đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Dung Yên là người phá vỡ bầu không khí im lặng.
Cô nhìn Giang Ngự Hàn chậm rãi nói:
“Để em gọi Chu Mại đến.”
Giang Ngự Hàn chỉ hờ hững “ừm” một tiếng khiến Lâm Kiều Kiều cũng muốn ngay lập tức chạy thoát.
May mà không lâu sau, Chu Mại đã có mặt.
Lâm Kiều Kiều cung kính nói với Giang Ngự Hàn:
“Vậy tôi xin phép về trước, tạm biệt.”
Giang Ngự Hàn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Tớ tiễn cậu.”
Vừa nghe Dung Yên nói thế, Lâm Kiều Kiều lập tức bước đi, Dung Yên nhanh chóng theo sau.
Đóng cửa lại, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn nhau một lúc, sau đó cả hai bật cười.
Trong thang máy, Lâm Kiều Kiều bất chợt lên tiếng:
“Đây là chồng cậu đấy! Cậu đúng là chẳng có tiền đồ gì cả!”
Khóe môi Dung Yên giật giật mấy cái, chồng cô thì sao chứ, chẳng phải vẫn độc miệng lúc cần thiết đấy sao?
“Kiều Kiều, cậu mới quen tớ ngày đầu tiên à? Tớ mà có tiền đồ á?”
Lâm Kiều Kiều búng nhẹ lên má Dung Yên, rồi lớn tiếng nói:
“Đừng nói với tớ là cậu học hỏi xong nhưng vẫn chưa chủ động tấn công đấy nhé?”
Mặt Dung Yên lập tức đỏ bừng:
“Tớ hiếm khi nào có chí khí một lần, nhưng kết quả lại thất bại thảm hại.”
“Tại sao? Mau kể tường tận đi, tớ giúp cậu tìm xem sai ở đâu!”
Dung Yên: “...”
Xuống đến tầng trệt, Lâm Kiều Kiều kéo Dung Yên lại, hai người dừng bước.
“Yên Yên, muốn giải quyết vấn đề, trước tiên phải tìm ra vấn đề! Có phải cậu chưa học đến nơi đến chốn không?”
Dung Yên nghiến răng, kiên quyết phản bác:
“Tớ học cũng ra gì đấy chứ!”
Lâm Kiều Kiều cau mày, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi hỏi:
“Lúc đó cậu mặc gì?”
“Thì… chỉ là một bộ đồ ngủ bình thường thôi!”
“Trời ạ! Cậu chỉ mặc một bộ đồ ngủ bình thường? Thế thì bảo sao thất bại!”
Lâm Kiều Kiều vừa kéo Dung Yên ra khỏi chung cư Bích Vân, vừa quyết đoán nói:
“Cưng ơi, cậu phải hiểu một điều, đàn ông là động vật yêu bằng mắt. Nhân lúc còn kịp, đi mua quần áo ngay đi.”