Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 70: Mặc cho chồng cậu xem

Cập nhật lúc: 2025-02-07 10:36:47
Lượt xem: 14

Lên xe, Dung Yên ngồi ở ghế phụ, còn Lâm Kiều Kiều ngồi ghế lái.

 

Cô chưa vội thắt dây an toàn mà trầm ngâm nói:

 

“Trước đây tớ có mua váy ngủ.”

 

Lâm Kiều Kiều hít sâu mấy lần, cố gắng kìm nén sự phấn khích.

 

Một lát sau, cô ấy hỏi Dung Yên:

 

“Những chiếc váy ngủ cậu mua có phải là loại hai dây không?”

 

Không cần nghĩ ngợi, Dung Yên đáp ngay:

 

“Không phải.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

“Thế thì cậu mau thắt dây an toàn lại đi. Ngay cả Cố Tuyết Ca cũng biết mặc một chiếc váy như thế để gặp chồng cậu.”

 

Dung Yên vẫn chưa vội thắt dây an toàn, hai tay cô khoanh trước ngực, nét mặt có chút nghiêm túc.

 

“Kiều Kiều, cậu có cảm thấy tớ và Cố Tuyết Ca giống như hai phi tần đang tranh sủng, còn Giang Ngự Hàn là vị đế vương cao cao tại thượng nhưng lại cực kỳ độc miệng không?”

 

Ban đầu Lâm Kiều Kiều gật đầu lia lịa, nhưng ngay sau đó lại vội vàng lắc đầu.

 

“Dĩ nhiên là không. Cố Tuyết Ca làm vậy là muốn làm kẻ thứ ba, còn cậu mua quần áo đẹp để mặc cho chồng mình xem, đó gọi là tạo không khí lãng mạn trong hôn nhân.”

 

Dung Yên: “...”

 

Ồ! Cô thế mà lại bị Lâm Kiều Kiều thuyết phục rồi.

 

Cô nhanh chóng thắt dây an toàn lại, chẳng mấy chốc, xe đã dừng trước cửa trung tâm thương mại.

 

Lâm Kiều Kiều kéo cô thẳng đến cửa hàng đồ ngủ, rồi chỉ vào một bộ đồ trưng bày trong tủ kính, phấn khích nói:

 

“Mua bộ này đi, màu tím, rất hợp với cậu.”

 

Ngay lập tức, Dung Yên nhớ đến chuyện Giang Ngự Hàn từng bảo cô mặc nội y màu tím.

 

Nhưng mà... chiếc váy ngủ tím trong tủ kính này, cô thật sự không thể chấp nhận nổi.

 

Cái chất liệu kia! Đúng là ít đến đáng thương!

 

Dung Yên vội lắc đầu, còn đưa tay xua xua:

 

“Tớ không mua bộ này, bên kia cũng có một bộ màu tím, cũng là hai dây, tớ muốn mua bộ đó.”

 

Nói xong, cô lập tức bước về phía bộ váy mình vừa nhắc đến.

 

Lâm Kiều Kiều nhìn lướt qua, lập tức gõ nhẹ lên đầu cô một cái.

 

“Thế này mà giống nhau được sao? Rõ ràng là sự khác biệt giữa đồng và vàng! Cậu muốn làm vàng hay chỉ muốn làm đồng đây?”

 

Dung Yên yếu ớt nói:

 

“Bây giờ tớ chỉ là đồng thôi.”

 

“Cậu chỉ còn thiếu một bộ đồ là thành vàng rồi, cứ mua bộ trong tủ kính đi, nếu không tớ sẽ dẫn cậu đi mua một thứ còn ‘mạnh’ hơn nữa đấy!”

 

Còn có thứ ‘mạnh’ hơn nữa sao!

 

Dung Yên khó khăn nuốt nước bọt.

 

Chiếc váy trong tủ kính đã vượt xa khả năng chấp nhận của cô rồi.

 

Nhưng dưới sự thúc ép mạnh mẽ của Lâm Kiều Kiều, cô vẫn phải cắn răng mua nó mang về nhà.

 

Quan trọng là, chỉ có một mảnh vải nhỏ xíu mà giá lại không hề rẻ!

 

 

Tháo dây an toàn ra, Dung Yên định xuống xe thì bị Lâm Kiều Kiều giữ lại.

 

“Đừng có mà mang về giấu đi, tối nay nhất định phải mặc!”

 

Dung Yên: “...”

 

Đúng là không ai hiểu cô bằng Lâm Kiều Kiều mà!

 

Về đến nhà, cô còn chưa thay đồ mà mặt đã đỏ bừng.

 

Bước vào phòng tắm, thứ cô mang theo vẫn là bộ đồ ngủ bình thường. Dù gì thì cô cũng phải thay ca cho Chu Mại nữa.

 

Có lẽ vì quá phân vân có nên mặc hay không, nên cô tắm lâu hơn hẳn mọi khi, đến nỗi khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

 

Tiễn Chu Mại về xong, gương mặt cô lại càng đỏ hơn.

 

Về phòng, cô nhét chiếc váy mới mua vào túi áo của bộ đồ ngủ.

 

Đúng vậy, nhét vào túi áo được luôn! Điều đó chứng tỏ vải của chiếc váy này ít đến mức nào.

 

Thấy túi áo phồng lên, Dung Yên liền thò tay vào che lại.

 

Khi bước vào phòng Giang Ngự Hàn, cô thấy anh đang đọc sách.

 

Ngồi xuống ghế bên giường, một tay cô để trong túi áo, tay còn lại mở khóa điện thoại.

 

Lâm Kiều Kiều đã gửi tin nhắn WeChat hỏi cô đã thay đồ chưa.

 

Dung Yên không dám nói là chưa thay, chiếc váy vẫn còn nằm trong túi áo.

 

Ngoài ra, Đào Thịnh Thần cũng nhắn tin cho cô, hỏi có thể kết bạn WeChat không.

 

Suy nghĩ một lúc, Dung Yên lại bảo anh ta đưa cô tài khoản WeChat của mình.

 

Rất nhanh, Đào Thịnh Thần đã gửi số của mình cho cô.

 

Dung Yên chuyển sang tài khoản công việc để kết bạn với anh ta.

 

Tài khoản này thường do Dương Đại Quất quản lý.

 

Sau đó, cô lại chuyển về tài khoản cá nhân và trả lời tin nhắn của Lâm Kiều Kiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-70-mac-cho-chong-cau-xem.html.]

[Để mai nói.]

 

Trong nửa tiếng tiếp theo, Giang Ngự Hàn đọc sách, còn Dung Yên lướt Weibo.

 

Cả hai đều an phận, không ai nói với ai câu nào.

 

Cuối cùng, chính Giang Ngự Hàn là người phá vỡ sự im lặng trước.

 

“Trong túi em đang giấu cái gì?”

 

Lời này suýt nữa khiến Dung Yên giật mình đến mức đánh rơi điện thoại.

 

Cũng may vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô đã giữ được bình tĩnh, đặt điện thoại lên bàn.

 

Cô đứng bật dậy, nói với anh:

 

“Em đi vệ sinh một lát.”

 

Chưa kịp cho Giang Ngự Hàn lên tiếng, cô đã lập tức sải bước, chạy nhanh về phía phòng tắm.

 

Thấy cô phản ứng như vậy, anh theo bản năng mà đoán rằng…

 

Chắc là đến kỳ rồi nên trong túi có thứ cần dùng.

 

Bị anh hỏi đến, cô ngại ngùng không muốn trả lời, liền vội vã vào phòng tắm ngay.

 

Suy luận này của Giang thiếu quả thật rất có lý!

 

Hơn nữa, khi Dung Yên từ phòng tắm đi ra, trên người cô lại mặc chiếc áo thun đen của anh.

 

Điều này càng khiến Giang Thiếu khẳng định suy đoán của mình, chắc hẳn cô đã làm bẩn quần áo nên mới phải thay bằng đồ của anh.

 

Mạch logic quá rõ ràng, không có chút sơ hở nào.

 

Dung Yên bước đến trước mặt Giang Ngự Hàn, khuôn mặt ửng đỏ, giọng nói có chút khàn khàn.

 

“Áo anh rộng quá, em có thể mặc thành váy luôn đấy.”

 

“Ừm.”

 

Thấy anh có vẻ định nằm xuống ngủ, Dung Yên lập tức đưa tay đỡ anh nằm xuống.

 

Sau khi đổi sang ánh đèn vàng cam dịu nhẹ, cô cũng chậm rãi nằm xuống bên cạnh anh.

 

Hai tay cô nắm chặt thành nắm đấm, có thể nghe rõ cả tiếng tim mình đang đập.

 

Thật sự căng thẳng quá đi mất!

 

Lúc thay đồ xong, cô chỉ mới liếc qua một cái mà đã không chịu nổi rồi!

 

May mà trong phòng tắm có áo thun của Giang Ngự Hàn, cô liền vội vàng mặc vào.

 

Thời gian chầm chậm trôi qua, nhiệt độ trên mặt Dung Yên càng lúc càng tăng.

 

Haizz!

 

Cô đã chuẩn bị “trang bị” tốt như vậy rồi, nhưng lại không đủ can đảm để chủ động bước bước đầu tiên.

 

Nếu Giang Ngự Hàn có thể giống như trước đây, ôm cô một cái thì tốt biết mấy.

 

Đúng rồi! Sao anh lại không ôm cô? Chứ đừng nói đến chuyện hôn cô!

 

Dung Yên nghiêng đầu sang, liền thấy Giang Ngự Hàn đã nhắm mắt lại.

 

Huhuhu!

 

Cô còn đang rối rắm không biết phải làm sao, vậy mà anh đã ngủ mất rồi!

 

Không đúng! Trước đây anh đâu có ngủ sớm thế này, chắc chắn là có gì đó không ổn.

 

Quan trọng nhất là, tối nay anh quá lạnh nhạt với cô.

 

Vậy nên… có phải anh đã bị yêu tinh nào đó quyến rũ rồi không?

 

Có khi nào vì Cố Tuyết Ca mặc váy đỏ mà khiến anh nhớ đến A Chỉ không?

 

Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, Dung Yên mím môi, nhìn anh hỏi:

 

“Có phải anh đang nhớ đến A Chỉ không?”

 

Giang Ngự Hàn mở mắt, ánh nhìn sắc bén.

 

“Em có phải rất mong anh nhớ đến cô ta không?”

 

Dung Yên vội vàng lắc đầu:

 

“Em không có! Em không nghĩ vậy! Anh đừng có oan uổng em!”

 

Anh hừ lạnh một tiếng:

 

“Ngủ đi.”

 

Thấy anh lại sắp nhắm mắt, Dung Yên nhanh chóng rướn người tới, ghé sát vào tai anh thì thầm:

 

“Anh chắc chắn muốn ngủ sao? Ngày mai em không phải đi làm đâu đấy.”

 

Nghe xong, Giang Ngự Hàn chỉ nhẹ nhàng gõ vào đầu cô, giọng có chút dữ dằn.

 

“Dù mai em không đi làm cũng không được thức khuya.”

 

Dung Yên chớp mắt mấy lần, khóe miệng giật giật.

 

Ai đó đến cứu cô với!

 

Cô đã thay đồ thế này rồi, chẳng lẽ lại bỏ cuộc giữa chừng sao?

 

Ngước mắt nhìn lên, cô thấy Giang Ngự Hàn lại tiếp tục nhắm mắt.

 

Chỉ trong một thời gian ngắn thôi, cái người từng đuổi theo cô đòi ôm đòi hôn, giờ đã trở nên lạnh nhạt như thế này.

 

Dung Yên khẽ hít một hơi, giọng có chút u uất.

 

“Bây giờ vẫn chưa muộn đâu, còn chưa đến mười hai giờ… Anh có phải đã hết hứng thú với em rồi không?”

Loading...