LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 71: Giang Thiếu có chướng ngại tâm lý
Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:09:20
Lượt xem: 16
Ánh mắt Dung Yên long lanh như sương nhưng cô không nói hết câu. Bởi vì cô nghĩ, Giang Ngự Hàn chắc chắn hiểu rõ trong lòng.
Không mở mắt, anh lạnh nhạt hỏi:
“Em rốt cuộc muốn nói gì?”
Dung Yên suy nghĩ một lát rồi chậm rãi lên tiếng:
“Nếu anh Giang đã không còn hứng thú với em nữa thì cứ nói thẳng ra đi, em sẽ không quấn lấy anh đâu.”
Nghe vậy, Giang Ngự Hàn mới từ từ mở mắt, sau đó chậm rãi vươn tay kéo chăn đắp kín người cô lại.
“Ngủ đi.”
Dung Yên: “...”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô nhìn anh trong lòng thầm nghĩ: Có khi nào, Giang thiếu mắc chứng chướng ngại tâm lý không?
Không phải chỉ riêng với cô, mà là với tất cả phụ nữ đều không có hứng thú.
Thế thì chẳng phải cô chính là kẻ tội đồ sao?
Nắm chặt lấy chăn, Dung Yên bỗng thấy lo lắng vô cùng.
Giang Ngự Hàn vì cô mà trở thành người thực vật, nằm suốt bốn năm.
Bây giờ khó khăn lắm mới tỉnh lại, chẳng lẽ lại vì cô mà gặp vấn đề tâm lý?
Lẽ nào cô sẽ bị trời đánh thật sao!
Không được! Cô phải cứu anh!
Nghĩ vậy, Dung Yên vén chăn lên, ngồi thẳng dậy.
Giang Ngự Hàn nhìn cô, khẽ cau mày:
“Em lại muốn đi vệ sinh à?”
Dung Yên ngồi ngay ngắn, vô cùng khí thế mà nói:
“Không đi nữa, ngay tại đây thay luôn.”
Giang Ngự Hàn: “...”
Không cho anh cơ hội ngăn cản, Dung Yên lập tức để chiếc áo thun đen rơi xuống đất.
Cô đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, mới không đưa tay kéo chăn để quấn người lại.
Nhưng bàn tay vẫn theo phản xạ bảo vệ trước ngực.
Cô không dám nhìn anh, giọng nói khàn khàn cất lên:
“Đây là bộ đồ ngủ em mới mua, đẹp không?”
Lông mày Giang Ngự Hàn nhíu chặt lại, gần như dính vào nhau.
“Em chắc chắn đây là đồ ngủ à? Mau mặc lại áo của anh đi.”
Dung Yên: “...”
Hỏng rồi hỏng rồi!
Chứng chướng ngại tâm lý của Giang tiên sinh nghiêm trọng thật rồi!
Không chỉ không nhìn cô, mà còn muốn cô mặc lại chiếc áo rộng thùng thình kia.
Nhìn Dung Yên đờ người ra, Giang Ngự Hàn bất đắc dĩ kéo chăn phủ lên người cô.
Sau đó, giọng điệu còn có phần nghiêm túc mà dặn dò:
“Dù là mùa hè thì cũng phải giữ ấm.”
Dung Yên hiểu rồi.
Giang Ngự Hàn đang uyển chuyển nhắc nhở cô là bộ này xấu quá nên mặc nhiều vào cho ấm.
Cô có thể không có tiền đồ nhưng vẫn cần giữ thể diện mà.
Sau khi mặc lại áo thun đen, Dung Yên lập tức nhắm mắt, không muốn nói thêm một lời nào nữa.
Nhưng cô vẫn rất lo lắng, không thể ngủ nổi.
Không biết đã qua bao lâu, Dung Yên mở mắt ra, cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh.
Dù là vấn đề cơ thể hay tâm lý thì cũng cần phải chữa trị!
Giang Ngự Hàn mở mắt, nhìn cô chằm chằm:
“Em thấy khó chịu à?”
Dung Yên phấn khích bật dậy ngay lập tức:
“Anh thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Sắc mặt Giang Ngự Hàn hơi trầm xuống:
“Anh đang hỏi em, có phải em thấy khó chịu không?”
Dung Yên sững lại.
Trái tim cô… đúng là hơi khó chịu thật.
Nhìn anh, cô gượng cười, nhẹ giọng đáp:
“Em đi vệ sinh một lát là ổn thôi.”
“Ừm.”
Sau khi thay ra bộ đồ ngủ vải vóc ít ỏi kia, Dung Yên cảm thấy khá hơn một chút.
Nhưng vẫn không ngủ ngon, mà còn dậy rất sớm.
Vì vậy, khi Dương Đại Quất gọi điện cho cô lúc hơn mười giờ, cô đang tựa vào tay vịn sofa để chợp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-71-giang-thieu-co-chuong-ngai-tam-ly.html.]
“Chị Yên, thời gian thử vai cho Chân Lạc Truyện dời sang hai giờ chiều rồi.”
Nghe vậy, Dung Yên lập tức tỉnh táo, không còn chút buồn ngủ nào.
Chân Lạc Truyện là một bộ phim cung đấu.
Vai diễn mà Dương Đại Quất tranh thủ giúp cô là Lệ Phi, một nữ ba có sức ảnh hưởng lớn trong phim.
Cô phải tập trung hết sức để không phụ lòng Đại Quất và giành lấy vai diễn này.
Chưa đến một giờ rưỡi, Dung Yên đã có mặt tại địa điểm thử vai.
Người đến thử vai rất đông nhưng đa số Dung Yên chỉ thấy quen mặt, chứ không biết rõ họ là ai.
Có thể thấy, những người này cũng giống như cô đều là diễn viên tuyến mười tám chưa có danh tiếng.
Mãi cho đến khi một người đội mũ đỏ, đeo kính râm đen ngồi xuống bên cạnh, cô lập tức nhận ra đó là ai.
Dương Đại Quất cũng nhận ra, liền ghé sát tai cô nói nhỏ:
“Chị Yên, đây là Trà Ngữ, một hotgirl mạng rất nổi gần đây.”
Dung Yên khẽ gật đầu. Cô biết cô gái này nổi lên nhờ những lời nói đầy tính “trà xanh”, đúng là danh xứng với thực.
Cô nghe Trà Ngữ nói với trợ lý:
“Chẳng lẽ tôi thật sự phải xếp hàng sao? Tôi là số hai mươi đấy.”
Trợ lý hơi nhíu mày, giọng điệu chắc nịch:
“Nữ thần yên tâm, chỉ là thủ tục thôi.”
“Trời nóng thế này, thật chẳng biết thông cảm gì cả. Rõ ràng không cần phải có cái thủ tục này khiến mấy chị em khác mất công đi một chuyến.”
Trà Ngữ tự nhiên quay sang nhìn Dung Yên:
“Cô nói có đúng không?”
Dung Yên không thấy nóng, bởi vì trái tim cô còn lạnh hơn cả thời tiết.
Vai nữ ba này đã được định sẵn cho Trà Ngữ rồi, vậy thì dù cô có diễn tốt thế nào cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần, cô vẫn có thể giữ vững tâm trạng của mình.
Không trả lời Trà Ngữ, cô chỉ mỉm cười nhạt nhưng vẫn đủ lễ độ.
Dù sao cũng đã đến đây, cô xem như có cơ hội gặp đạo diễn Hoàng một lần.
Hơn nữa, buổi thử vai lần này không phát trước kịch bản, điều đó khiến Dung Yên cảm thấy có chút thách thức.
Đúng hai giờ buổi thử vai bắt đầu.
Trà Ngữ là số hai mươi, Dung Yên là số mười chín, có thể thấy những người khác còn xem trọng cơ hội này hơn cô.
Mãi đến gần bốn giờ, mới đến lượt cô.
Người bên cạnh, Trà Ngữ đã sắp nâng “trà ngôn trà ngữ” lên thành nghệ thuật trà đạo luôn rồi.
May mắn thay, tâm trạng của Dung Yên rất vững nên không bị ảnh hưởng.
Nhưng cô không ngờ rằng, khi cùng bước vào phòng thử vai, Trà Ngữ lại nói với cô:
“Chị gái, lát nữa em còn một buổi livestream rất quan trọng, chị chắc chắn không nỡ để em đến trễ đúng không?”
Cô còn chưa kịp lên tiếng, Trà Ngữ đã tiếp tục:
“Chị gái thật tốt bụng, vậy em không khách sáo nữa. Sau này có cơ hội sẽ mời chị một bữa nhé.”
Dung Yên: “…”
Mặt dày như Trà Ngữ, đúng là hiếm thấy.
Điều quan trọng nhất là, phó đạo diễn cũng ngầm đồng ý cho Trà Ngữ chen hàng, còn đưa kịch bản cho cô ta trước.
Bàn tay Dung Yên siết chặt lại, hàm răng cũng cắn chặt, cô biết vai diễn này đã có chủ, cô đến đây chỉ để làm nền mà thôi.
Nhưng dù thế nào, tại sao cô phải nhịn chứ?
Dù không được chọn, cô cũng không cần phải chịu ấm ức!
Nhanh như chớp, cô giật lại kịch bản từ tay Trà Ngữ, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết:
“Tôi không thiếu bữa cơm này, dù tôi tốt bụng nhưng không có nghĩa là cô có thể thiếu tôn trọng người khác.”
Trà Ngữ tỏ ra vô cùng tủi thân:
“Chị nói ai thiếu tôn trọng hả? Nhìn chị có vẻ dễ mến lắm, không ngờ lại nhỏ nhen như vậy. Được thử vai cùng tôi, là phúc phận kiếp trước của chị đấy.”
Dung Yên làm như không nghe thấy lời cô ta, cô tập trung đọc kịch bản.
Đây là một cảnh rất quan trọng của Lệ Phi, khi nàng biết mình mất con, vừa nhảy múa vừa rơi nước mắt.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Không có quá nhiều lời thoại nhưng để nhập tâm vào cảm xúc này ngay lập tức thì rất khó.
Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến chuyện mất đi An An, mắt cô lập tức đỏ hoe.
Cô không nghe thấy Trà Ngữ bên cạnh nói gì nữa, khi số mười tám vừa thử xong, cô lập tức đứng dậy đặt kịch bản xuống ghế, đi đến trước mặt đạo diễn.
Không cần bất kỳ lời chào hỏi nào, cô trực tiếp nhập vai Lệ Phi.
“Hoàng thượng, hài nhi không còn nữa, thần thiếp sống còn có ý nghĩa gì đây? Đây có lẽ là điệu múa cuối cùng thần thiếp dành cho người…”
Điệu múa của Dung Yên không đẹp, bởi vì lúc này, Lệ Phi không thể nhảy múa một cách hoàn mỹ.
Nàng ngã xuống đất, để mặc nước mắt lăn dài trên má.
Không cần gào khóc nhưng ai cũng có thể cảm nhận được nỗi đau tuyệt vọng trong lòng nàng.
Thời gian như ngừng trôi.
Dung Yên vẫn nằm trên mặt đất không đứng dậy.
Cho đến khi đạo diễn Hoàng hoàn hồn, bước đến bên cô…