Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 72: Khoa nam

Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:23:14
Lượt xem: 10

Vừa xem tài liệu trong tay, đạo diễn Hoàng vừa lên tiếng:

 

“Dung Yên, đúng không? Mau đứng dậy đi, dưới đất lạnh lắm.”

 

Dung Yên thoát ra khỏi nhân vật Lệ Phi, chậm rãi đứng lên, lễ phép mỉm cười với đạo diễn Hoàng:

 

“Vâng, tôi là Dung Yên.”

 

Đạo diễn Hoàng quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó quay sang nói với phó đạo diễn bên cạnh:

 

“Những người còn lại không cần thử vai nữa, bảo họ về hết đi!”

 

Phó đạo diễn ngỡ ngàng, Dung Yên cũng không giấu được sự kinh ngạc.

 

Cô thậm chí chẳng hề ôm hy vọng gì, lúc này còn đang nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.

 

“Đạo diễn Hoàng, chuyện này... chuyện này không ổn lắm đâu! Vai Lệ Phi vốn dĩ đã…”

 

Đạo diễn Hoàng thẳng thừng cắt lời phó đạo diễn:

 

“Chẳng có gì không ổn cả. Tôi là đạo diễn của bộ phim này, Lệ Phi sẽ do Dung Yên đảm nhận.”

 

Không để phó đạo diễn có cơ hội phản bác, ông nhìn sang Dung Yên, tiếp tục nói:

 

“Mười giờ sáng thứ bảy tuần sau, nhớ đến tham dự lễ khai máy.”

 

Dung Yên vội vàng gật đầu:

 

“Vâng, đạo diễn Hoàng, tôi nhất định sẽ có mặt đúng giờ!”

 

Niềm vui đến quá bất ngờ, khiến Dung Yên vẫn còn ngơ ngác.

 

Trà Ngữ liếc cô một cái thật sắc, ánh mắt tràn đầy sự tức giận, sau đó vội vàng đuổi theo đạo diễn Hoàng.

 

 

Dương Đại Quất nhìn những người đến thử vai đều lục đục ra về, bèn đoán rằng vai Lệ Phi đã thuộc về Trà Ngữ.

 

Anh chạy nhanh tới bên cạnh Dung Yên, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

 

“Chị Yên, tin em đi, nhất định em sẽ giúp chị giành được một vai diễn tốt hơn!”

 

Dung Yên âm thầm véo tay mình một cái, xác nhận đây không phải là mơ.

 

Sau đó, cô kéo Dương Đại Quất lên xe rồi mới mở miệng:

 

“Đạo diễn Hoàng đã quyết định để chị đóng vai Lệ Phi rồi. Ông ấy thậm chí còn không cho Trà Ngữ thử vai.”

 

Đôi mắt Dương Đại Quất mở to hết cỡ, cô ôm chặt miệng, khuôn mặt viết đầy sự khó tin.

 

Dung Yên khởi động xe, dù sao thì nơi này cũng không thích hợp để nán lại lâu, cô không muốn đối đầu với Trà Ngữ, càng không muốn đạo diễn Hoàng đổi ý.

 

Như mọi khi, cô lái xe với tốc độ rất chậm.

 

Khi đến ngã tư đèn đỏ, xe vừa dừng lại, Dương Đại Quất lập tức kích động, nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Yên:

 

“Chị, chị thực sự đã có được vai Lệ Phi rồi sao?”

 

Dung Yên gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng mà chắc chắn:

 

“Đạo diễn Hoàng bảo chị thứ bảy tuần sau phải đến dự lễ khai máy.”

 

Không kìm chế được cảm xúc, Dương Đại Quất ôm chầm lấy Dung Yên:

 

“Chị! Em biết mà, chị chính là viên ngọc sáng, sớm muộn gì cũng tỏa sáng thôi!”

 

Dung Yên nhẹ nhàng ho một tiếng:

 

“Quất, chú ý chút, chị đang lái xe đó.”

 

Dương Đại Quất vội vàng buông tay, cầm chai nước uống một ngụm lớn để bình tĩnh lại.

 

Đây cũng là lý do tại sao Dung Yên không dám để cô ấy lái xe – dù cô lái chậm nhưng an toàn vẫn là trên hết!

 

“Chị Yên, dù Lệ Phi không phải nữ chính nhưng đây là một vai diễn rất ấn tượng.”

 

“Diễn xuất của chị tốt như vậy, nhất định sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý!”

 

Dung Yên không lạc quan như Dương Đại Quất, cô chỉ khẽ cười nhạt:

 

“Hy vọng là vậy.”

 

 

Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Dung Yên liếc nhìn đồng hồ, sắp năm giờ rồi.

 

May mà Kiều Điềm Tâm sáu giờ mới tan làm.

 

Không vội xuống xe, cô có chút lo lắng:

 

“Quất, em lái xe ổn chứ?”

 

“Đương nhiên là ổn rồi! Chị Yên, có chuyện gì thì gọi cho em nhé!”

 

Dung Yên nhìn theo bóng dáng Dương Đại Quất rời đi, sau đó nhanh chóng bước vào khu khoa nam của bệnh viện.

 

Ở quầy y tá, Kiều Điềm Tâm nhìn thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên:

 

"Bảo bối, có chuyện gì mà gấp thế? Không thể đợi tớ tan làm à, lại còn chạy thẳng đến khoa nam tìm tớ?"

 

Dung Yên hơi đỏ mặt:

 

“Tớ tìm cậu là vì có một vấn đề chuyên môn cần hỏi."

 

Kiều Điềm Tâm nuốt nước bọt:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-72-khoa-nam.html.]

“Vấn đề chuyên môn? Liên quan đến người đàn ông của cậu à?”

 

Dung Yên kéo Kiều Điềm Tâm ra chỗ cửa sổ, quan sát xung quanh. Cô phải chắc chắn mọi người đều đang bận rộn, không ai để ý đến họ rồi mới gật đầu.

 

Kiều Điềm Tâm liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, tỏ vẻ suy tư:

 

“Người đàn ông của cậu mới tỉnh lại chưa lâu mà? Hai người... tiến triển nhanh dữ vậy?”

 

Khóe môi Dung Yên co giật:

 

“Không phải do bọn mình tình cảm tốt, mà là anh ấy hồi phục khá nhanh.”

 

“Ồ? Vậy nên cậu đến đây để khoe khoang với tớ sao?”

 

Kiều Điềm Tâm nheo mắt, ném cho cô một ánh nhìn quyến rũ:

 

“Bảo bối, em hư quá rồi đấy nhé!”

 

Dung Yên cười mà như không cười:

 

“Tớ đâu có rảnh đến mức chạy thẳng vào khoa nam chỉ để khoe với cậu."

 

“Đúng là cậu không phải kiểu người vô vị như vậy.”

 

“Vậy rốt cuộc cậu đặc biệt đến khoa nam tìm tớ là vì chuyện gì? Nói ngắn gọn thôi, tớ vẫn còn đang làm việc, bệnh nhân đang chờ đấy.”

 

Dung Yên siết chặt hai tay thành nắm đấm, ghé sát tai Kiều Điềm Tâm, chỉ dùng một câu đã tóm gọn vấn đề của Giang Ngự Hàn.

 

Kiều Điềm Tâm cau mày, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

 

“Vừa có vấn đề tâm lý, vừa có vấn đề thể chất, chuyện này khó điều trị đấy! Trước khi bị tai nạn xe và trở thành người thực vật, anh ta có bình thường không?”

 

Ngay lập tức, nhiệt độ trên mặt Dung Yên tăng vọt.

 

“Anh ấy... anh ấy trước đây rất bình thường.”

 

Không chỉ là bình thường mà còn rất lợi hại nữa.

 

Kiều Điềm Tâm suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:

 

“Dù anh ta hồi phục khá tốt nhưng dù gì cũng đã nằm trên giường bệnh suốt bốn năm. Hơn nữa, chỉ một lần thất bại không nói lên điều gì cả. Tớ đề nghị hai người thử lại xem. Nếu vẫn không được, lúc đó cậu hãy đưa anh ta đến kiểm tra, tớ đảm bảo sẽ giới thiệu chuyên gia giỏi nhất của khoa cho cậu."

 

Dung Yên che mặt, cảm giác nóng rực, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

 

Nghe theo lời y tá Kiều, thử lại xem sao vậy!

 

 

Khi về đến nhà, Chu Mại đang nấu ăn trong bếp, còn An An và Giang Ngự Hàn ngồi ở phòng khách đọc sách.

 

Khung cảnh yên bình đến lạ.

 

Dung Yên tạm thời gác lại chuyện của Giang Ngự Hàn. Hôm nay quả thực là một ngày may mắn của cô.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Không ngờ cô lại có thể đánh bại Trà Ngữ, người vốn đã được chỉ định từ trước để giành được vai Lệ Phi. Đây chắc chắn là một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của cô.

 

Có Giang Ngự Hàn ở đó giúp An An giải đáp những thắc mắc về truyện tranh, Dung Yên liền yên tâm thay quần áo rồi vào bếp tiếp tục công việc của Chu Mại.

 

Cô còn đặc biệt làm thêm vài món ngon để ăn mừng cho những điều tốt đẹp đang đến.

 

Nhìn thấy An An thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Giang Ngự Hàn, Dung Yên có chút ghen tị.

 

Cô cũng nhận ra, sau khoảng thời gian ở bên nhau, An An càng lúc càng quấn quýt lấy Giang Ngự Hàn.

 

Đến khi cô và anh ly hôn, liệu An An có chọn đi theo anh, mà không phải là cô không...?

 

Dung Yên khẽ lắc đầu, ép mình không suy nghĩ linh tinh nữa.

 

“Mami, món mami thích ăn nhất này!”

 

Dung Yên nhìn xuống bát là rau cải luộc. Lệ Phi rất gầy, dù cô có không thích ăn rau, cũng phải cố mà ăn thôi.

 

“Cảm ơn An An, mami gắp cho con một cái cánh gà nhé!”

 

“Yêu mami nhất!” 

 

An An vui vẻ đặt đũa xuống, cầm ngay cánh gà bằng tay rồi bắt đầu gặm.

 

Dung Yên vô thức nuốt nước bọt, cảm thấy con trai mình rất hợp để làm một food blogger.

 

Cô cũng muốn ăn cánh gà quá đi mất, nhưng chính Giang Ngự Hàn đã kéo cô trở về thực tại.

 

“Uống thêm chút canh đi.”

 

Đây là món canh táo đỏ, kỷ tử mà Chu Mại đã hầm rất lâu. Nhìn thôi đã thấy bổ dưỡng, dưới ánh mắt giám sát của Giang Ngự Hàn, Dung Yên ngoan ngoãn uống hết một bát to.

 

Cô cảm thấy lời của Lâm Kiều Kiều có lý, ra trận sao có thể không chuẩn bị kỹ càng được.

 

Vậy nên, sau khi dỗ An An ngủ xong, Dung Yên tập thể dục suốt một tiếng đồng hồ.

 

Lúc này, Chu Mại đã giúp Giang Ngự Hàn rửa ráy sạch sẽ, sau đó tan ca về nhà riêng của mình.

 

Dung Yên mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy ngủ hai dây màu tím, cùng với nội y đồng bộ.

 

Cô thay bộ váy ngủ bảo thủ kia ra, nhìn mình trong gương. Môi đỏ, răng trắng, vóc dáng đẹp mê người.

 

Cô thực sự rất căng thẳng.

 

Dung Yên hít sâu, bước đến phòng của Giang Ngự Hàn.

 

Cô ngồi xuống mép giường.

 

Chiếc váy ngủ rất ngắn, để lộ đôi chân trắng nõn mịn màng.

 

Sau đó, cô nghiêng người, nhẹ nhàng ghé sát vào người anh, giọng nói mềm mại:

 

“Anh đang xem gì vậy?”

Loading...