Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 73: Đừng ngại

Cập nhật lúc: 2025-02-07 22:31:12
Lượt xem: 19

Đúng vậy, lần này Dung Yên áp dụng chiến thuật vòng vo, cô sợ nếu quá thẳng thắn sẽ khiến Giang Ngự Hàn cảm thấy áp lực và lại thất bại thêm lần nữa.

 

Cô thực sự hy vọng tối nay có thể thành công, chứng minh rằng Giang Ngự Hàn không có vấn đề gì, như vậy cô sẽ không cần đưa anh đến bệnh viện nữa.

 

Không trả lời câu hỏi của Dung Yên, người đàn ông đặt cuốn sách lên bàn.

 

Dung Yên có thể nhìn rõ bìa sách, hóa ra là một cuốn sách về ẩm thực.

 

“Anh có muốn ăn gì không? Em có thể làm cho anh.”

 

Cô nở nụ cười rạng rỡ như hoa nhưng đáp lại lại là gương mặt u ám của anh.

 

“Bộ đồ này của em quá ngắn, em đi thay đi.”

 

Dung Yên lập tức cảm thấy bị đả kích: “...”

 

Xấu đến vậy sao?

 

Cô đã cố tình chọn màu tím, trước khi ra ngoài còn soi gương, rõ ràng là không tệ mà.

 

“Em còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi thay đi.”

 

Người đàn ông này thật hung dữ.

 

Dung Yên hít sâu một hơi, quyết định ngày mai nhất định sẽ đưa Giang Ngự Hàn đến bệnh viện để kiểm tra thật kỹ.

 

Sau khi thay bộ đồ ngủ kín đáo hơn, cô nhận thấy sắc mặt của anh đã dịu đi một chút.

 

Nếu ngày mai kiểm tra xong mà không phải vấn đề của Giang Ngự Hàn, vậy tức là vấn đề nằm ở cô.

 

Dù sao vị trí thế thân này cô cũng đã chán ghét từ lâu, mà Giang Ngự Hàn lại chẳng còn hứng thú với cô, vậy thì có thể ly hôn rồi.

 

Dung Yên không hề sợ ly hôn, cô chỉ sợ An An muốn ở lại với Giang Ngự Hàn.

 

Cô nằm xuống bên cạnh anh nhưng vẫn không có ôm hôn gì cả, không khí lạnh nhạt vô cùng.

 

Cô đã cố gắng hết sức rồi, vậy là không thẹn với lòng.

 

Giấc ngủ chẳng hề yên ổn, khi nhìn mình trong gương, cô phát hiện quầng thâm dưới mắt đã lộ rõ.

 

Nhưng nghĩ đến chuyện phải đưa Giang Ngự Hàn đi bệnh viện, cô lập tức lấy lại tinh thần, còn trang điểm nhẹ một chút.

 

Có Chu Mại ở đây, cô không cần phải lo việc chăm sóc Giang Ngự Hàn.

 

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xanh đậm, dù đang ngồi trên xe lăn nhưng dung mạo tuấn mỹ tựa thần, đủ để làm điên đảo chúng sinh.

 

Thế nên, Dung Yên vẫn đưa cho anh một chiếc khẩu trang.

 

Giang Ngự Hàn nhận lấy, giọng lạnh lùng hỏi:

 

“Ra ngoài sao?”

 

Dung Yên khẽ gật đầu: 

 

“Em đưa anh đến một nơi.”

 

Anh nhìn cô đầy cảnh giác: 

 

“Đi đâu?”

 

Dung Yên khó khăn nuốt nước bọt: 

 

“Đến rồi anh sẽ biết.”

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Đặt khẩu trang xuống bàn trà, anh kiêu ngạo lạnh nhạt:

 

“Nói rõ ràng, không thì không đi.”

 

Hai hàm răng cô nghiến chặt, cuối cùng mới cắn răng nói ra ba chữ:

 

“Đến bệnh viện.”

 

“Em không khỏe sao?”

 

Dung Yên: “…”

 

Cô thề, cô chỉ im lặng một lát chứ không hề cố ý lừa Giang Ngự Hàn.

 

Anh đeo khẩu trang lên: 

 

“Đi thôi.”

 

Thấy Dung Yên mở cửa ghế lái, ánh mắt Giang Ngự Hàn trở nên sắc lạnh.

 

“Không khỏe thì đừng lái xe.”

 

Dung Yên kiên định nói: 

 

“Em làm được.”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Chứng kiến tốc độ lái xe của cô, Giang Ngự Hàn hoàn toàn tin vào lời cô nói.

 

Chiếc xe rất chậm rãi dừng trước cổng bệnh viện, biểu cảm trên khuôn mặt Giang Ngự Hàn là… không có biểu cảm gì cả.

 

“Dung tiểu thư này, người ta đi xe đạp còn nhanh hơn em.”

 

Không giận mà còn mỉm cười với anh, Dung Yên nhẹ giọng đáp:

 

“Đường có muôn lối, an toàn là trên hết.”

 

Thực ra, cô cũng chẳng muốn tự mình lái xe nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt.

 

“Bảo bối, đây chính là người đàn ông của cậu sao?”

 

Giang Ngự Hàn là ai, Kiều Điềm Tâm đương nhiên biết, dù gì thì cô cũng làm việc trong bệnh viện trực thuộc tập đoàn Giang Thị.

 

Trước đây Giang Ngự Hàn từng là tổng giám đốc của Giang Thị, vì thế Kiều Điềm Tâm có nghe danh nhưng chưa từng tiếp xúc gần.

 

Dung Yên cười có chút xấu hổ nhưng vẫn lịch sự: 

 

“Đúng vậy, tiếp theo liền làm phiền cậu rồi.”

 

“Đừng khách sáo thế, mời tớ ăn một bữa là được rồi. Mau đi thôi! Đúng lúc chủ nhiệm Lưu đang rảnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-73-dung-ngai.html.]

 

Giang Ngự Hàn đã nhận ra có điều gì đó không ổn, bàn tay dài và thon của anh bất ngờ giữ chặt cổ tay Dung Yên.

 

“Đây là khoa nam sao?”

 

Dung Yên có chút chột dạ, lí nhí nói:

 

“Đúng vậy, khoa nam. Anh đừng ngại, chỉ kiểm tra một chút thôi mà.”

 

Trong khoảnh khắc ấy, cả Dung Yên và Kiều Điềm Tâm đều cảm nhận rõ ràng nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống.

 

Lạnh quá.

 

Kiều Điềm Tâm run rẩy nói: 

 

“Bảo bối, cậu chưa nói rõ với người đàn ông của cậu trước sao?”

 

Dung Yên lắc đầu: 

 

“Tớ chỉ nói là đến bệnh viện, thế là anh ấy tưởng tớ không khỏe.”

 

“Vậy thì cậu nên giải thích kỹ với anh ấy trước đi! Buổi chiều chủ nhiệm Lưu vẫn ở đây mà, tớ… tớ đi làm trước đây.”

 

Không để Dung Yên có cơ hội mở miệng, Kiều Điềm Tâm thậm chí không dám nhìn thẳng vào Giang Ngự Hàn, vội vàng rời đi như chạy trốn.

 

Dung Yên không trách Kiều Điềm Tâm, nếu cô là Kiều Điềm Tâm, cô cũng sẽ bỏ chạy thôi.

 

Rõ ràng là anh đang đeo khẩu trang, rõ ràng không nói một lời nào nhưng khí thế bức người của Giang Ngự Hàn lúc này khiến người ta cảm thấy sợ hãi tột cùng.

 

Bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, rất khó khăn mới lấy đủ dũng khí để nửa quỳ trước mặt anh.

 

Dung Yên nhìn anh bằng ánh mắt chân thành, nhẹ giọng nói: 

 

“Anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi.”

 

Ánh mắt Giang Ngự Hàn lạnh lẽo đến cực điểm: 

 

“Dung Yên, không ngờ em lại nói dối giỏi như vậy.”

 

Dung Yên vô cùng chột dạ, lập tức phản bác: 

 

“Em… em không có.”

 

Giọng anh trầm xuống: 

 

“Miệng nói không nghi ngờ anh nhưng lại đưa anh đến khoa nam.”

 

Dung Yên cúi đầu: “...”

 

Ban đầu cô thực sự không nghi ngờ Giang Ngự Hàn nhưng chính những biểu hiện gần đây của anh đã khiến cô d.a.o động.

 

Nhưng cô thề, việc đưa anh đến kiểm tra là vì sức khỏe của anh, cô hoàn toàn không có ý gì khác.

 

Làm thế nào để giải thích để Giang Ngự Hàn tin vào sự chân thành của cô đây!

 

Khi Dung Yên cuối cùng cũng sắp xếp được lời nói trong đầu và ngẩng lên, cô phát hiện… Giang Ngự Hàn đã biến mất.

 

Cả người cô hoảng loạn, lập tức chạy đi tìm.

 

May mắn thay, người mà cô vô tình đụng vào là Kiều Điềm Tâm.

 

Kiều Điềm Tâm kịp thời đỡ lấy cô giúp cô không bị ngã.

 

Cô ấy giữ chặt cánh tay Dung Yên, không buông: 

 

“Sao thế bảo bối?”

 

Dung Yên sốt ruột đến đỏ cả mắt, giọng nói khàn đặc: 

 

“Giang Ngự Hàn không thấy đâu nữa.”

 

“Hả? Sao lại không thấy? Anh ta đang bất tiện mà? Cậu đã gọi điện cho anh ta chưa?”

 

Chính vì Giang Ngự Hàn hiện tại phải ngồi xe lăn nên Dung Yên mới lo lắng như vậy!

 

“Điện thoại của anh ấy ở chỗ tớ. Điềm Điềm, mau giúp tớ tìm đi, chắc anh ấy vẫn còn trong bệnh viện.”

 

“Được, nhưng chắc chắn anh ta không ở khoa nam học đúng không?”

 

Không cần suy nghĩ, Dung Yên đáp ngay: 

 

“Chắc chắn không có! Chính vì đưa anh ấy đến khoa nam mà anh ấy mới giận dữ bỏ đi.”

 

“Vậy thì tớ sẽ tìm ở khu sân vườn, cậu kiểm tra khu vực cổng chính đi.”

 

Nghe xong lời Kiều Điềm Tâm, Dung Yên lập tức hành động.

 

Cô chạy đến cổng bệnh viện gần nhất, tìm kỹ khắp nơi nhưng vẫn không thấy Giang Ngự Hàn.

 

Bây giờ anh cần xe lăn để di chuyển, lại không có điện thoại bên người, chắc chắn không thể tự mình về nhà được.

 

Ngay sau đó, cô lại chạy sang các cổng khác để tìm nhưng vẫn không có kết quả.

 

Cô đoán rằng Giang Ngự Hàn có thể cố tình trốn trong một góc nào đó của bệnh viện.

 

Là lỗi của cô, đáng lẽ trước khi đến đây, cô nên giải thích rõ ràng với anh.

 

Khi gặp lại Kiều Điềm Tâm ở cổng chính, không cần hỏi cũng biết cô ấy cũng không tìm thấy Giang Ngự Hàn.

 

Kiều Điềm Tâm vỗ nhẹ vai cô an ủi: 

 

“Đừng lo, anh ta đâu phải trẻ ba tuổi, không thể thật sự bị lạc được. Chúng ta tìm thêm một chút nữa, nếu không thấy thì đến phòng giám sát xem camera.”

 

Dung Yên nhíu mày thật chặt: 

 

“Tớ chỉ sợ anh ấy đã rời khỏi bệnh viện. Hay là bây giờ chúng ta đi ngay?”

 

Kiều Điềm Tâm vươn thẳng lưng: 

 

“Được! Với sức quyến rũ của tớ, chắc chắn có thể khiến nhân viên giám sát lập tức trích xuất video liên quan đến người đàn ông của cậu!”

 

Dung Yên gật đầu mạnh mẽ: 

 

“Tớ cũng tin là vậy!”

 

Vừa bước được vài bước, điện thoại trong túi cô bỗng reo lên.

Loading...