LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 74: Không cần em lo
Cập nhật lúc: 2025-02-09 13:29:10
Lượt xem: 14
Là điện thoại của Giang Ngự Bạch gọi tới.
Dung Yên luống cuống bấm nút nhận, vừa nghe máy đã nghe thấy giọng nói của anh ấy:
“Chị dâu, anh ba đang ở chỗ em, chị có thể về trước đi.”
Dung Yên thở phào nhẹ nhõm:
“Tiểu Bạch, anh ấy đang ở văn phòng em à? Chị qua đó ngay.”
Giang Ngự Bạch có vẻ vội vã:
“Chị dâu, chị đừng qua đây, anh ba bảo chị cứ về trước.”
“Thế sao được? Em còn đang làm việc mà, để chị đưa anh ấy về thì hơn.”
Giang Ngự Bạch im lặng một lát, sau đó bất đắc dĩ nói:
“Chị dâu, anh ba không muốn gặp chị.”
Dung Yên: “...”
Có thể thấy, Giang Thiếu đang thực sự giận rồi.
Dung Yên cúp máy, cô quay sang Kiều Điềm Tâm nói:
“Không sao rồi, anh ấy đang ở chỗ em trai anh ấy. Cảm ơn cậu, Điềm Điềm, có dịp tớ mời cậu ăn cơm.”
Đôi mắt Kiều Điềm Tâm bỗng sáng lên:
“Em trai của chồng cậu, chẳng phải là viện trưởng Giang của chúng ta sao?”
Dung Yên gật đầu:
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Đúng vậy, Điềm Điềm, cậu đi làm đi, tớ đi tìm anh ấy đây.”
Dù Giang Ngự Hàn không muốn gặp cô nhưng cô đâu thể thật sự quay về như vậy được.
Giang Ngự Bạch rất bận rộn, mỗi ngày đều có mấy ca phẫu thuật phải thực hiện.
Kiều Điềm Tâm vẫy tay:
“Đi đi! Nhớ nói chuyện cho rõ ràng.”
Dung Yên khẽ cười, dịu giọng đáp:
“Tớ nhất định sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh ấy.”
Nhưng trực giác mách bảo cô rằng, Giang Ngự Hàn chắc chắn sẽ không chịu nói chuyện nghiêm túc với cô đâu.
Mang theo tâm trạng nặng nề, cô bước đến trước cửa văn phòng của Giang Ngự Bạch.
Định giơ tay gõ cửa nhưng một y tá đi ngang qua liền bảo:
“Viện trưởng Giang không có ở đây, anh ấy vào phòng phẫu thuật rồi. Cô tìm anh ấy có việc gì không?”
Dung Yên thoáng sững sờ, sau đó hỏi:
“Tôi có thể vào trong văn phòng cậu ấy đợi không?”
“Xin lỗi, cô có thể đợi ở khu nghỉ ngơi bên kia.”
“Cảm ơn.”
Dung Yên bối rối ngồi xuống ghế trong khu nghỉ ngơi, trong lòng không khỏi nghi ngờ Giang Ngự Bạch đã vào phòng phẫu thuật, vậy Giang Ngự Hàn có thực sự đang ở văn phòng của cậu ấy không?
Nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, Dung Yên nhẹ nhàng thở dài.
Chờ đến khi y tá rời đi, cô mới đứng dậy, bước đến gõ cửa phòng làm việc của Giang Ngự Bạch.
Không có ai trả lời.
Vậy thì chỉ còn cách chờ thôi.
Cô đợi mãi đến gần giờ cơm trưa, cuối cùng cũng thấy Giang Ngự Bạch xuất hiện.
Anh ấy cũng nhìn thấy cô, liền bước nhanh lại gần.
“Chị dâu, sao chị còn chưa về?”
Dung Yên đứng dậy, đi thẳng vào vấn đề:
“Tiểu Bạch, anh ba đâu?”
Giang Ngự Bạch lộ rõ vẻ khó xử:
“Chị dâu, anh ba không có ở văn phòng em. Chị mau đi ăn cơm đi, lát nữa em đưa anh ba về.”
Dung Yên nở một nụ cười dịu dàng, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết:
“Em bận như vậy, cứ để chị đưa anh ấy về. Nếu không ở văn phòng em, vậy anh ấy đang nghỉ trong phòng bệnh sao?”
“Chị dâu, chị đừng làm khó em nữa, anh ba bắt em phải giữ bí mật. Chị với anh ba rốt cuộc là sao vậy?”
Dung Yên tất nhiên không thể nói với Giang Ngự Bạch rằng vì cô đưa Giang Ngự Hàn đến khoa nam khám nên anh mới tức giận như vậy.
Cô vẫn giữ vẻ bình thản trả lời:
“Chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ. Tiểu Bạch, nếu em không để chị gặp anh ấy, chị làm sao có thể giải quyết mâu thuẫn này đây?”
Giang Ngự Bạch: “...”
Chị dâu nhà cậu nói nghe hợp lý đến mức cậu không thể phản bác.
Sau khi cảm ơn Giang Ngự Bạch, Dung Yên đi thẳng đến phòng VIP số 5.
Cô gõ cửa, nhưng không đợi người bên trong đáp lại, liền vặn tay nắm cửa.
Đúng như dự đoán, cửa không khóa.
Cô mở cửa, bước vào.
Trong phòng, Giang Ngự Hàn ngồi bên cửa sổ sát đất, trên tay cầm một chiếc máy tính bảng.
“Ra ngoài.”
Giọng anh không lớn nhưng lạnh lẽo vô cùng.
Tất nhiên Dung Yên không ra ngoài, cô bước đến bên cạnh anh, quỳ nửa gối xuống.
Cô dịu dàng hỏi: “Anh đã ăn trưa chưa?”
Giang Ngự Hàn lhông hề muốn nói chuyện với cô, anh chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ:
“Cút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-74-khong-can-em-lo.html.]
Dung Yên không hề bối rối, thản nhiên đi đến ghế sô pha ngồi xuống.
Cô lấy từ trong túi ra hai chiếc điện thoại.
Không đưa thẳng cho Giang Ngự Hàn, mà cô đặt chúng lên bàn trà ngay trước mặt anh.
Sau đó, cô mở điện thoại của mình, bấm đặt đồ ăn.
Dung Yên đắn đo hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Xin lỗi, lẽ ra em nên nói rõ với anh trước.”
Nhưng dường như anh hoàn toàn không nghe thấy lời cô, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào chiếc máy tính bảng.
Dung Yên sợ càng nói càng sai, nên cũng không lên tiếng nữa.
Suốt quãng thời gian đợi đồ ăn đến, cô và Giang Ngự Hàn hoàn toàn không có bất kỳ giao tiếp nào.
Mở hộp cháo ra, Dung Yên mím môi, quyết định không hỏi han gì thêm mà trực tiếp bón cho anh ăn.
Thế nhưng, thìa cháo của cô còn chưa kịp đưa đến gần, Giang Ngự Hàn đã xoay xe lăn, kéo giãn khoảng cách giữa họ lên ít nhất hai mét.
Nhìn bát cháo trong tay, Dung Yên không nhanh không chậm hỏi anh:
“Là em sai, nhưng tại sao anh lại lấy lỗi lầm của em để trừng phạt chính mình?”
Giang Ngự Hàn chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, không nói gì.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Dung Yên đi ra mở cửa, thấy trợ lý Hữu Văn tay xách nhiều món ăn tinh tế hơn hẳn phần cô vừa đặt.
Hữu Văn lễ phép nói:
“Phu nhân, chị cũng ăn chút đi ạ.”
Lời còn chưa dứt, anh ta đã nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Giang Thiếu.
Giang Ngự Hàn chậm rãi lên tiếng, giọng điệu lãnh đạm nhưng không giấu được sự châm chọc:
“Đem đi cho lợn ăn, đừng đưa cho em ấy.”
Hữu Văn lập tức im bặt: “...”
Dung Yên khẽ nhếch môi, tiếp tục ăn cháo của mình.
Không cho cô ăn? Cô cũng chẳng thèm!
…
Chính Hữu Văn là người đưa Giang Ngự Hàn về nhà.
Quan trọng nhất là Giang Ngự Hàn không cho Dung Yên đi cùng xe với anh.
May mà cô tự lái xe tới.
Có điều, cô lái rất chậm, đến khi về đến nhà thì anh đã về trước nửa tiếng rồi.
Hữu Văn rời đi, trong nhà chỉ còn lại Chu Mại đang giúp Giang Ngự Hàn tập phục hồi chức năng.
Dung Yên ngồi xem kịch bản một lúc rồi ra siêu thị mua đồ chuẩn bị bữa tối.
Chu Mại phải đến trường đón An An, nên cô đành ở nhà trông Giang Ngự Hàn.
Không khí vẫn là sự im lặng tuyệt đối.
Cô nhặt rau, anh xem máy tính bảng, mỗi người một việc, không ai nói với ai câu nào.
Nhưng khi An An về, mọi thứ bỗng trở nên náo nhiệt hơn.
“Ba ơi, hôm nay con vẽ một chú hươu ở lớp nè!”
Giang Ngự Hàn nhìn thoáng qua bức tranh, nhàn nhạt nhận xét:
“Con chắc đây là hươu, không phải chó sao?”
“Ba ơi, hôm nay cô giáo khen con múa đẹp lắm, còn tặng con một bông hoa đỏ nữa!”
“Vậy con múa cho ba xem đi.”
“Ba ơi, trưa nay con ăn cà rốt ở trường…”
Dung Yên nhận ra, Giang Ngự Hàn chỉ đang lạnh nhạt với riêng cô mà thôi.
…
“Chị Yên, em phải về quê một chuyến, có lẽ hai ngày sau mới quay lại được.”
Nghe Chu Mại nói vậy, Dung Yên có cảm giác như trời sập xuống.
Giang Ngự Hàn đang giận cô, căn bản không để cô chăm sóc.
Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà giữ Chu Mại lại, chỉ có thể cắn răng tự mình lo liệu.
Đợi đến khi chắc chắn An An đã ngủ say, Dung Yên mới bước vào phòng của Giang Ngự Hàn.
Hai má cô thoáng ửng đỏ, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
“Chu Mại về quê rồi, để em giúp anh tắm.”
Không buồn nhìn cô, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:
“Đừng chạm vào anh.”
Dung Yên cắn chặt răng, đưa tay chạm vào vạt áo anh.
“Em cứ chạm vào đấy, anh ngoan ngoãn hợp tác thì sẽ tắm xong nhanh hơn.”
Giang Ngự Hàn hất tay cô ra, chỉ về phía cửa, đến một chữ cũng lười nói.
Dung Yên hít sâu một hơi, bước tới bồn tắm, thử nước, rồi mở vòi cho nước chảy vào.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên phía sau:
“Anh không cần em giúp.”
Nước đã xả xong, Dung Yên mới xoay người lại, nhìn thẳng vào anh, nói từng chữ rõ ràng:
“Anh Giang à, cố chấp cũng chẳng có lợi gì cho anh đâu.”
Giang Ngự Hàn thẳng tay đẩy cô ra, giọng lạnh băng:
“Không cần em lo.”
Dung Yên không kịp giữ thăng bằng, ngã nhào xuống đất.