Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 75: Vừa nhìn, vừa sỉ nhục tôi

Cập nhật lúc: 2025-02-09 13:29:17
Lượt xem: 11

Giang Ngự Hàn phản xạ theo bản năng, anh đưa tay về phía Dung Yên nhưng rất nhanh, anh lại thu tay về.

 

Ai bảo cô lừa anh, lại còn ngang nhiên đưa anh đến khoa nam chứ?

 

Dung Yên chậm rãi đứng dậy, chân và m.ô.n.g đều ê ẩm.

 

Cô cũng có tính khí của mình, nhưng không thể cư xử như một người đàn bà đanh đá, gào thét ầm ĩ.

 

Cô trừng mắt nhìn Giang Ngự Hàn rồi rời khỏi phòng tắm, còn cố ý đóng cửa thật mạnh.

 

Nhưng cô không đi xa mà chỉ đứng ngay ngoài cửa.

 

Bình tĩnh lại, Dung Yên bắt đầu thấy lo lắng.

 

Dù gì, hiện tại Giang Ngự Hàn vẫn đang trong quá trình hồi phục, căn bản không thể tự tắm rửa được.

 

Rất có thể anh lại bị thương như lần trước.

 

Dung Yên bực bội vò đầu. Giang Ngự Hàn vừa rồi thực sự quá đáng, dám đẩy cô ngã xuống đất.

 

Chuyện lúc sáng cô xử lý không tốt, nhưng cô đã xin lỗi rồi.

 

Việc cô đưa anh đến khoa nam học hoàn toàn xuất phát từ ý tốt. Nhưng càng nghĩ, cô càng cảm thấy khó chịu.

 

Sợ tình hình tệ hơn, Dung Yên đẩy cửa phòng tắm bước vào trong.

 

Cô nhìn thấy Giang Ngự Hàn đã ngồi trong bồn tắm nhưng vẫn mặc nguyên quần áo.

 

Cô bước nhanh đến trước mặt anh, không chần chừ, lập tức cởi áo của anh xuống.

 

Nhưng khi tay cô vừa chạm vào cạp quần, anh đã hất tay cô ra ngay lập tức.

 

Ánh mắt Giang Ngự Hàn nhìn cô như phủ một tầng băng lạnh giá.

 

“Thế nào? Em còn muốn vừa nhìn, vừa sỉ nhục anh nữa à?”

 

Dung Yên: “...”

 

Mâu thuẫn giữa họ ngày càng căng thẳng, đến mức cô không biết phải giải thích thế nào.

 

Bởi vì, đúng là cô đã đưa anh đến khoa nam học.

 

Cô nghĩ đó là vì muốn tốt cho anh, nhưng anh lại coi đó là một sự sỉ nhục.

 

 

Tiếng chuông cửa vang lên, kéo Dung Yên ra khỏi trạng thái bất lực.

 

“Em không có ý sỉ nhục anh, đừng cử động, em đi mở cửa.”

 

Nói xong, cô rời khỏi phòng tắm.

 

Là Giang Ngự Bạch.

 

“Chị dâu, chị và anh ba đã giải quyết xong mâu thuẫn chưa?”

 

Dung Yên chỉ có thể mỉm cười đầy gượng gạo. Cô và Giang Ngự Hàn bây giờ, mâu thuẫn đã leo thang đến cực điểm.

 

Nhưng Giang Ngự Bạch đã đến, vậy cô không cần giúp Giang Ngự Hàn tắm nữa.

 

 

Sau khi thay một bộ đồ đen thoải mái, Giang Ngự Hàn ngồi trên giường, trò chuyện với Giang Ngự Bạch bằng một thái độ bình thản.

 

Dung Yên nhìn anh, trong lòng có chút phức tạp.

 

Cô có cảm giác, Giang Ngự Hàn bây giờ không còn là Giang Ngự Hàn trước khi gặp tai nạn nữa.

 

Trước đây, nếu cãi nhau với cô, anh sẽ trút giận lên người khác.

 

Nhưng bây giờ, anh kiểm soát cảm xúc rất tốt khiến người khác không thể đoán được anh đang nghĩ gì, vui hay buồn.

 

Cho đến khi Giang Ngự Bạch rời đi, Giang Ngự Hàn vẫn không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

 

Không còn cách nào khác, Giang Ngự Bạch đành hỏi Dung Yên: 

 

“Chị dâu, sao em lại cảm thấy hai người không giống đang cãi nhau chút nào?”

 

Dung Yên chỉ mỉm cười, trấn an cậu ta.

 

Tiễn Giang Ngự Bạch vào thang máy xong, cô mới quay về phòng, ghé qua xem An An.

 

Quả nhiên, vừa bước vào phòng Giang Ngự Hàn, cô đã nghe anh nói:

 

“Em sang ngủ với An An đi.”

 

Cô biết mà, Giang Ngự Hàn hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ lời nào của cô.

 

Anh đã mặc định rằng, bất kể cô làm gì, cũng là để sỉ nhục anh.

 

Dung Yên khẽ thở dài, không còn tranh cãi nữa mà chỉ lặng lẽ dọn dẹp giường nhỏ nằm xuống.

 

Chu Mại phải hai ngày nữa mới về, ngày mai cô vẫn phải tiếp tục chung sống với Giang Ngự Hàn.

 

Cô muốn khóc, rốt cuộc phải làm thế nào, anh mới chịu nghe cô nói đây?

 

Chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh, Dung Yên vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

Sợ anh xảy ra chuyện mà không gọi cô nên cô cứ ngủ được một lát lại thức dậy, kiểm tra xem anh có ổn không.

 

Cứ thế cho đến sáng, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn nghĩ thà đừng ngủ còn hơn.

 

 

Giang Ngự Hàn cố tình sai Hữu Văn đến từ sáng sớm, chỉ để cô không phải chăm sóc anh.

 

Nhưng điều này lại giúp cô không cần làm phiền Dương Đại Quất mà có thể tự đưa An An đến trường.

 

Vì tinh thần không tốt, cô gọi taxi cả đi lẫn về.

 

Trùng hợp thay, vừa bước xuống xe, cô đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc bước xuống từ một chiếc xe sang trọng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-75-vua-nhin-vua-si-nhuc-toi.html.]

“Chị Dung, anh A Hàn có ở nhà không?”

 

Dung Yên đã quan sát Cố Tuyết Ca từ đầu đến chân. Hôm nay cô ta không còn khoác lên mình bộ váy đỏ rực rỡ nữa.

 

Thay vào đó, Cố Tuyết Ca diện một chiếc váy dài màu xanh, trên tay ôm lấy cây tỳ bà, trông như một mỹ nhân cổ điển bước ra từ tranh vẽ.

 

Hẳn là vì nhà không có đàn piano, nên cô ta đành chuyển sang đàn tỳ bà sao?

 

“Anh ấy có ở nhà.”

 

Mỹ nhân đàn tỳ bà, lại còn miễn phí. Dung Yên chẳng tìm được lý do gì để từ chối cả.

 

Còn Giang Ngự Hàn có thích hay không, đó không phải chuyện cô có thể quyết định.

 

Bước vào thang máy, Cố Tuyết Ca nhìn cô hỏi:

 

“Chị Dung, tối qua chị ngủ không ngon sao?”

 

Dung Yên chỉ mỉm cười nhã nhặn, không đáp.

 

Khuôn mặt Cố Tuyết Ca đỏ ửng như ánh hoàng hôn. 

 

“Chị Dung, thân thể anh A Hàn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chị đừng... quấn lấy anh ấy nữa.”

 

Dung Yên: “...”

 

Cô thật sự có khổ mà không thể nói!

 

May mà thang máy đã đến nơi, cô lập tức bước ra trước, chẳng muốn nói chuyện nhiều với Cố Tuyết Ca.

 

Dù sao cô ta cũng không phải đến tìm cô, mà giữa hai người cũng chẳng thể coi là bạn bè.

 

Cố Tuyết Ca rất có chừng mực, cô ta không lập tức vào phòng Giang Ngự Hàn mà ngồi chờ trong phòng khách.

 

Dung Yên hít sâu vài lần rồi mới bước vào phòng Giang Ngự Hàn.

 

Cô thực sự quá mệt mỏi. Giờ đây, Giang Ngự Hàn coi cô chẳng khác gì kẻ thù.

 

Trong phòng, Hữu Văn và Giang Ngự Hàn mỗi người cầm một chiếc máy tính bảng, trông rất hòa hợp.

 

“Phu nhân.” 

 

Hữu Văn chủ động chào Dung Yên, còn nhường lại chiếc ghế sô-pha gần Giang Ngự Hàn nhất.

 

Thế nhưng Giang Ngự Hàn thậm chí còn không nhìn cô một cái.

 

Dung Yên bình tĩnh lên tiếng: 

 

“Cố tiểu thư đến rồi, đang ở phòng khách.”

 

Không có bất kỳ phản hồi nào.

 

Dung Yên thầm cười khổ, tự tìm cho mình một lối thoát.

 

“Vậy tôi sẽ bảo Cố tiểu thư vào nhé.”

 

Cô cố ý dừng lại một lúc, thấy anh không phản đối, tức là ngầm đồng ý.

 

Ra khỏi phòng, Dung Yên dẫn Cố Tuyết Ca vào. Nhưng cô chỉ đứng ở cửa, không đi vào cùng.

 

Cố Tuyết Ca ôm cây tỳ bà, vừa nhìn thấy Giang Ngự Hàn liền quên mất mình đến đây làm gì.

 

Dung Yên trông thấy rõ ràng Cố Tuyết Ca lúc này, đúng chuẩn bộ dạng của một kẻ si tình.

 

Thật không công bằng!

 

Cô thì sắp thành bà cô già đến nơi, còn Giang Ngự Hàn thì vẫn đẹp trai đến mức quá đáng.

 

Anh không hề ngẩng lên nhìn Cố Tuyết Ca, càng không chủ động chào hỏi cô ta, ánh mắt vẫn dán vào màn hình máy tính bảng.

 

Mãi đến khi thoát ra khỏi trạng thái ngơ ngẩn, Cố Tuyết Ca mới tiến đến ngồi xuống chiếc ghế sô-pha gần anh nhất.

 

“Anh A Hàn ơi, em đàn cho anh nghe một khúc Dương Xuân Bạch Tuyết nhé?”

 

Vẫn không nhìn cô ta nhưng Giang Ngự Hàn khẽ gật đầu.

 

Dung Yên sững sờ.

 

Cô không ghen, chỉ thấy kỳ lạ. Trước đây, Giang Ngự Hàn rất khó chịu với Cố Tuyết Ca nhưng hôm nay, thái độ của anh lại rất ôn hòa.

 

Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, ngồi xuống sô-pha ở phòng khách. Hữu Văn cũng theo cô ra ngoài.

 

“Phu nhân, trưa nay chị muốn ăn gì? Tôi sẽ mua về cho chị.”

 

Vừa nghe Cố Tuyết Ca đàn Dương Xuân Bạch Tuyết, Dung Yên vừa đáp: 

 

“Không cần mua, nhà còn thức ăn, tôi tự nấu được.”

 

Hữu Văn khó xử nói: 

 

“Phu nhân, Tam Thiếu đã dặn tôi mua cháo sườn cho anh ấy rồi.”

 

Ý là Giang Ngự Hàn không muốn cô chăm sóc, cũng không ăn đồ cô nấu.

 

Được thôi! Cô sẽ chỉ nấu phần của mình vậy.

 

 

Hai tiếng tiếp theo, Dung Yên vừa nghe đàn, vừa đọc kịch bản.

 

Rõ ràng, Giang Ngự Hàn rất thích tiếng tỳ bà của Cố Tuyết Ca.

 

Khi cô chuẩn bị đứng dậy làm món salad rau củ cho mình thì Cố Tuyết Ca đột nhiên ôm đàn chạy đến chỗ cô, nước mắt lưng tròng, khóc đến thê lương.

 

Dung Yên nuốt khan:

 

“Cô khóc cái gì?”

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cố Tuyết Ca nức nở, giọng nói nghẹn ngào:

 

“Anh ấy... anh ấy...”

 

Loading...