LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 76: Quy tắc ngầm
Cập nhật lúc: 2025-02-09 15:35:15
Lượt xem: 16
Nhìn thấy Cố Tuyết Ca khóc đến nỗi nước mắt lưng tròng, Dung Yên cũng sốt ruột theo.
“Giang Ngự Hàn đã làm gì?”
Cố Tuyết Ca đau lòng đến mức không nói nổi một câu trọn vẹn, cô chỉ đành nhét thứ gì đó vào tay Dung Yên.
Dung Yên cúi đầu nhìn tờ hai mươi tệ trong tay, nghi hoặc hỏi:
“Cái này là có ý gì?”
Cố Tuyết Ca vừa lau nước mắt vừa khàn giọng nói:
“Tay tôi đàn đến đau rát cả lên, vậy mà anh A Hàn chỉ đưa tôi có hai mươi tệ. Đây không phải là đang sỉ nhục tôi thì là gì?”
Dung Yên không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Đúng là tổn thương không lớn nhưng sỉ nhục thì cực kỳ nặng nề.
Giang Ngự Hàn thật sự quá đáng, người ta đàn hay như vậy, lại còn đàn suốt hai tiếng đồng hồ, thế mà anh ta chỉ đưa có hai mươi tệ.
Đúng là keo kiệt đến mức không thể tưởng tượng được.
“Cô còn cười nữa đi.”
Cố Tuyết Ca tức giận dậm chân, bộ dáng như muốn vung đàn tỳ bà nện thẳng vào người Dung Yên.
Dung Yên vội vàng nín cười, đẩy tờ hai mươi tệ về phía Cố Tuyết Ca.
“Cố tiểu thư, cô thấy hai mươi tệ quá ít sao?”
“Không phải vấn đề tiền bạc, mà là anh ấy cố tình sỉ nhục tôi.”
Dung Yên gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy. Nhưng cô nói với tôi thì có ích gì?”
Cố Tuyết Ca: “...”
Cô đúng là bị giận đến mụ mị đầu óc rồi, mới chạy đến kể khổ với Dung Yên, còn mong cô ấy có thể giúp mình đòi lại công bằng.
Nhét tờ hai mươi tệ vào túi, Cố Tuyết Ca hừ nhẹ một tiếng với Dung Yên.
“Tôi sẽ giữ lại hai mươi tệ này, có lẽ tôi đã hiểu lầm anh A Hàn. Anh ấy cho tôi tiền, đó là sự công nhận dành cho tôi.”
Nhìn biểu cảm phức tạp của Dung Yên, cô ấy quyết định tốt nhất là giữ im lặng.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Tuyết Ca lại quay về phòng của Giang Ngự Hàn.
Dung Yên chỉ đứng ở cửa phòng hóng chuyện.
Cô nghe thấy Cố Tuyết Ca nói:
“Anh A Hàn ơi, em đàn vất vả như vậy, anh có thể mời em ăn một bữa không?”
Giang Ngự Hàn gật đầu:
“Được.”
Ngay sau đó, anh mở ngăn kéo, lấy ra một tờ mười tệ đặt lên bàn.
Bây giờ một suất cơm bình dân còn hơn mười tệ, nhưng lần này Cố Tuyết Ca không khóc nữa, cô ngọt ngào nói:
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Anh A Hàn ơi, anh đối xử với em thật tốt, bây giờ anh chỉ còn ba mươi tệ thôi mà cũng đưa hết cho em.”
Giang Ngự Hàn liếc Dung Yên một cái, giọng lạnh nhạt hỏi:
“Số tiền hai triệu tệ (tầm 6.9 tỷ VNĐ) anh đưa em dùng hết rồi sao?”
Dung Yên vội lắc đầu:
“Vẫn chưa bắt đầu dùng.”
Anh ung dung lên tiếng:
“Vậy thì lấy 100 tệ (tầm 347.000 VNĐ) đưa cho vị Cố tiểu thư này đi. Cô ấy nghèo đến mức không có cơm ăn, còn phải đến nhà chúng ta ăn xin.”
Dung Yên: “...”
Cố Tuyết Ca lập tức òa khóc bỏ chạy.
Ăn xin cái gì chứ! Rõ ràng cô muốn dùng âm nhạc để khiến Giang Ngự Hàn nhận ra nét đẹp độc nhất vô nhị của mình mà!
Nhìn theo cánh cửa bị Cố Tuyết Ca đóng sầm lại, trong lòng Dung Yên đột nhiên dâng lên một cảm giác khẩn thiết.
Cô phải nhanh chóng tháo gỡ mâu thuẫn với Giang Ngự Hàn. Nếu không, kết cục của cô chắc chắn sẽ còn thảm hơn cả Cố Tuyết Ca.
Bước chân vô cùng nặng nề, Dung Yên bất an đi đến trước mặt Giang Ngự Hàn.
Anh không ngẩng đầu lên nhìn cô, ngón tay thon dài chậm rãi lướt trên màn hình máy tính bảng, hoàn toàn xem cô như không tồn tại.
Răng cắn chặt vào nhau, Dung Yên phải cố gắng lắm mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Anh Giang này, em thực sự không cố ý sỉ nhục anh. Em chỉ nghĩ rằng đi kiểm tra một chút cũng không có gì xấu cả.”
Năm phút trôi qua, giống như chưa từng nghe thấy cô nói gì, Giang Ngự Hàn không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Bạo lực lạnh lùng này khiến người ta căm ghét vô cùng. Dung Yên thà rằng anh nổi giận với cô, còn hơn là cứ phớt lờ như thế này.
Cô ngồi xuống mép giường nhìn Giang Ngự Hàn, tỏ rõ khí thế.
“Anh Giang này, nếu anh chưa nghe rõ những gì em vừa nói, vậy em có thể nói lại lần nữa.”
Anh khẽ nhếch môi:
“Em có nói lại một trăm lần cũng vô ích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-76-quy-tac-ngam.html.]
Ồ! Vậy cô nên đi làm salad rau thôi!
“Phu nhân, tôi mang cơm hộp đến cho chị đây.”
Nhìn hộp cơm mà Hữu Văn mang đến, Dung Yên lập tức cảm thấy món salad rau của mình chẳng còn hấp dẫn nữa.
Dù ăn thế nào cũng không béo nhưng để hóa thân trọn vẹn vào vai Lệ Phi, Dung Yên vẫn đẩy hộp cơm về phía Hữu Văn.
Dương Đại Quất đã thay cô ký hợp đồng với đoàn phim Trân Lạc Truyện.
Vì Dung Yên không có danh tiếng nên dù được đóng vai nữ ba có khá nhiều đất diễn, cát-xê cũng chỉ vỏn vẹn 200 nghìn tệ (tầm 694 triệu VNĐ).
Không sao cả, cô không vội, chỉ cần có cơ hội phát triển là được.
Sau khi Chu Mại trở về từ quê, Dung Yên thường xuyên đến tiệm bánh giúp đỡ.
Cô không muốn phí lời giải thích với một tảng đá như Giang Ngự Hàn nữa.
Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô rất rõ, Lâm Kiều Kiều nhắc nhở:
“Tiết chế lại đi, chồng cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu.”
Dung Yên chỉ có thể cười cười gật đầu. Những mâu thuẫn giữa cô và Giang Ngự Hàn, cô không thể nói với Lâm Kiều Kiều được.
…
Sáng thứ Bảy, khi đến tham gia lễ khai máy của Trân Lạc Truyện, Dung Yên trang điểm nhẹ để che bớt quầng thâm.
Huống chi, cô không có danh tiếng, lại chỉ đóng vai nữ ba nên chẳng ai chú ý đến cô cả.
Sáng chủ nhật, đoàn phim chính thức bấm máy.
Hơn sáu giờ, Dung Yên đã ra khỏi nhà, đến phòng hóa trang trước nửa tiếng.
Cô dùng chung phòng hóa trang với Triệu Lan Vũ – người đóng vai nữ hai.
Triệu Lan Vũ nổi tiếng hơn cô rất nhiều, hơn nữa, tạo hình cổ trang của cô ấy cũng cực kỳ xuất sắc.
Vì Triệu Lan Vũ chưa đến, chuyên viên trang điểm tranh thủ làm tóc cho Dung Yên trước.
Khi tóc cô sắp búi xong, cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra.
Thấy Triệu Lan Vũ, Dung Yên đang định chào hỏi thì một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt cô.
Cô khẽ chớp mắt, sợ mình nhìn nhầm.
Người đó đã tiến đến trước mặt cô, còn túm cô đứng dậy.
“Chị gái à, chẳng lẽ chị vẫn chưa biết vai Lệ Phi đã được đổi cho tôi rồi sao?”
Nghe giọng nói này, Dung Yên lập tức nhận ra, mắt cô không hề nhìn nhầm.
Người trước mặt cô lúc này chính là Trà Ngữ.
Dung Yên hất tay Trà Ngữ ra, giọng nói kiên định:
“Không thể nào! Tôi đã ký hợp đồng với đoàn phim, giấy trắng mực đen rõ ràng, không phải cô muốn nói là được.”
Trà Ngữ khẽ cười:
“Chị gái ngoan của tôi ơi, sao chị lại ngây thơ như thế? Đã ký hợp đồng thì sao chứ, chẳng lẽ không thể hủy sao?”
Cô ta tiến lên một bước, ghé sát tai Dung Yên thì thầm:
“Đây là quy tắc ngầm trong giới giải trí, chúng ta đều phải tuân theo.”
Dứt lời, Trà Ngữ bắt đầu tháo tóc của Dung Yên, còn quay sang nói với chuyên viên trang điểm:
“Phiền cô khử trùng hết mấy món trang sức này giúp tôi, để tôi dùng cho an toàn.”
Dung Yên hoàn hồn, lập tức đẩy Trà Ngữ ra.
Trước đây, cô thử vai xong, đạo diễn rất hài lòng nhưng mãi không nhận được thông báo vào đoàn.
Lần này, cô đã ký hợp đồng, đã vào đoàn phim, đã bắt đầu hóa trang.
Vậy mà còn bị người khác cướp vai, chuyện này sao cô có thể nhịn được?
Xõa mái tóc dài, Dung Yên nắm chặt tà váy, sải bước rời khỏi phòng hóa trang.
Cô phải tìm đạo diễn Hoàng hỏi cho rõ ràng!
Cô không có danh tiếng nhưng không có nghĩa là cô không có quyền lên tiếng!
…
Bốp!
Vì đi quá nhanh, Dung Yên không kịp phanh lại, vô tình va phải nhân viên đạo cụ ở khúc quanh.
Đó là một chiếc bình hoa rất lớn, may mắn thay, bình không bị vỡ, nhưng trên trán cô đã nổi lên một cục u.
Trà Ngữ theo sau, vươn tay ra với cô.
“Chị gái à, sao chị lại bất cẩn thế này, đi đường cũng không chịu nhìn?”
Không nắm lấy tay Trà Ngữ, Dung Yên tự đứng dậy.
Nhân viên đạo cụ xác nhận bình hoa không sao, cũng thấy cô không bị thương nghiêm trọng, bèn nhanh chóng chuồn mất.
Hôm nay chủ yếu quay cảnh nhập cung dự tuyển, phim trường có dựng mô hình cung điện giống y như thật.
Dung Yên tìm thấy đạo diễn Hoàng ngay trước cung điện.
Trà Ngữ vui vẻ chào hỏi ông.