Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 77: Nửa đêm làm chuyện xấu

Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:36:01
Lượt xem: 19

Dung Yên không giống một kẻ chanh chua, gào thét ầm ĩ.

 

Cô kiềm chế cảm xúc, chậm rãi mở miệng:

 

“Đạo diễn Hoàng, tôi đã ký hợp đồng với đoàn phim, cũng đã tham gia lễ khai máy.”

 

Trước lời chào hỏi của Trà Ngữ, đạo diễn Hoàng chẳng buồn tỏ vẻ hòa nhã.

 

Ông nhìn Dung Yên, thở dài một hơi:

 

“Tôi vẫn luôn cho rằng cô là người thích hợp nhất để đóng vai Lệ Phi nhưng tôi chỉ là đạo diễn, nhiều chuyện không phải do tôi quyết định.”

 

“Hiện tại, điều tôi có thể làm là giúp cô tranh thủ mức bồi thường cao nhất.”

 

Mắt Dung Yên đã đỏ hoe nhưng cô vẫn cố gắng nở một nụ cười để bản thân có thể rời đi một cách đàng hoàng.

 

“Đạo diễn Hoàng, vẫn phải cảm ơn ông đã công nhận tôi.”

 

Còn về bồi thường... cát-xê của cô tổng cộng chỉ có hai trăm nghìn, dù có tranh giành thế nào, cũng chẳng được bao nhiêu!

 

Nhưng dù sao, không ai chê tiền nhiều cả.

 

Đạo diễn Hoàng vỗ nhẹ lên vai cô:

 

“Diễn xuất của cô rất tốt, chỉ cần không bỏ cuộc, tôi tin rằng một ngày nào đó, khán giả sẽ nhìn thấy cô.”

 

Dung Yên rõ ràng đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xót xa.

 

Cô nói:

 

“Tôi cũng tin sẽ có ngày đó.”

 

Tiễn đạo diễn Hoàng rời đi, Dung Yên mới quay sang đối diện với Trà Ngữ.

 

Trà Ngữ lên tiếng trước:

 

“Chị gái, trong giới này, không phải cứ có thực lực là sẽ có tài nguyên tốt mà phải biết đánh đổi.”

 

“Nếu chị không thể chấp nhận những quy tắc ngầm này thì nên rời khỏi giới giải trí sớm đi.”

 

Dung Yên ngẩng đầu lên, cô thầm nghĩ trời thật đẹp.

 

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ, ánh nắng ấm áp.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Nhưng nụ cười trên mặt Trà Ngữ lại vô cùng chói mắt.

 

Một kẻ dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đá cô ra khỏi dự án thì có gì đáng để đắc ý chứ?

 

Mím môi, Dung Yên nở một nụ cười rạng rỡ như hoa.

 

“Cô Trà, chắc cô đã từng nghe qua câu này rồi nhỉ. Những món quà mà số phận ban tặng, từ lâu đã được định sẵn cái giá phải trả.”

 

Không để Trà Ngữ có cơ hội lên tiếng, Dung Yên sải bước trở về phòng hóa trang, thu dọn đồ đạc của mình.

 

Dương Đại Quất đã đi thương lượng chuyện bồi thường với đoàn phim, cô không cần làm gì mà vẫn có tiền, cũng không tệ lắm!

 

Khi đã dọn dẹp xong, đang định rời khỏi phòng hóa trang thì có người gọi cô lại.

 

Dung Yên dừng bước, quay đầu nhìn thấy Triệu Lan Vũ đang tiến về phía mình.

 

“Cô sắp đi rồi à? Đáng tiếc thật.”

 

Ban đầu, Dung Yên nghĩ rằng Triệu Lan Vũ gọi cô lại là để châm chọc, cười trên nỗi đau của cô.

 

Nhưng có vẻ cô đã đoán sai.

 

Bởi vì trên gương mặt Triệu Lan Vũ thực sự lộ rõ vẻ tiếc nuối.

 

“Phải rồi, tôi sắp đi rồi, còn chưa kịp chào hỏi cô cho đàng hoàng.”

 

Từ tận đáy lòng, Dung Yên cảm thấy tạo hình cổ trang của Triệu Lan Vũ rất đẹp.

 

“Không sao, trực giác của tôi mách bảo rằng sau này chúng ta nhất định sẽ có cơ hội hợp tác.”

 

Triệu Lan Vũ hạ thấp giọng, nói tiếp:

 

“Tôi thích hợp tác với những diễn viên có thực lực. Cố lên nhé!”

 

Trà Ngữ đang làm tóc, vô tình nhìn thấy cảnh Triệu Lan Vũ và Dung Yên thì thầm với nhau nhưng cô ta không hề quan tâm.

 

Thậm chí còn nở nụ cười với họ.

 

Trong giới giải trí tàn nhẫn này, ai có thể giành được tài nguyên tốt, người đó mới là kẻ chiến thắng!

 

Không hề hạ thấp giọng, Dung Yên dõng dạc nói từng chữ một:

 

“Ngày tháng còn dài, tôi nhất định sẽ cố gắng.”

 

Dứt lời, cô quay người rời đi, không ngoảnh đầu lại.

 

Chỉ đến khi lên xe, cô mới tháo xuống lớp vỏ bọc kiên cường.

 

Nhìn vào gương chiếu hậu, cô thì thào hỏi:

 

“Tại sao lại đối xử với tôi như thế chứ…?”

 

Cô đã chăm chỉ nghiên cứu kịch bản, đã kỷ luật bản thân nghiêm khắc để duy trì vóc dáng, đã vào đoàn phim…

 

Vậy mà cuối cùng vẫn bị thay thế.

 

Đã bốn năm rồi, cô vẫn luôn tự an ủi mình rằng mọi thứ sẽ tốt lên.

 

Nhưng thực tế hết lần này đến lần khác khiến cô thất vọng.

 

Bất kể cô có cố gắng thế nào, kết quả vẫn chẳng thay đổi.

 

Cô thậm chí còn phải kiểm soát bản thân, không thể đánh mắng những kẻ thất tín.

 

Bởi vì ai cũng có nỗi khổ riêng, họ cũng chẳng có cách nào khác.

 

Giống như bây giờ, khi thấy Dương Đại Quất đang tiến về phía mình, Dung Yên lập tức thu lại sự tức giận trong lòng.

 

Cô mở cửa ghế lái chính, để anh ta ngồi vào xe.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-77-nua-dem-lam-chuyen-xau.html.]

Nhưng Dương Đại Quất không có ý định khởi động xe ngay.

 

Nhìn Dung Yên, nước mắt Dương Đại Quất lã chã rơi xuống.

 

Cảnh tượng ấy khiến Dung Yên giật mình:

 

“Sao vậy, Quất? Có phải bên đoàn phim không chịu bồi thường không?”

 

Dương Đại Quất lắc đầu, giọng nghẹn ngào:

 

“Nhận được bồi thường rồi... Chị, xin lỗi, là do em vô dụng. Chị đổi quản lý khác đi!”

 

Dung Yên vội vàng rút khăn giấy, giúp Dương Đại Quất lau nước mắt:

 

“Sao có thể trách em được? Rõ ràng là lỗi của chị.”

 

“Quất à, chỉ cần chị còn ở trong giới này, em mãi mãi là quản lý của chị.”

 

Nếu không có Dương Đại Quất, ngay cả cơ hội thử vai Lệ Phi, cô cũng chẳng có.

 

Dương Đại Quất cầm lấy khăn giấy trong tay cô, thô lỗ lau nước mắt và nước mũi.

 

“Chị, chị vẫn nên cân nhắc ký hợp đồng với Hoa Thanh đi. Nếu chị có Hoa Thanh chống lưng, bọn họ chắc chắn sẽ không dám tùy tiện thay chị.”

 

Phải rồi!

 

Nếu Dung Yên đầu quân cho một công ty lớn như Hoa Thanh, muốn thay thế cô, người khác ắt phải cân nhắc rất nhiều.

 

Nhưng Hoa Thanh chỉ cho cô hưởng một phần mười thu nhập, thậm chí có thể bắt cô làm những chuyện cô không muốn.

 

“Chị sẽ suy nghĩ... Quất, chúng ta đi dạo phố đi!”

 

Dương Đại Quất sững người, không ngờ rằng sau chuyện như thế này, Dung Yên vẫn còn tâm trạng đi mua sắm.

 

“Chị, muốn khóc thì cứ khóc đi! Vai em cho chị dựa nè.”

 

Dung Yên bẹo nhẹ má cô:

 

“Không cần làm gì mà vẫn có tiền, chị khóc cái gì chứ?”

 

Câu nói ấy không giống như giả vờ.

 

Dung Yên không chỉ mua đồ cho mình, mà còn mua cả cho An An và Giang Ngự Hàn.

 

Đặc biệt là khi chọn bộ đồ ngủ màu hồng cho Giang Ngự Hàn, cô cười vui vẻ vô cùng.

 

Dương Đại Quất đã nhiều lần từ chối nhưng Dung Yên vẫn cố chấp mua tặng cậu một chiếc túi báo hoa mai rất cá tính.

 

Sau khi mua một đống đồ, Dung Yên kéo Dương Đại Quất đi ăn một bữa sushi cao cấp với giá trung bình lên đến bốn chữ số.

 

Cô ăn rất ngon miệng, đến mức Dương Đại Quất – người có khẩu phần ăn không hề nhỏ cũng phải nể phục.

 

 

Khi Dung Yên xách theo túi lớn túi nhỏ về đến nhà đã là ba giờ chiều.

 

Chu Mại nhìn thấy cô, ngạc nhiên hỏi:

 

“Chị Yên, hôm nay chị được nghỉ sớm sao?”

 

Tối qua Dung Yên đã nói với Chu Mại rằng hôm nay cô có thể phải quay đến rất muộn.

 

“Có chút vấn đề, tạm thời chị không cần quay phim nữa.”

 

Nụ cười trên mặt Chu Mại thoáng sững lại nhưng cậu không hỏi thêm.

 

An An vui mừng khôn xiết khi thấy những món đồ chơi và váy mới mà Dung Yên mua cho bé.

 

Còn Giang Ngự Hàn, anh thậm chí chẳng buồn nhìn đến bộ đồ ngủ màu hồng mà cô mua cho mình.

 

Sau khi chơi cùng An An đến bốn giờ, Dung Yên bắt đầu vào bếp bận rộn.

 

Đúng bảy giờ tối, bữa cơm được dọn lên. Có lẽ vì nể mặt An An, Giang Ngự Hàn mới chịu ngồi vào bàn ăn.

 

An An nghiêm túc đếm số món trên bàn, chớp đôi mắt to tròn, ngạc nhiên hỏi:

 

“Mami, sao hôm nay mẹ nấu tận tám món, còn có cả canh nữa?”

 

Bình thường chỉ có bốn món mặn một món canh, ngay cả Chu Mai cũng không khỏi tò mò nhìn Dung Yên.

 

“Có hơi nhiều thật, nhưng mẹ tin là mình ăn hết được.”

 

Nói rồi, Dung Yên cầm đũa bắt đầu ăn.

 

Khi cô ăn xong bát cơm thứ hai, định múc thêm bát thứ ba thì Giang Ngự Hàn ngăn cô lại.

 

An An và Chu Mại đã ăn xong từ lâu, hiện tại đang dắt nhau xuống dưới tản bộ.

 

Dung Yên rút tay về, cô nghe thấy Giang Ngự Hàn lạnh nhạt buông một câu:

 

“Đến lợn cũng không ăn nhiều bằng em.”

 

Dung Yên mỉm cười:

 

“Cơm này, thức ăn này, đều là em tự mua.”

 

“Vậy thì em cứ tiếp tục ăn đi.”

 

Giang Ngự Hàn nói xong liền quay về phòng, không thèm để ý đến cô nữa.

 

Có Chu Mại ở đây, Dung Yên không cần giúp Giang Ngự Hàn tắm rửa, việc duy nhất cô phải làm là ngủ cùng anh.

 

Dĩ nhiên, cô ngủ trên chiếc giường nhỏ.

 

 

Bật màn hình điện thoại lên, Dung Yên thấy bây giờ đã là ba giờ sáng.

 

Cô nhìn Giang Ngự Hàn đang ngủ trên chiếc giường lớn một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi giường, lén lút bước ra khỏi phòng.

 

Nửa đêm, bộ dạng lén lút của cô thật sự trông giống như đang chuẩn bị làm chuyện xấu vậy.

 

Nhẹ nhàng kiểm tra phòng của An An, xác nhận bé ngủ ngon, Dung Yên mới đi ra phòng khách, mở tủ ra.

 

Loading...