Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 78: Gối lên đùi anh, gọi một tiếng “anh ơi”

Cập nhật lúc: 2025-02-12 10:36:50
Lượt xem: 23

Dung Yên lấy ra chai rượu quý mà Thẩm Mặc đã mang đến từ trước, rồi cầm thêm một chiếc ly cao.

 

Đêm khuya tĩnh lặng, khi chẳng thể nào chợp mắt, uống chút rượu, say một lần cũng chẳng sao.

 

Phải mất một lúc lâu, cô mới mở được nắp chai.

 

Rượu này nồng độ khá cao nhưng mùi hương lại vô cùng quyến rũ.

 

Chỉ là, không biết vị sẽ như thế nào.

 

Cô không dám rót nhiều, sợ uống không quen, lãng phí một loại rượu quý đã được cất giữ bao năm.

 

Nhẹ nhàng lắc ly rượu vài vòng, Dung Yên đưa nó lên môi, tao nhã nhấp một ngụm.

 

Hơi đắng nhưng xuống cổ lại có chút ngọt thanh.

 

Hương vị này... cô thích.

 

Cô uống cạn phần rượu còn lại trong ly.

 

Cuộc sống quá đỗi cay đắng, cô muốn một chút ngọt ngào.

 

Quả nhiên là rượu ngon, càng uống, càng dễ chìm đắm trong men say!

 

Lúc Giang Ngự Hàn bước ra phòng khách, Dung Yên đã uống hơn nửa chai.

 

Nhìn gương mặt ửng hồng của cô, anh biết cô đã say.

 

Dung Yên lại rót thêm nửa ly, vừa lắc nhẹ chất lỏng sóng sánh trong ly thủy tinh, vừa nhìn người đàn ông đã đứng trước mặt mình.

 

Giọng cô hơi chậm, mang theo chút men say mơ hồ:

 

“Giang Ngự Hàn, sao anh lại ra đây? Anh cũng muốn uống rượu à?”

 

Ngay sau đó, cô lắc đầu, tự mình bác bỏ:

 

“Không được, cơ thể anh vẫn chưa hồi phục, không thể uống rượu. Để em uống thay anh.”

 

Vừa dứt lời, ly rượu trong tay cô đã bị anh lấy mất.

 

Đối diện với đôi mắt sắc lạnh của anh, Dung Yên cong môi cười đầy mê hoặc:

 

“Anh chẳng phải chưa từng muốn nghe em giải thích sao? Vậy thì đừng quản em.”

 

Sắc mặt Giang Ngự Hàn trầm xuống:

 

“Đi ngủ.”

 

Dung Yên ấm ức vỗ lên vai anh, giọng nũng nịu:

 

“Em trai à, chị ngủ không được. Nghĩ đến việc mình đã vào đoàn phim rồi mà còn bị đuổi, chị tức lắm!”

 

Đối với cách xưng hô mới mà vợ mình ban cho, Giang Ngự Hàn khẽ nhíu mày.

 

Rượu vào lời thật, thì ra... cô vẫn luôn muốn làm chị gái anh?

 

Nhưng Dung Yên hoàn toàn không thấy có gì không ổn khi gọi anh như vậy.

 

Cô nâng ly rượu, nheo mắt cười với anh:

 

“Em trai à, chị hỏi em một chuyện được không?”

 

“Ừm.”

 

Vừa dứt lời, cô đã dốc cạn ly rượu trên tay.

 

Giang Ngự Hàn muốn ngăn lại cũng không kịp.

 

Đặt chiếc ly trống trơn xuống bàn, Dung Yên cười rạng rỡ.

 

Nhưng ngay sau đó, nụ cười của cô vụt tắt, khóe môi khẽ run rẩy, ánh mắt như thể sắp bật khóc bất cứ lúc nào.

 

“Em trai, em nói xem, trong giới giải trí, không chịu ngủ với ai đó thì có được nhận tài nguyên tốt không?”

 

Không cần suy nghĩ, Giang Ngự Hàn trả lời ngay lập tức:

 

“Không phải.”

 

Dung Yên vui vẻ, liền rót thêm một ly rượu nữa.

 

Lần này, động tác của Giang Ngự Hàn rất nhanh, anh giật lấy chai rượu đổ thẳng vào thùng rác bên cạnh.

 

Dung Yên hoảng hốt bật dậy, nhìn xuống anh từ trên cao, tức tối chỉ vào anh quát:

 

“Sao em lại đổ rượu đi? Đây là rượu quý mà bạn thân Thẩm Mặc của em đã cất giữ bao năm, ngon lắm đấy!”

 

Giang Ngự Hàn cầm chai rượu còn lại, lạnh nhạt nói:

 

“Ngồi xuống.”

 

“Được rồi, em trai.”

 

Dung Yên ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, nhỏ giọng nài nỉ:

 

“Em mau cất rượu đi.”

 

Nhìn anh đặt chai rượu ra xa tầm tay mình, cô hừ lạnh:

 

“Đúng là keo kiệt, chị có phải không trả tiền rượu đâu.”

 

Rồi cô lẩm bẩm:

 

“Em trai có biết không? Chị là người không cần làm gì cũng có tiền tiêu đó.”

 

Giang Ngự Hàn im lặng.

 

Thế nhưng, chỉ sau vài giây, Dung Yên lại bắt đầu thút thít:

 

“Tại sao em lại lừa chị?”

 

Giang Ngự Hàn khẽ cau mày, giơ tay gõ nhẹ lên trán cô:

 

“Em nói xem, anh lừa em chuyện gì?”

 

Dung Yên xoa đầu, rồi vươn tay vỗ nhẹ lên mặt anh:

 

“Em vừa nói, trong giới giải trí không cần ngủ với ai cũng có thể nhận được tài nguyên tốt. Thế nhưng, chị đã cố gắng suốt bốn năm, vẫn không thể có nổi một vai nữ ba. Em trai à, làm người phải trung thực. Đừng thấy chị trông hiền lành mà tưởng chị dễ bị lừa nhé!”

 

Dung Yên nghiêng đầu, ánh mắt long lanh như ngậm nước, giọng nói cũng pha lẫn chút nũng nịu.

 

Giang Ngự Hàn khẽ nhếch môi, ý cười không rõ, chậm rãi đáp:

 

“Ý anh là… không phải cứ ngủ với ai đó thì sẽ có được tài nguyên tốt.”

 

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi chép miệng than thở:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-78-goi-len-dui-anh-goi-mot-tieng-anh-oi.html.]

“Chậc, đau lòng quá em trai à.”

 

Nói xong, cô cầm lấy con d.a.o gọt trái cây trên bàn.

 

Bầu không khí trong phòng khách chợt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.

 

Giang Ngự Hàn đưa tay ra, giọng nói băng lãnh:

 

“Đưa d.a.o cho anh.”

 

Dung Yên thoải mái đặt con d.a.o vào tay anh, sau đó chỉ vào n.g.ự.c mình:

 

“Đ.â.m chuẩn một chút nhé, em trai.”

 

Giang Ngự Hàn thẳng tay ném con d.a.o vào thùng rác, rồi nắm lấy cổ tay cô, giọng nói trầm thấp nhưng đầy áp lực:

 

“Anh nói lần cuối, đi ngủ.”

 

Cô giãy giụa không thoát được, liền tức giận ngồi phịch xuống sàn nhà, ngẩng mặt nhìn anh:

 

“Em trai, chị cũng nói lần cuối này, chị ngủ không được!”

 

Anh nhìn chằm chằm cô, trong đầu cân nhắc có nên đánh ngất cô luôn không thì bất ngờ…

 

Dung Yên tự nhiên gối đầu lên đùi anh.

 

Đôi mắt trong veo ngước nhìn anh, giọng nói mềm mại như có chút làm nũng:

 

“Anh ơi, anh đẹp trai quá.”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Ồ? Mới nãy còn là “em trai”, bây giờ lại thành “anh ơi”, em biết chơi đấy!

 

Dung Yên chăm chú ngắm anh một lúc lâu, rồi bất ngờ cười rộ lên.

 

Cô nháy mắt với anh, giọng nói mang theo chút nghịch ngợm:

 

“Anh ơi, lông mi anh dài ghê! Em muốn nhảy múa trên lông mi của anh, có được không?”

 

Nghe xong câu đó, sắc mặt Giang Thiếu không chút cảm xúc.

 

“Được, em nhảy đi.”

 

“Anh tốt ghê!”

 

Dung Yên chống tay ngồi dậy nhưng rồi lại ngập ngừng:

 

“Anh ơi, em phải ngồi lên đùi anh mới nhảy được, anh thế này có vẻ không tiện lắm nhỉ?”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Ồ, lại đang nghi ngờ anh không làm được gì sao?

 

Anh lạnh mặt, nắm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ một cái.

 

Dung Yên lập tức ngã ngồi lên đùi anh.

 

Khoảng cách gần đến mức cô có thể thấy rõ từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh.

 

Cô bắt đầu ngây ngốc cười.

 

“Anh ơi, vẻ đẹp của anh là thật sao?”

 

Không cần câu trả lời từ anh, bàn tay mềm mại của cô đã nhẹ nhàng đặt lên gương mặt anh.

 

“Ôi trời, ông trời phải mất bao lâu mới tạc ra được khuôn mặt này đây.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Rồi cô cười tít mắt:

 

“Giờ em bắt đầu nhảy múa trên lông mi anh nhé!”

 

Ngón tay lạnh lạnh của cô nhẹ nhàng chạm vào hàng mi dày của anh, thật sự rất nghiêm túc mà “nhảy múa”.

 

Giang Ngự Hàn lạnh lùng gạt tay cô ra, ánh mắt sắc bén như băng.

 

“Em quậy đủ chưa?”

 

Dung Yên đáng thương lắc đầu:

 

“Em có quậy đâu, anh ơi, anh giận rồi hả?”

 

“Ừm, rất giận.”

 

“Vậy làm sao để anh hết giận đây?”

 

Anh cao ngạo đáp:

 

“Tự em nghĩ đi.”

 

Đôi mắt to tròn của cô xoay một vòng, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh, hai má ửng hồng, cánh môi đỏ mọng nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.

 

“Thế này, anh hết giận chưa?”

 

Giang Ngự Hàn lắc đầu, ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm:

 

“Càng giận hơn.”

 

Dung Yên ngẩn người, không hiểu ra sao.

 

Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, cô vội với lấy điện thoại trên bàn trà, mở khóa rồi tìm đoạn tin nhắn của Lâm Kiều Kiều.

 

Giang Ngự Hàn nheo mắt, lạnh lùng hỏi:

 

“Em định làm gì?”

 

“Em tìm video mà Kiều Kiều gửi…”

 

Chưa kịp nói hết câu, điện thoại đã bị Giang Ngự Hàn giật lấy.

 

Anh quăng điện thoại lên ghế sofa, giọng nói lạnh băng:

 

“Em muốn dùng video đó để sỉ nhục anh sao?”

 

Không cho cô cơ hội giải thích, anh nghiêm mặt ra lệnh:

 

“Đứng dậy.”

 

Dung Yên ấm ức đếnbmức muốn khóc nhưng Giang Ngự Hàn hung dữ quá, cô không dám cãi.

 

Cô ngoan ngoãn rời khỏi đùi anh, đứng lên.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Giang Ngự Hàn đột nhiên thay đổi.

 

Biểu cảm trên gương mặt anh cũng trở nên... cực kỳ phong phú.

 

Loading...