Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LI HÔN ĐI, EM KHÔNG MUỐN LÀM THẾ THÂN NỮA! - Chương 79: Dính bẩn rồi

Cập nhật lúc: 2025-02-17 10:44:15
Lượt xem: 17

Giang Ngự Hàn cúi đầu nhìn xuống quần mình, quả nhiên bị làm bẩn.

 

Dung Yên lúc này đã xoay người lại, không còn quay lưng về phía anh nữa.

 

Giọng cô khàn đặc, yếu ớt nói:

 

“Em tìm video trước đó… không phải để sỉ nhục anh, mà là để học hỏi, để bản thân bớt ngu ngốc đi một chút.”

 

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy mình chẳng làm được gì ra hồn, ngoài việc làm bánh.

 

“Anh ơi, hay là để em làm bánh cho anh nhé!”

 

Giang Ngự Hàn đã bình tĩnh lại, anh chỉ vào quần mình, giọng điệu đầy ẩn ý:

 

“Em… nửa tháng trước em mới tới mà? Sao lại đến nữa rồi?”

 

Dung Yên sững sờ, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

 

Giang Thiếu nhẹ nhàng ho một tiếng rồi lấy điện thoại ra.

 

“Có cần đến bệnh viện ngay không?”

 

Dung Yên lập tức ngồi phịch xuống sofa, vò đầu bứt tóc, trông cực kỳ khó chịu.

 

“Em trai, em nói cái gì vậy? Tự dưng lại muốn đi bệnh viện? Chẳng lẽ là do cái chân em bị chị ngồi hỏng rồi hả?”

 

Giang Thiếu day nhẹ thái dương, nhắm mắt hít sâu một hơi:

 

“Dung Yên, đứng dậy.”

 

Phản xạ có điều kiện, Dung Yên bật người đứng lên ngay.

 

Cô lẩm bẩm đầy uất ức:

 

“Chị đâu có ngồi lên đùi em nữa đâu, sao vẫn hung dữ bắt chị đứng lên thế?”

 

Mặt anh lạnh như tiền, chậm rãi nói từng chữ một:

 

“Nhìn ghế sofa đi.”

 

Dung Yên hừ một tiếng, nhưng vẫn ngoảnh đầu lại nhìn chỗ mình vừa ngồi.

 

“Máu… m.á.u ư…?”

 

Cô ngồi bệt xuống sàn, lập tức ôm chặt lấy chân Giang Ngự Hàn, giọng nói run rẩy:

 

“Ghế sofa sao lại có máu? Em trai ơi, đây là hiện tượng siêu nhiên sao? Mau chạy đi!”

 

Giang Ngự Hàn muốn gỡ tay cô ra, nhưng thất bại.

 

Bởi vì Dung Yên đang ôm chặt lấy chân anh bằng tất cả sức lực của mình.

 

Anh có chút bực bội, nghiến răng nói:

 

“Hiện tượng siêu nhiên cái gì, đó là m.á.u của em.”

 

Ngay lập tức, Dung Yên bật dậy.

 

“Trời ạ! Đó là m.á.u của chị sao? Nhưng chị đâu có bị thương! Chẳng lẽ chị mới chính là hiện tượng siêu nhiên?”

 

Không thể chịu nổi nữa, Giang Thiếu nghiêm giọng quát:

 

“Mau vào nhà tắm ngay lập tức!”

 

Vừa đi, Dung Yên vừa quay đầu lại, giọng nói đầy vẻ bướng bỉnh:

 

“Đồ đàn ông tồi!”

 

Cô đóng cửa phòng tắm, soi gương nhìn sau lưng mình.

 

Cô đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng, vết m.á.u hiện lên vô cùng rõ ràng.

 

Dung Yên vỗ vỗ đầu mình, cuối cùng cũng hiểu ra.

 

Cô khẽ mở cửa nhà tắm, thò đầu ra nhìn…

 

Không thấy Giang Ngự Hàn trong phòng khách, cô liền lén lút chạy về phòng lấy đồ.

 

Chả trách bụng cô có chút khó chịu, tâm trạng lại tụt dốc không phanh.

 

Sau khi thay quần áo sạch sẽ và bước ra khỏi phòng tắm, Dung Yên nhìn thấy Giang Ngự Hàn đã thay một bộ đồ màu nâu nhạt, trông nhàn nhã nhưng vẫn phong độ.

 

Xem ra, dạo gần đây anh hồi phục khá tốt, có thể tự thay quần áo.

 

Chỉ là vẫn chưa thể đi lại như người bình thường, vẫn phải dựa vào xe lăn.

 

Dung Yên cười ngốc nghếch, nói:

 

“Hóa ra là chị đến tháng rồi! Để chị lau ghế sofa ngay, có dọa em sợ không, em trai?”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Dung Yên nhanh chóng dọn sạch vết m.á.u trên sofa, cô phủi tay, vui vẻ nói:

 

“Xong rồi! Giờ em chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”

 

Anh lạnh giọng hỏi:

 

“Em có cần đi bệnh viện không?”

 

Dung Yên lắc đầu liên tục, còn vẫy tay từ chối:

 

“Không cần, không cần! Giờ chị chỉ muốn nghỉ ngơi thôi! Sao lại có hai em trai đẹp trai thế này nhỉ?”

 

Cô ôm lấy hộp giấy, lẩm bẩm một mình:

 

“Sao trần nhà lại chuyển động thế kia?”

 

Giang Ngự Hàn nhíu mày, kéo cô dậy:

 

“Vào phòng ngủ.”

 

Cô bướng bỉnh phản kháng:

 

“Không, chị muốn ngủ sofa! Chuyện của chị, em trai ít lo đi!”

 

Nói rồi, cô hất tay anh ra, lại nằm xuống sofa, cố tình quay lưng về phía anh.

 

Giang Ngự Hàn trầm giọng, chậm rãi nói:

 

“Nếu để An An thấy em ngủ trên sofa…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-79-dinh-ban-roi.html.]

 

Dung Yên lập tức bật dậy, ngắt lời anh:

 

“Chị vào phòng ngủ ngay đây! Không thể để An An biết chị với ba nó đang chiến tranh lạnh được.”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Vừa vào phòng, cô không chút do dự mà lao lên giường, chui vào chăn.

 

Chỉ có kẻ ngốc mới chọn chiếc giường vừa hẹp vừa nhỏ đó.

 

Không cần Dung Yên giúp, Giang Ngự Hàn tự mình dịch chuyển từ xe lăn lên giường.

 

Nhìn người con gái đã nhắm mắt say ngủ, ánh mắt anh dần chìm vào suy tư.

 

 

Đau bụng quá!

 

Dung Yên mở mắt, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.

 

Nhưng khi bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng của Giang Ngự Hàn, ký ức của cô lập tức ùa về.

 

Đúng vậy, cô vẫn nhớ mọi chuyện xảy ra tối qua, không bị đứt đoạn hoàn toàn.

 

Nhưng cô thật sự mong rằng, mình đã quên sạch tất cả.

 

Dung Yên mím môi, cô không biết phải nói gì với anh, chỉ có thể gượng cười một cách đầy chua chát.

 

Sau đó, cô đứng dậy đi vào phòng tắm.

 

May mắn là lần này bộ đồ ngủ không bị dính m.á.u nhưng cô chỉ muốn trốn biệt lên sao Hỏa mà thôi!

 

Sau khi rửa mặt xong, cô còn lần chần một lúc lâu mới chịu bước ra ngoài.

 

Giờ đã hơn chín giờ sáng, An An đã đi nhà trẻ.

 

Đầu và bụng đều đau, Dung Yên cảm thấy may mắn vì hôm nay không có cảnh quay nào.

 

Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện Giang Ngự Hàn, vừa vặn nhìn thấy một bát cháo đường đỏ trên bàn trà.

 

Không hề liếc nhìn cô, ánh mắt Giang Ngự Hàn dừng trên màn hình máy tính bảng.

 

Giọng nói trầm thấp, mang theo từ tính đầy mê hoặc:

 

“Ăn cháo đi.”

 

Thực ra, cô cũng đang đói, hơn nữa, ăn một bát cháo đường đỏ có lẽ sẽ giúp bụng cô dễ chịu hơn.

 

Cầm lấy bát cháo, cô ăn từng miếng chậm rãi, trông vô cùng tao nhã.

 

Nhưng ký ức về tối qua cứ lần lượt hiện lên trong đầu, khiến cô xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cô gọi Giang Ngự Hàn là “em trai”, sau đó lại gọi là “anh trai”.

 

Cảm giác tối qua cô chẳng khác nào một kẻ vừa trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần!

 

Quan trọng nhất là cô còn làm bẩn quần của anh!

 

Ôi trời! Giá mà cô có thể úp mặt vào bát cháo này luôn cho rồi!

 

Ăn được một phần ba bát cháo, cô đã no nhưng ít nhất bụng cũng dễ chịu hơn chút.

 

Thực ra Giang Ngự Hàn không hề nhìn cô ăn, chỉ là tự cô thấy ngượng đến mức muốn chết.

 

Thu dọn bát cháo xong, cô đứng dậy, vừa nói vừa bước đi:

 

“Em đi giặt đồ.”

 

Bộ đồ ngủ bị bẩn, cả chiếc quần của Giang Ngự Hàn nữa tất cả đều nhắc nhở cô rằng, chuyện tối qua không phải là một giấc mơ.

 

Nhưng vừa bước được một bước, giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên phía sau:

 

“Ngồi xuống.”

 

Sau một chút do dự, cô ngoan ngoãn quay lại, ngồi xuống sofa.

 

Bởi vì cô không phải kiểu người trốn tránh trách nhiệm, thế nên, cô khẽ cong môi, nở một nụ cười đầy bất đắc dĩ:

 

“Anh Giang à, tối qua em say quá. Nếu có chỗ nào mạo phạm anh, em xin lỗi, thực sự xin lỗi.”

 

Anh khẽ nhíu mày, lạnh lùng hỏi:

 

“Em chắc chắn chỉ là ‘mạo phạm’ thôi sao?”

 

Nhiệt độ trên mặt Dung Yên đột ngột tăng vọt.

 

Quả thực quá xấu hổ!

 

Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, cô hắng giọng nói:

 

“Em có thể đền anh một chiếc quần mới.”

 

Giang Ngự Hàn: “...”

 

Anh không nghèo đến mức không mua nổi một cái quần.

 

Ngả lưng ra xe lăn, ánh mắt anh sắc bén nhìn cô:

 

“Em… có thể nhờ bạn đi cùng đến bệnh viện.”

 

Dung Yên ngẩn người, sau đó cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói:

 

“Em thực sự không cần đến bệnh viện đâu.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Giang Ngự Hàn tối sầm, giọng nói có phần giận dữ:

 

“Em có biết điều căn bản nhất không?”

 

Dung Yên bị dọa đến mức run lên:

 

“Em có chứ! Nhưng trường hợp của em thật sự không cần đi bệnh viện mà!”

 

Giang Ngự Hàn khẽ gõ lên bàn trà, nhấn mạnh từng chữ:

 

“Cứ nửa tháng một lần, nhất định phải đến bệnh viện.”

 

Dung Yên như thể bị sét đánh trúng: “...”

 

Đúng lúc này, điện thoại của cô bất ngờ đổ chuông khiến cô giật nảy mình.

 

Dung Yên cuống cuồng tìm điện thoại. Sau khi nhìn thấy tên trên màn hình, cô chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.

Loading...