Linh Hồn Huyền Bí, Đại Lão Yếu Đuối Trở Thành Siêu Sao - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:21:57
Lượt xem: 124
Chẳng lẽ, có người trốn ở phòng con gái!
“Chậm trễ mãi, tìm thấy người chưa!”
Bên ngoài truyền đến tiếng đồng đội, bọn họ đã tìm thấy người dân ở tầng ba vừa mới cũng muốn chạy ra ngoài, chuẩn bị để Tiền Tu Kiệt cùng nhau hộ tống người dân ra ngoài.
Mao Hạo Không tranh thủ thời gian mở cửa phòng đó, lại bị sợ ngây người.
Rõ ràng lửa chưa cháy đến đây, căn phòng này lại đã là một mảnh hoang tàn, nhìn đâu cũng thấy đồ đạc, đồ dùng sinh hoạt màu đen không thành hình đã trở thành than củi, điều khiến người ta đau lòng nhất vẫn là trong góc kia một bóng dáng nhỏ bé đầy m.á.u và thịt.
Nhiệt độ của căn phòng này cao hơn bên ngoài, khói đặc và nóng bỏng khiến người ta ngạt thở, còn kèm theo tiếng lửa đang cháy rít rít.
Nhìn qua cửa thấy cảnh tượng giống như địa ngục này, mấy người phía sau cũng run rẩy, một lúc không biết chính mình đang ở đâu.
“Đứa bé này… còn sống không!”
Tiền Tu Kiệt không do dự gì liền xông vào căn phòng nóng bỏng này, trực tiếp ôm lấy bóng dáng nhỏ bé màu đen đó, mặc kệ nó kỳ quái hay không! Đứa bé còn khóc, chính mình phải đưa nó ra khỏi đám cháy!
Một nhóm “người” sắp chạy ra ngoài, cuối cùng cũng gặp được Uông Hằng ở dưới, từ trên tìm được người dân đang dẫn dắt bọn họ đi xuống cùng đồng đội gặp mặt ở cửa!
Chỉ là, trong lúc gấp gáp đi ra đám cháy lại bùng nổ một cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. Trong quá trình thoát nạn Trương Phương hung hăng nhéo lỗ tai Thai Vĩ và đánh nhau với anh ta, anh nắm tôi cào, thỉnh thoảng còn rảnh tay kéo tóc Quý Hà, chửi hai người là cẩu nam nữ, gian phu dâm phụ!
*| Gian phu dâm phụ: Người đàn ông đã có vợ và đàn bà đã có chồng nhưng lăng loàn, ngoại tình với nhau. |
Không chờ được nữa Tằng Mỹ liên tục yêu cầu đội viên phòng cháy chữa cháy phải đưa bọn họ xuống trước, không thể lại chờ người khác nữa.
Đàm Nữu Nữu nhìn thấy Lục Gia Thật lại xuất hiện đã sợ không nói nên lời, lại nhìn thấy Tạ Hào bên cạnh nhìn chằm chằm mình, cả đầu chui vào lòng Đàm An, khóc đến gần như ngất đi.
Vừa mới phát hiện tầng hai cháy, phản ứng đầu tiên là ôm cháu trai chạy lên trên bà Lương một mạch chửi ai đổ dầu ở cửa nhà mình, làm mình té một cái, suýt nữa người bị cháy chết.
“Các người im lặng cho tôi, Tu Kiệt cậu nhanh chóng đưa bọn họ ra ngoài đi!”
Phó đội trưởng Địch Chính Bình giận dữ gầm lên, anh ta cứu hoả đã hai mươi mấy năm rồi cũng hiếm khi gặp phải cảnh tượng như vậy, bọn người này còn muốn sống không!
Phía dưới, giới huyền học những người ưu tú cũng cuối cùng đuổi kịp lên đây!
Quần áo trên người đã bị cháy rách te tua, tóc cũng bị cháy xém, còn dùng không ít phù chú mới thành công lên đây, bọn họ liền nhìn thấy trong lòng người nào đó có một bóng dáng nhỏ màu đen, liền thay đổi sắc mặt, như gặp được kẻ địch!
Thậm chí có người trực tiếp rút ra kiếm sau lưng muốn đi lên đánh!
Địch Chính Bình chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật, cầm lấy bộ đàm liền chửi người bên ngoài.
“Là ai để người vào đây!”
Nhưng bộ đàm chỉ phát ra một âm thanh của dòng điện, không có thanh âm nào phát ra.
Địch Chính Bình cũng không có thời gian để nghĩ những người trẻ tuổi kỳ quái chạy lên đây là làm gì, chỉ có thể đau đầu quyết định thêm một đồng đội hộ tống bọ họ ra ngoài, chính mình cùng một đồng đội khác đối với cả tòa nhà tiến hành kiểm tra lần cuối cùng.
“Ngay lập tức để cái thứ trong lòng cậu xuống! Nếu không thì ai cũng không thể ra được!”
Tử Dương Sơn đại đệ tử Trịnh Kỳ nói ra sự thật, nghe trong tai phó đội trưởng lại là đe dọa và uy hiếp!
Thật sự mở mang tầm mắt, còn dám trước mặt bọn họ bảo bọn họ để xuống đứa bé, muốn cướp người!
Người này là không biết hai chữ pháp luật viết như thế nào sao!
Vì đường dây bị cháy hỏng, cả tòa nhà đều rơi vào bóng tối, lúc này mới nhờ vào đèn pin của đội viên phòng cháy chữa cháy nhìn rõ người nọ trong lòng có một thứ nhỏ nhỏ đen đen, Tằng Mỹ phát ra một tiếng thét chói tai.
“Trời ơi! Đây là quái vật gì vậy!”
Theo tiếng kêu và hướng chỉ của cô ta, người khác cũng cuối cùng chú ý đến sự tồn tại kinh khủng đó.
“Cháy thành thế này, đã c.h.ế.t rồi đi!”
“Trời ơi, tôi thật sự sẽ mơ thấy ác mộng, mau đưa chúng tôi ra ngoài đi!”
Trong lòng Tiền Tu Kiệt “người” không hề động đậy, Tiền Tu Kiệt tự mình cũng không cảm nhận được hơi thở của nó, nhưng anh ta lại mơ hồ cảm thấy không thể buông tay, dù gì cũng không chịu buông tay.
“Cậy bé đã c.h.ế.t rồi, cũng là vì các người mới bị mắc kẹt ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./linh-hon-huyen-bi-dai-lao-yeu-duoi-tro-thanh-sieu-sao/chuong-97.html.]
Phù Đài Quan Nguyễn Nhĩ Mạn tay cầm cái chuông không ngừng rung lắc, từ môn phái mang ra đến cường lực con dấu cũng cầm ở trên tay.
Đội viên phòng cháy chữa cháy không có thời gian để quan tâm những người “mất trí” này, trong đám cháy càng lưu lại nhiều một giây cũng có thể tồn tại nguy hiểm!
Nhưng bọn họ phát hiện, thật sự không thể ra được.
Mạo hiểm vượt qua đám cháy tầng hai, lại quay trở lại!
“Phó đội trưởng, vừa rồi tôi cũng không ra được, còn gặp hai người dân rồi bỗng nhiên lại biến mất, Chính Thanh cũng không thấy đâu.”
Uông Hằng khóc không ra nước mắt báo cáo tình hình với phó đội trưởng, lại nhìn phía sau một đống người dân bỗng nhiên phát hiện không đúng, sao người nhiều thế nhỉ?
“Ở đây, rất nhiều đều không phải người.”
Có người trên tay la bàn quay điên cuồng, rõ ràng nơi này âm khí độ dày cao doạ người, có quỷ vật làm loạn!
Mọi người ở hiện trường:!!!
“Đồng chí, thứ trong tay cậu chắc chắn không phải người, nhà tôi có hay không có trẻ con tôi chẳng lẽ sẽ không biết sao! Vừa rồi căn phòng đó quá kỳ quái, rõ ràng nó là quỷ mà!”
Đàm An ôm chặt Nữu Nữu, chỉ vào thứ trong lòng Tiền Tu Kiệt mà xác nhận. Bên cạnh những hàng xóm cũng đồng loạt mở miệng chứng thực.
“Đúng vậy, trong nhà anh ta chỉ có một mình cô bé Nữu Nữu, chúng tôi chưa bao giờ thấy một đứa bé trai kích cỡ như này ở tòa nhà!”
“Chính là quỷ đi! Có phải là nó làm hại chúng ta!”
“Đại sư, ngài mau đuổi nó đi rồi đưa chúng tôi ra ngoài đi!”
Một hàng người lập tức trốn sau lưng những người trẻ tuổi ăn mặc kì lạ, nhưng nhìn ra có chút bản lĩnh, thúc giục bọn họ mau g.i.ế.c quỷ.
Lửa càng lớn, mọi người đều cảm thấy da thịt mình sắp cháy lên, chưa kể đến khói có thể làm ngạt c.h.ế.t người! Đều muốn mau chóng thoát khỏi tòa nhà thần bí này.
Lúc này, Vu Chính Thanh bất ngời xuất hiện, lại dẫn theo mấy người dân đến hội tụ.
“Chờ đã, các người là ai vậy?”
Đàm An ôm con gái trốn ở mặt sau, trong sương khói bỗng nhiên phát hiện ra mấy người chưa bao giờ gặp qua, lại nghĩ đến vừa rồi người cầm kiếm đoà gỗ nói ở đây có mấy người đều không phải người, da gà da vịt đều nổi lên.
Mẹ nó! Đừng nói ở đây còn có mấy con quỷ, chỉ là biến thành hình người thôi!
“Chúng tôi là người dân ở đây mà, các người là ai vậy?”
Có người lạnh lùng nói, hỏi lại bọn họ.
“Đúng vậy, chúng tôi biết nhau cả! Ngược lại là các người là từ đâu tới?"
Lúc này, sởn tóc gáy chính là đội viên phòng cháy chữa cháy đơn thuần đến cứu hoả, tại sao bọn họ chỉ là cứu hoả bình thường lại gặp phải chuyện này vậy!!!
“Các người có thể tìm ra cách ra ngoài không?”
So với nhận ra bên nào là người dân thật sự, trước mắt phó đội trưởng quan tâm nhất vẫn là làm sao ra ngoài! Bình oxy chỉ có bao nhiêu đó thôi, lửa càng lên cao bọn họ càng nguy hiểm!
Thời gian lâu, ai cũng không sống được!
“Giết hết quỷ, chắc chắn sẽ ra được!”
Người của Huyền Lôi Phái lạnh lùng nhìn trước mặt người và quỷ, trong mắt chứa đầy sát khí.
“Nhất định không thể đưa quỷ ra ngoài, phải ở đây đem bọn họ phân ra, nếu không bọn họ sẽ làm mắt mờ để hại người.”
Nguyễn Nhĩ Mạn người của môn phái Phù Đài Quan tuy rằng không nói trực tiếp, nhưng ý nghĩa lại không khác cho lắm! Nếu không, bọn họ rất khó phá giải đi được ảo ảnh do quỷ làm ra ở đây!
“Tôi là người, tôi không sợ! Các người mau g.i.ế.c quỷ đi!”
Dư Tinh Hải và Trương Phương, Thai Vĩ và những người khác vội vàng mở miệng, nhưng bọn họ đều đã bị khói làm cho tinh thần hoang mang, giọng nói cũng vô cùng khàn khàn.
Tằng Mỹ ôm con trai Tạ Hào, nhìn về phía nhóm người cách đó không xa cùng bọn họ hình thành hai phe tự xưng bọn họ mới là người dân tòa nhà này, mơ hồ cũng nhận ra tại sao hai người đó lại quen mắt như vậy, thậm chí giọng nói cũng hình như ở đâu nghe qua.
Chỉ là tình huống quá khẩn cấp, lại có nhiều khói, mọi người cơ bản phân không rõ ai là ai.