Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-04-15 06:46:27
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc chờ hoành thánh, Lý Vân trò chuyện với Giản Vân Lam: "Ông chủ, sao anh không mở một cửa hàng đi, chắc chắn sẽ buôn may bán đắt lắm!"

 

Giản Vân Lam cười lắc đầu: "Tôi không thích mở cửa hàng, tôi chỉ thích bày quán thôi."

 

Bày quán, mới có thể trực tiếp nhìn thấy khách hàng ăn ngon món ăn của mình. Mở cửa hàng phải xử lý nhiều việc vặt, hơn nữa cơ hội tiếp xúc với thực khách rất ít, đó không phải là điều cậu muốn.

 

Bày quán mới là lý tưởng cuối cùng của cậu. Lý Vân không hiểu lắm cái mạch não này, nhưng cô ta chọn tôn trọng, rất nhanh, một bát hoành thánh sốt cà chua nóng hổi được đưa đến tay cô ta.

 

Thứ nước sốt cà chua nóng hổi, màu cam hồng, phía trên hơi nổi một lớp váng dầu màu vàng kim, sủi bọt ùng ục. Có thể thấy những miếng cà chua được ninh nhừ, đặc sánh, gần như là sền sệt, tạo cảm giác mịn màng tinh tế. Một mùi chua ngọt tinh khiết xộc vào mũi, chỉ ngửi thôi, khoang miệng đã tự động tiết nước miếng.

 

Những viên hoành thánh trắng tinh nằm trong đó, lớp vỏ mỏng dính sát vào phần nhân thịt tôm, có thể nhìn thấy toàn bộ con tôm bóc vỏ màu hồng nhạt bên trong. Ngoài hoành thánh ra, trong nước sốt cà chua còn có cải thảo và nấm kim châm, ngấm đẫm nước canh.

 

Lý Vân nuốt vài ngụm nước bọt, đã không thể chờ đợi được mà muốn ăn ngay, ngay khi cô chuẩn bị múc một muỗng nước sốt nếm thử thì đột nhiên, một đám người cách đó không xa trở nên náo loạn, một người ngã xuống đất.

 

"Là Ninh Sanh!"

 

"Giáo thảo sao thế? Sao lại ngất xỉu vậy nè!"

 

"Từ trường đến bệnh viện xa quá, mau gọi 115 đi, cứu người quan trọng hơn!"

 

Nghe thấy tên "Ninh Sanh", Lý Vân lập tức đứng dậy đi về phía phát ra âm thanh. Quả nhiên, giữa đám đông, một thân hình cao gầy đang nửa dựa vào tường, sắc mặt cậu tái nhợt, môi khô khốc, toàn thân hơi run rẩy, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt như đang rỉ máu, khiến người ta xót xa.

 

Mấy bạn học xung quanh đỡ y dậy, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? Có chỗ nào không khỏe?"

 

"Choáng váng đầu." Ninh Sanh cố gắng nói, giọng rất khẽ: "Thấy không rõ mọi thứ, hoảng hốt...

 

Nghe miêu tả này, Lý Vân lập tức nói: "Cậu ấy có thể bị tụt huyết áp, mau cho cậu ấy ăn gì đi!"

 

Bản thân Lý Vân cũng là người bị tụt huyết áp, đôi khi bận quá quên ăn, trước mắt cứ tối sầm lại, đầu óc choáng váng, buồn nôn, xem biểu hiện của Ninh Sanh, rất có thể là triệu chứng tụt huyết áp, cần kịp thời bổ sung đồ ăn.

 

"Đã gọi 115 rồi, mười phút nữa sẽ đến, mọi người tìm gì đó cho cậu ấy ăn đi!"

 

Có người móc từ trong túi ra một viên kẹo, đưa đến miệng Ninh Sanh, nhưng y lại không thể nuốt xuống được, không tự chủ mà phun ra.

 

Mọi người thầm kêu không ổn. Nếu ngay cả kẹo cũng không ăn được, thì rất nguy hiểm. Đúng lúc này, Giản Vân Lam vượt qua đám đông, bưng một bát hoành thánh sốt cà chua. Đột nhiên có người ngất xỉu trước quán ăn vặt của mình, Giản Vân Lam đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

 

"Ăn được canh không?" Giản Vân Lam hỏi.

 

Ninh Sanh không trả lời, môi y khẽ run lên. Lý Vân nhận lấy bát hoành thánh, cầm cái muỗng, đưa một muỗng nước sốt cà chua đến bên môi Ninh Sanh. Ninh Sanh khó khăn há miệng, uống cạn muỗng canh đó.

 

Thứ nước canh đặc sánh, tràn vào môi răng, vị chua chua ngọt ngọt, vô cùng tinh tế, khiến cả người lập tức ấm lên. Vị tươi ngon của cà chua, hương tỏi, còn có một chút dầu tôm hòa quyện trong đó, nóng hổi, mang theo một chút cay cay, một ngụm này đi xuống, dạ dày đói khát nhiều ngày lập tức bừng tỉnh.

 

Sau đó, cơn đói khát trào dâng không kiềm chế được, Ninh Sanh uống một ngụm rồi lại một ngụm canh, những viên hoành thánh cũng được đưa vào miệng cùng lúc.

 

Lớp vỏ hoành thánh mỏng tang, nhân thịt tôm đầy đặn khi răng cắn vào, bên trong là toàn bộ con tôm bóc vỏ béo ngậy, ngấm đẫm nước sốt cà chua nồng đậm. Nhai nuốt, mỗi một ngụm đều tràn đầy vị tươi ngon chua ngọt, tôm bóc vỏ tươi ngon nhất mùa thu, có một cảm giác dai giòn khó tả, được lớp vỏ hoành thánh dai dai bọc lại, cùng với nước canh cà chua đậm đà, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

 

Không chỉ hoành thánh, ngay cả rau ăn kèm trong nước sốt cà chua cũng rất ngon. Cải thảo giòn ngọt, hòa tan vị ngấy của thịt tôm, còn nấm kim châm ngấm đẫm nước canh thì chua ngọt đậm đà, rất ngon miệng.

 

Từ lúc ban đầu ăn chậm rãi, Ninh Sanh về sau gần như là ăn ngấu nghiến, khác xa với hình tượng cao lãnh trong ấn tượng của mọi người. Vì ăn quá nhanh, y còn bị sặc ho khan, thậm chí...

 

Ninh Sanh: "Ợ."

 

Dù bị sặc, y cũng không nỡ nhả ra mà cố gắng nuốt xuống, cả khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

 

Các nữ sinh: "!!!"

 

Tuy rằng các nàng có thể hiểu, hoành thánh quả thật rất ngon, nhưng mà... A a a giáo thảo ơi, hình tượng của cậu đâu, trông thì đáng yêu thật đấy, nhưng Ninh Sanh ơi, hình tượng cao lãnh chi hoa của cậu đi tong rồi kìa!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-17.html.]

Có ai đời cao lãnh chi hoa lại ngồi bên đường ôm bát hoành thánh ăn đến ợ hơi như thế chứ nhiều nữ sinh từng điên cuồng mê luyến y không nỡ nhìn nữa, quay mặt đi, có chút vỡ mộng... Nhưng, nhiều bạn học cũng lần đầu tiên phát hiện, hóa ra Ninh Sanh cũng là người bình thường.

 

Giống như người bình thường, y cũng sẽ lạnh, sẽ đói, sẽ khóc, sẽ cười, khi đói đến mức không chịu nổi, vất vả lắm mới được ăn món ngon, cũng sẽ từng ngụm từng ngụm mà nhấm nuốt.

 

Ninh Sanh không phải là thần tiên học bá cao cao tại thượng gì cả, cũng không phải giáo thảo vô dục vô cầu trong miệng mọi người, y giống như bọn họ, là một người có m.á.u có thịt, sống sờ sờ giống như bọn họ, Ninh Sanh cũng bị chinh phục bởi món ăn ngon tuyệt đỉnh tràn ngập hương vị nhân gian này.

 

Lúc này, điện thoại của Ninh Sanh rung lên, sau năm tiếng đồng hồ, cuối cùng y cũng nhận được tin nhắn từ mẹ. Ninh Mộng Liên trả lời y:

 

[Mẹ mọi thứ đều ổn, hôm nay mẹ đang cùng bà ngoại chuyển nhà, không để ý điện thoại. Sao thế con?]

 

Mẹ cũng bình an vô sự. Ninh Sanh ngồi bệt xuống đất, ôm bát, vùi đầu thật thấp, chóp mũi ửng đỏ. Y buông điện thoại, húp cạn cả bát hoành thánh, đến cả nước canh cũng không chừa một giọt, khẽ lẩm bẩm: "... Ngon quá!"

 

Ngon quá khiến người ta sau một thời gian dài mới cảm nhận được, thì ra mình vẫn còn sống. Giản Vân Lam có thể làm ra món ăn ngon như vậy, chắc chắn không phải là 'cậu ấm ăn chơi lêu lổng' mà y vẫn luôn nghĩ chỉ có người nghiêm túc nỗ lực sống, một lòng nhiệt huyết đối xử tử tế với người khác, mới có thể làm ra món ăn ngon đến vậy.

 

Ở một góc khuất mà ít người nhìn thấy, Ninh Sanh cúi đầu, đôi mắt đã ươn ướt đứng ở đằng xa có mấy vệ sĩ áo đen, nhìn cảnh tượng này, dường như có chút sốt ruột, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại, bọn họ mới bất đắc dĩ xoay người rời đi.

 

Ninh Sanh bình tĩnh lại. Ninh Sanh không biết rằng, Ninh Sanh ở thế giới song song, đã hờ hững từ chối vô số thiện ý và sự tiếp cận của người khác nhưng trước mắt, ở thế giới này.

 

Ninh Sanh ngẩng đầu nhìn về phía Giản Vân Lam, vành mắt đỏ hoe, ánh mắt có chút d.a.o động, ngượng ngùng hỏi: "Hoành thánh, còn không?"

 

Thấy ánh mắt kia của cậu, Lý Vân biết ngay, hot boy trường cũng đã bị đồng hóa thành công rồi gia nhập hàng ngũ tiến hóa vinh quang đi thôi!

 

Hướng về thần Hoành thánh - ông chủ Giản, dâng lên sự quỳ bái chân thành nhất!

 

"Hoành thánh à, có thì có thật." Lý Vân chậm rãi nói.

 

"Chỉ là..."

 

Lý Vân nghiêng người sang một bên, chỉ về phía đám đông đang chen chúc trước quán ăn vặt:

 

"Ra kia xếp hàng đi."

 

Đội ngũ kia quá khủng khiếp, cả cổng trường người chen chúc xô đẩy, ồn ào náo nhiệt, ai nấy đều khát khao ngóng trông chiếc xe ba gác nhỏ bé, cùng với nồi nước súp cà chua nóng hổi, và những viên hoành thánh trắng tinh, xinh xắn trên thớt.

 

Giản Vân Lam đứng giữa vòng vây của đám đông, hiên ngang trong ánh đèn, thuần thục múc hoành thánh, cả người tỏa ra thứ ánh sáng gần như thần thánh. Ninh Sanh hô hấp cứng lại, có chút choáng váng.

 

"Bây giờ bắt đầu xếp hàng, phải đợi bao lâu?"

 

"Không lâu đâu." Lý Vân nhìn đám người, nghiêm túc nói: "Cậu mà xếp hàng từ giờ, đợi chừng ba ngày ba đêm, chắc là ăn được."

 

Ninh Sanh: "..."

 

Ninh Sanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.

 

"A a a, cậu ấy ngất rồi! Mau gọi 115!!!"

 

"115 đến rồi!"

 

Xe cứu thương đã đến, nhân viên y tế chuyên nghiệp nhanh chóng đưa Ninh Sanh lên cáng, khiêng đi không ít người nhìn y với ánh mắt vừa hâm mộ, vừa ghen tị, vừa căm hờn.

 

Ninh Sanh thật may mắn, không cần xếp hàng mà vẫn được ăn hoành thánh miễn phí, bao nhiêu người xếp hàng mấy ngày trời còn chưa ăn được kìa chỉ hận bọn họ thân thể quá khỏe mạnh, không thể bị tuột huyết áp gì đó.

 

Trên xe cấp cứu, Ninh Sanh lơ mơ, nửa tỉnh nửa mê, vẫn gian nan lẩm bẩm:

 

"Vân... Hoành thánh..."

 

Nhân viên y tế lần đầu tiên nghe thấy người ta nói mớ quỷ dị như vậy. Mọi người đều lo lắng trao đổi ánh mắt nhìn bề ngoài thư sinh tuấn tú như vậy, sao trong đầu chỉ có mỗi đồ ăn thế này?

 

Chắc là sốt đến choáng váng rồi.

Loading...