Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-04-15 07:15:25
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Matthew buông bàn phím, chính cô ta cũng cảm động bởi những dòng chữ mình viết ra. Đây chính là toàn bộ sự thật!
Thân phận thật sự của Giản Vân Lam, không phải là một ông chủ quán ăn vặt yêu nghề, mà là một độc giả thâm niên của “Cố Chấp Độc Chiếm”. Cậu nhẫn nhục phụ trọng, bày mưu tính kế, cuối cùng mưa dầm thấm lâu, chỉ trong một đêm đã đẩy độ phá giải cốt truyện lên 30%.
Tiên sinh thật nghĩa hiệp! Matthew cũng từng xem livestream ở phòng của các chủ kênh khác, ví dụ như cái gã chủ kênh may mắn đầy mình ở ngay bên cạnh, cũng cốt truyện đó, gã cũng giúp Ninh Sanh trốn thoát thành công nhưng ở phòng livestream kia, Ninh Sanh lại vô cùng lạnh nhạt, cả người đầy gai nhọn.
Khi gã chủ kênh kia thử đưa cho Ninh Sanh một bát cháo nóng, Ninh Sanh đã cau mày, lạnh lùng rũ mắt, lắc đầu từ chối. Y sẽ không ăn đồ người lạ đưa đó là bài học y rút ra được từ Cố Hành Chu.
Nhưng ở phòng livestream của Giản Vân Lam… Ninh Sanh ăn ngấu nghiến, vì ăn quá vội mà còn nấc lên một tiếng, hình tượng cao lãnh sụp đổ điều này càng khẳng định phỏng đoán của Matthew.
Phòng livestream của họ không bật hệ thống cảm nhận, vì vậy Matthew chưa được nếm thử hương vị hoành thánh. Nhưng cô ta nghĩ, dù sao cũng chỉ là ăn thôi, hoành thánh Giản Vân Lam làm chắc cũng không ngon hơn cháo của mấy chủ kênh khác đâu.
Sở dĩ thái độ của Ninh Sanh khác biệt như vậy, chính là vì Giản Vân Lam đã âm thầm bố cục từ trước rồi. Trên màn hình, mọi người vẫn đang nhiệt tình thảo luận.
[Đúng là chó ngáp phải ruồi, vừa khéo mẹ Ninh dọn nhà, vừa khéo Ninh Bảo được ăn một bát hoành thánh vào lúc khó khăn nhất…]
[Chủ kênh đúng là đỉnh cấp may mắn!]
[Nếu là tui là Ninh Sanh, đột nhiên được ăn một bát hoành thánh ngon như vậy, tui cũng mơ hồ luôn á.]
[Ẩm thực vạn tuế, ẩm thực có thể thay đổi vận mệnh của mọi người! Cùng nhau gia nhập thần giáo quán ăn vặt của Ông chủ Giản đi. (biểu tượng đèn) (biểu tượng đèn) (biểu tượng tình yêu)]
Matthew khẽ mỉm cười. Ngây thơ!
Mọi người vẫn cho rằng mọi chuyện chỉ là trùng hợp, nhưng chỉ có Matthew biết, tất cả những điều nhìn như vô tình kia đều là thủ thuật che mắt.
Tất cả đều là Giản Vân Lam lặng lẽ lên kế hoạch. Đột nhiên, một hiệu ứng hỏa tiễn hoa mỹ xuất hiện trên màn hình livestream!
[ Người dùng [Matthew thích ăn thịt] tặng chủ kênh [Giản Vân Lam] hỏa tiễn x1]
Matthew trở thành đại tỷ bảng xếp hạng phòng livestream của Giản Vân Lam. Hỏa tiễn mang theo một biểu ngữ kêu gọi, Matthew chậm rãi gõ một câu:
[(Matthew thích ăn thịt): Mấy người không hiểu đâu, tất cả mọi chuyện này, Giản Thần đã an bài hết rồi.]
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Mọi lời bàn tán trên màn hình đều dừng lại. Sau đó, một cuộc thảo luận còn sôi nổi hơn bùng nổ:
[Má ơi, phú bà!]
[Phú bà tỷ tỷ cho tui 50 đi ạ hu hu hu.]
[Phú bà tỷ tỷ ơi, ‘Giản Thần đã an bài hết rồi’ là có ý gì vậy ạ, cầu giải đáp. (biểu tượng ngoan ngoãn) (biểu tượng ngoan ngoãn)]
Matthew nhanh chóng gõ ra phỏng đoán của mình.
Sau khi xem xong phỏng đoán của cô ta, những khán giả khác: […]
Cảm giác phú bà hơi điên. Xem ra, chủ kênh có trạng thái tinh thần đáng ngờ cũng chỉ thu hút được những người xem có trạng thái tinh thần không tốt đẹp gì. Ninh Sanh đã được xe cứu thương đưa đi, quán ăn vẫn tiếp tục bán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-19.html.]
Thầy Vương vốn đang xếp hàng, nhưng sau khi nhìn thấy Ninh Sanh, ông đã đi theo xe cứu thương. Thật lòng thầy Vương thương Ninh Sanh. Trước đây, mẹ của Ninh Sanh là người giúp việc cho gia đình thầy Vương, vì là mẹ đơn thân nên Ninh Mộng Liên thỉnh thoảng sẽ mang Ninh Sanh đến cùng.
Khi đó Ninh Sanh còn rất nhỏ, một đứa trẻ năm sáu tuổi, rất ngoan ngoãn, ngồi xuống là đọc sách. Ninh Sanh có thể ôm những cuốn sách máy tính thâm sâu của thầy Vương đọc cả buổi trưa.
Khi đó, thầy Vương đã nghĩ, nếu đứa trẻ này sau này có thể thi vào Kinh Đại, ông sẽ dốc toàn lực giúp đỡ y. Sau này, Ninh Sanh thật sự thi đỗ Kinh Đại, nhưng lại ngày càng không vui, nụ cười cũng ngày càng ít đi.
Thầy Vương rất lo lắng, nhưng lại bất lực. Nhưng hôm nay, đã lâu rồi, thầy Vương lại thấy nụ cười trên khuôn mặt đứa trẻ ấy.
Thầy Vương rất vui mừng. Niềm vui này kéo dài đến khi ông quay lại quán ăn vặt, thấy biển người xếp hàng đông nghịt… Chân thầy Vương mềm nhũn, suýt chút nữa thì không đứng vững.
“Hoành thánh của ta!!!”
Thầy Vương lại lần nữa nước mắt lưng tròng, nhìn những người đang bưng hoành thánh đi ngang qua, ánh mắt ngây dại những người bị ông nhìn chằm chằm có chút sợ hãi quay người, đi đến một góc rồi mới yên tâm ăn. Thật ra, họ sợ thầy Vương xông lên cướp mất.
Có lẽ là nhà dột còn gặp mưa, thầy Vương nhìn thấy một người mà ông hận đến ngứa răng, đang bưng một bát hoành thánh cà chua, đắc ý dào dạt đi qua trước mặt ông.
Thầy Mộ Dung bưng hoành thánh, cười tủm tỉm nói: “Ôi chao, lão Vương, hoành thánh của ông đâu? Ăn hết rồi à?”
Thầy Vương nghiến răng.
“Chậc chậc chậc, ngon thật, chậc chậc chậc,” Thầy Mộ Dung vừa ăn vừa phát ra âm thanh, cố ý nói: “Sẽ không có ai không mua được hoành thánh đâu nhỉ, không thể nào không thể nào!”
Thầy Vương: “…”
Mộ Dung lão tặc, lão phu sống không đội trời chung với ngươi. Trong lúc đó, Giản Vân Lam đã bán xong hàng, trước quán ăn vặt lại một lần nữa vang lên tiếng than trời trách đất.
Hôm nay khách nhiều hơn mọi ngày, vì vậy số người xếp hàng lâu mà không mua được hoành thánh cũng nhiều hơn, mọi người khóc thành một đoàn, lay xe của Giản Vân Lam còn Giản Vân Lam đi về phía thầy Vương.
“Thầy Vương, cháu thấy ông vừa đi cùng xe cứu thương, nghĩ là ông có thể chưa ăn cơm tối.” Giản Vân Lam cười nói: “Đây là cháu cố ý làm thêm, vị cà chua bán hết rồi, cháu trộn vị tỏi, ông đừng chê nhé.”
Hôm nay thầy Vương còn tặng cậu tỏi, thứ tỏi đó đặc biệt thơm, Giản Vân Lam là người biết báo đáp, ban đầu đã lên kế hoạch làm riêng cho ông một phần.
Thầy Vương: “!!!”
Đứa trẻ ngoan quá. Thầy Vương cảm động đến rơi nước mắt. Sau khi nhận lấy hoành thánh, người đắc ý dào dạt biến thành thầy Vương.
“À, để ta xem ai còn chưa được ăn hoành thánh vị tỏi độc nhất vô nhị đặc chế của tiểu Giản đây?”
Ông cố ý nhấn mạnh hai chữ “đặc chế” và “độc nhất vô nhị”. Thầy Vương gắp một miếng hoành thánh, run run hoành thánh, rưới dầu mè vàng óng và tỏi phi vàng giòn, rắc hành lá, hương tỏi thơm lừng, trông rất hấp dẫn.
Một ngụm cắn xuống, hương tỏi nồng đậm, hơi cay nồng được dầu mè điểm xuyết càng thêm mỹ vị. Khác với vị canh cà chua đậm đà, trong hoành thánh vị tỏi, vị tươi của tôm được tôn lên một bước, kết hợp với tỏi phi giòn tan, dầu mè béo ngậy, sảng khoái ngon miệng vô cùng.
“Chậc chậc chậc, ngon thật, chậc chậc chậc.” Thầy Vương vừa ăn vừa phát ra âm thanh, cố ý nói: “Sẽ không có ai không ăn được hoành thánh vị tỏi đâu nhỉ, không thể nào không thể nào!”
Thầy Mộ Dung: “…”