Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-04-15 08:00:54
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thầy Mộ Dung tay bưng bát hoành thánh sốt cà chua ăn dở. Thầy Vương cũng tay bưng bát hoành thánh tỏi thơm lừng, ăn được phân nửa.
Hai người trừng mắt nhau, không ai chịu nhường ai. Đến đây! Cứ làm đau nhau đi!
"Vẫn là hoành thánh sốt cà chua ngon hơn, tỏi gì chứ, quá tầm thường!"
Thầy Mộ Dung miệng thì nói vậy, mắt lại dán chặt vào bát hoành thánh tỏi thơm ngào ngạt kia, ánh mắt đầy khao khát.
"Ông hiểu cái rắm! Cà chua nhạt nhẽo, hoành thánh tôm tươi thế này phải có tỏi mới ngon!"
Thầy Vương giơ cao bát hoành thánh tỏi, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn bát hoành thánh sốt cà chua nóng hổi, lặng lẽ nuốt nước miếng… Biết làm sao giờ, thèm bát hoành thánh vị khác quá. Hai vị giáo thụ đấu đá nhau gần nửa đời người, giờ phút này tư tưởng lại tương đồng đến lạ.
Bên cạnh không ít sinh viên đang đứng xem, ra vẻ không hóng hớt, nhưng tai thì vểnh lên cao ngóng chuyện, thậm chí có người lén lút lấy điện thoại ra quay video. Thầy Vương và thầy Mộ Dung đều là những nhân vật nổi tiếng, không ít người từng nghe giảng khóa của hai người, ai ngờ các đại lão lại cãi nhau vì hoành thánh!
Mà thôi, hai người này vốn bất hòa, cãi nhau như cơm bữa ấy mà. Hai vị giáo thụ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Giằng co gần nửa phút, Thầy Vương đột nhiên khó khăn mở miệng: "… Ông có muốn nếm thử hoành thánh tỏi không?"
Thầy Mộ Dung hừ một tiếng, nói: "Nếm thử thì nếm thử còn cà chua của ông, ông ăn không?"
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Hai người như hai con trâu chọi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tình thế căng thẳng như sắp nổ tung. Bỗng nhiên, cả hai cùng ăn ý đưa tay ra. Hai bát hoành thánh trao đổi cho nhau. Sau đó, hai vị giáo thụ ôm lấy bát hoành thánh mình thèm thuồng bấy lâu, ngoàm ngoàm ăn ngấu nghiến.
Ăn được miếng hoành thánh cà chua chua ngọt thanh khiết, Thầy Vương nghĩ, Mộ Dung Thanh cùng tuy rằng ngạo mạn tự đại, nhưng xem ra cũng không đến nỗi tệ.
Ăn được miếng hoành thánh tỏi cay nồng sảng khoái, Thầy Mộ Dung nghĩ, Vương Kiến Hoa tuy rằng ngu ngốc, nhưng cũng không phải không có điểm nào đáng khen.
Đám đông vây xem: "???"
Từ từ đã, mặt trời mọc đằng Tây à. Trước kia trong văn phòng còn ầm ĩ đến long trời lở đất, ông phun nước bọt vào mặt tôi, tôi ném trứng gà vào cửa sổ nhà ông, hai đối thủ một mất một còn, thế mà trước mị lực của hoành thánh lại có thể hóa giải thật là chuyện lạ.
Ngẫm lại kỹ thì Thầy Vương và thầy Mộ Dung đấu nhau ba mươi năm, từ thời sinh viên chính quy đã tranh nhau xem ai được học bổng nhiều hơn, đến lúc học tiến sĩ thì so xem ai công bố nhiều luận văn hơn, sau này lại so giáo chức, so hạng mục đầu tư, so cả đời…
Ngay cả việc Thầy Vương trồng một chậu hoa trong văn phòng, Thầy Mộ Dung cũng phải đi trồng cùng loại, còn nhất định phải trồng đẹp hơn, ôm đi khoe khắp trường. Ấy vậy mà hai con người bảo thủ, có thù tất báo, tranh phong tương đối như thế.
Giờ đây, lại ngồi xổm bên cột đèn, ôm bát hoành thánh, vai kề vai, hạnh phúc đắm chìm trong mỹ thực. Trước bát hoành thánh nóng hổi, cái gã oan gia dây dưa hơn ba mươi năm bên cạnh, dường như cũng bớt đáng ghét hơn thì phải?
Thầy Mộ Dung ăn mỹ mãn nửa bát hoành thánh tỏi, lau miệng một cái, lại bắt đầu giở thói: "Vẫn là hoành thánh sốt cà chua của tôi ngon hơn. Tôi mệt."
Thầy Vương: "???"
Thầy Vương thấy hắn ăn xong liền trở mặt, tức đến ngứa răng: "Lão tặc, vậy ông nhả hoành thánh tỏi của tôi ra!"
Về sau mà ông còn cho Mộ Dung lão tặc này một cơ hội xuống nước, tôi xin làm cẩu! Hai người hung hăng trừng mắt nhau. Sau một hồi lâu, hai người hừ lạnh một tiếng, mỗi người quay đầu sang một bên, bước những bước dài tránh xa nhau.
Đám đông vây xem: "…"
Kẻ địch vẫn là kẻ địch thôi mà.jpg
Thầy Vương và thầy Mộ Dung đối chọi g*y gắt ở quán ăn vặt, bị các sinh viên có mặt lén chụp lại, đăng lên Mỗ Âm, trong vòng ba tiếng đã đạt được hơn mười vạn lượt thích.
Chủ nhân video vô cùng cơ trí, mở đầu bằng một đoạn nhạc nền vô cùng hùng tráng, kèm theo lời tự thuật chuyên nghiệp của phóng viên CCTV:
"Hiện tại quý vị đang thấy là biên ủy của tạp chí SCI, viện sĩ của hai viện, nhân vật lĩnh quân trong phòng thí nghiệm trọng điểm quốc gia, học giả có sức ảnh hưởng nhất toàn cầu về trí tuệ nhân tạo năm nay, giáo sư Vương Kiến Hoa."
"Cùng với cũng là viện sĩ của hai viện, người tiên phong trong mạng lưới thần kinh tích chập, người đoạt huy chương thường niên của giải thưởng nghiên cứu Cologne, nhà khoa học trưởng của kho trí tuệ thủ đô, người đồng sáng lập xí nghiệp phu hóa khí Cosponsor, giáo sư Mộ Dung Thanh Hà."
"Chúng ta hãy cùng xem cuộc giao phong kịch liệt gần đây của họ, cuộc đấu trí đỉnh cao, sự v* chạm giữa sức mạnh và vẻ đẹp."
Sau đó phong cách video đột ngột chuyển, xuất hiện cảnh Thầy Vương và Thầy Mộ Dung như hổ rình mồi, giận dữ nhìn nhau… nhìn bát hoành thánh trong tay đối phương.
Sau một hồi thương lượng ngắn ngủi, họ giật lấy bát hoành thánh của đối phương, bắt đầu không màng hình tượng mà cuồng ăn. Nhạc đệm cũng từ hùng tráng ban đầu, đột ngột chuyển sang hài hước.
Khu bình luận tràn ngập dấu chấm hỏi.
[???]
[Ha ha ha ha ha không đùa chứ, hai vị giáo thụ này hình như năm nay còn được đề cử giải Nobel á???]
[Thì ra ngày thường ở phòng thí nghiệm điên cuồng bắt tôi cày, kết quả ra khỏi phòng thí nghiệm lại lén lút làm mấy chuyện này. (cười mệt mỏi)]
[Tuyệt vời, đây là lý do tôi không đăng ký vào Kinh Đại, tuyệt đối không phải vì điểm không đủ.]
[Ông không đăng ký thì tôi cũng không đăng ký, hảo huynh đệ.]
Còn một bình luận nói lên tiếng lòng của mọi người: [Hoành thánh đó thật sự ngon đến vậy sao nhìn thơm quá a!]
Rốt cuộc thì phải ngon đến mức nào, mới có thể khiến hai vị đại lão tầm cỡ quốc bảo không màng hình tượng, náo loạn vì một bát hoành thánh trước công chúng đến nước này chứ! Thế là, nhờ gió đông của hai vị giáo thụ, bát hoành thánh này lặng lẽ nổi tiếng trên Mỗ Âm nhưng Giản Vân Lam hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-20.html.]
Dù có biết, trọng tâm của cậu vẫn là bày quán, chỉ cần được bày quán, được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của các thực khách dù phải trúng ngàn vạn vé số mỗi ngày cậu cũng nguyện ý. (Có gì đó là lạ ở dây. @@?)
Hôm nay là ngày cuối cùng cậu bày quán bán hoành thánh ở cổng trường Kinh Đại. Giản Vân Lam đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay cậu phải làm điều gì đó khác biệt.
Hoành thánh chiên Quảng Đông! Đời trước, Giản Vân Lam lớn lên ở đất Thục, nhưng cậu đã trải qua bốn năm đại học ở vùng Lưỡng Quảng.
Thời đại học, tuy rằng mỗi ngày đều bị việc học hành nặng nề tra t*n, nhưng mỗi sáng đi đến quán ăn sáng địa phương, gọi một phần hoành thánh chiên giòn tan, chấm tương ớt ngọt thật là mỹ vị khó tả trên đời.
Nguyên liệu nấu ăn cho hoành thánh chiên cũng không phức tạp, giống như mấy ngày trước, vẫn là nhân thịt heo, tôm tươi, trứng gà để có thể thêm phong phú, Giản Vân Lam còn mua thêm măng đông và rau hẹ. Khi trở về biệt thự, cậu thấy quản gia đang ôm một cái bình, bên trong đựng thứ gì đó đặc sệt như bùn trắng nửa trong suốt.
"Quản gia, ông đang cầm cái gì vậy?" Giản Vân Lam tò mò hỏi.
"Không biết là cái gì." Quản gia nở nụ cười nghề nghiệp, nói: "Mấy hôm trước, dì Vương đi thăm người thân về mang đến, nói xem thiếu gia có cần không, không cần thì vứt đi."
Quản gia không rõ thứ này là gì, định đem cất vào kho, đỡ tốn diện tích. Giản Vân Lam mở bình ra, dùng ngón tay chấm một ít, ngửi thử. Chất ‘bùn trắng’ rất mịn màng, như xà phòng, ngửi lên có mùi thơm béo ngậy pha chút tiêu đây là một hũ mỡ heo thượng hạng.
Giản Vân Lam mừng rỡ, ôm lấy bình: "Đây là mỡ heo à, mỡ heo chất lượng cực tốt!"
Vừa nhìn là biết nhà quê tự làm để ăn, mới được tinh tế, thơm và trắng đến vậy, trên thị trường không mua được đâu. Dì Vương vừa quét dọn vệ sinh xong bước ra, Giản Vân Lam tiến lên nắm tay dì: "Dì Vương, cảm ơn dì, dì thật là người tốt, cháu yêu dì! Quản gia, ông thưởng cho dì Vương, lấy từ thẻ tín dụng cá nhân của tôi."
Dì Vương: "…?"
Bị một đại soái ca như Giản Vân Lam nắm tay nói ‘cháu yêu dì’, dì Vương không khỏi mặt già hơi hơi đỏ lên. Ôi chao, thật là ngại ngùng còn Giản Vân Lam đã lại như một cơn gió xông vào bếp, ngân nga, bắt đầu chuẩn bị cho buổi bày quán hôm nay.
Vẫn là lệ thường chặt thịt, trộn nhân, cán bột, cắt miếng, gói hoành thánh. Nhân thịt thêm một muỗng mỡ heo của dì Vương, không cần nhiều, chỉ một muỗng thôi, là đủ để vẽ rồng điểm mắt cho món hoành thánh chiên rồi.
Tạc hoành thánh của Giản Vân Lam có hình dạng không giống với những nơi khác. Cậu khéo léo dùng tay gấp mép, nặn vỏ bánh từ trái sang phải, tạo thành những chiếc hoành thánh hình cá vàng nhỏ xinh. Hình dáng vừa đẹp mắt, hương vị lại thơm ngon, nước chấm ăn kèm cũng đặc biệt hấp dẫn.
Giản Vân Lam chuẩn bị nước chấm tỏi băm và tương ớt ngọt kinh điển để phòng trường hợp có người không thích tương ớt ngọt, cậu còn chuẩn bị thêm tương mayonnaise và giấm để thực khách tự do lựa chọn.
Vì hoành thánh chiên dễ gây ngán, Giản Vân Lam nghĩ ngợi một lát rồi tự pha chế thêm trà chanh sủi bọt, mỗi phần hoành thánh chiên sẽ được tặng kèm một ly.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, thời gian cũng vừa đến. Giản Vân Lam chất nguyên liệu, nồi và thùng đựng đồ uống lên chiếc xe ba bánh rồi ra quán.
***
Ninh Sanh không gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng. Bác sĩ đã kiểm tra tổng quát cho y và kết luận rằng y bị tụt huyết áp do ăn uống thất thường và thiếu ngủ, cần phải ăn uống đúng giờ.
Sau đó, y được xuất viện, xuất viện xong, Ninh Sanh đến thăm mẹ ngay. Mẹ và bà ngoại đã chuyển đến khu dân cư Hải Bình trong hai ngày nay. Ban đầu, Ninh Sanh rất ngạc nhiên, không hiểu gia đình mình lấy đâu ra tiền để sống ở khu dân cư Hải Bình, sau khi Ninh Mộng Liên giải thích nguyên do thì y…
Ninh Sanh: "..."
Hình như lại là chuyện do ông chủ Giản làm. Vì Ninh Mộng Liên còn phải đi làm, ngày mai Ninh Sanh cũng có tiết học nên y quay trở lại ký túc xá.
Khi về đến ký túc xá thì mới có 5 giờ rưỡi chiều, Lý Minh Hi đã bắt đầu chuẩn bị đầy đủ mọi thứ: Giày thể thao, ghế đẩu nhỏ, quạt mini, thuốc chống muỗi, sẵn sàng ra khỏi cửa.
Mấy hôm trước trời mưa nên thời tiết mát mẻ, nhưng hôm nay trời lại nóng lên một cách khó hiểu, cứ như thể đột ngột quay trở lại mùa hè, không khí oi bức và có cả muỗi bay vo ve để đảm bảo có thể mua được hoành thánh, anh ta phải xếp hàng tận hai tiếng đồng hồ, cần phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
"Ninh Sanh! Cậu khỏe hơn chưa?" Thấy Ninh Sanh gật đầu, Lý Minh Hi lại hào hứng nói tiếp: "Đi xếp hàng mua hoành thánh không?"
Ninh Sanh nhìn anh ta thật sâu. Lý Minh Hi hơi giật mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình vẫn còn quá đường đột. Ninh Sanh dù sao vẫn là Ninh Sanh, y không phải loại người đắm chìm trong thú vui ăn uống dù hoành thánh có ngon đến đâu, Ninh Sanh cũng không muốn lãng phí hai tiếng đồng hồ để xếp hàng.
Ninh Sanh xách cặp sách trên chỗ ngồi rồi quay người đi ra cửa. Lý Minh Hi có chút xấu hổ.
Vài giây sau, Ninh Sanh quay đầu lại, hỏi cậu: "Sao không đi còn thiếu gì à?"
Lý Minh Hi: "… À à à!"
Nhìn dáng vẻ này, Ninh Sanh cũng muốn đi xếp hàng mua hoành thánh à đây chính là mị lực của hoành thánh sao!
Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá, Ninh Sanh nhìn quanh. Ở ký túc xá, còn có hơn chục bạn học đeo kính, tụm năm tụm ba đi ra ngoài, có vẻ như muốn đến thư viện. Bọn họ cùng Lý Minh Hi học chung một lớp thuật toán, mặc áo sơ mi kẻ ca rô, quen biết nhau cả. Bọn họ gật đầu chào Lý Minh Hi.
Thấy bọn họ, Ninh Sanh đột nhiên nhíu mày: "Không ổn rồi."
Lý Minh Hi: "?"
Ninh Sanh vỗ vai cậu một cái, nhỏ giọng nói: "Đông người quá, không kịp nữa rồi! Chạy!"
Lý Minh Hi: "???"
Hai người họ ba chân bốn cẳng chạy đi. Những bạn học khác đang giả vờ đi thư viện thấy họ chạy thì lập tức không thèm giả vờ nữa, cũng cắm đầu chạy theo.
Bọn họ ngụy trang, sao lại bị nhìn thấu thế này? Các bạn học vừa chạy vừa gào lên:
"Hoành thánh! Là của chúng ta!!!"
"Đừng hòng cướp được!!!"