Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-04-16 07:45:12
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày trước, Giản Vân Lam từng nuôi một chú chó nhỏ đặt tên là Mao Mao mà Thao Thiết biến thành một con ch.ó to xù lông thế này, trông cũng rất uy phong lẫm liệt. Vậy thì cứ gọi anh là Mao Mao vậy nghe mới đáng yêu, mới hợp lại còn ý nghĩa nữa chứ.
Giản Vân Lam tự thầm khen gu thẩm mỹ của mình. Thao Thiết tức đến suýt chút nữa phun cả lửa ra ngoài, chỉ muốn nhào tới cắn Giản Vân Lam, nhưng lại bị một bức tường vô hình cản lại đụng trúng lảo đảo dưới sự giam cầm của "Vòng cổ thuần phục trăm phần trăm", anh không thể làm hại Giản Vân Lam.
Thao Thiết khó chịu, nôn nóng nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu. Giản Vân Lam cũng khẩn trương nhìn lại, sợ anh muốn cùng mình cá c.h.ế.t lưới rách.
"Vậy... ký hiệp ước tam chương." Dù biến thành chó, uy áp của hung thú thượng cổ vẫn còn bị đôi mắt vàng kim kia nhìn chằm chằm, Giản Vân Lam run rẩy nói: "Những lúc tôi không bày quầy, anh có thể biến thành người nhưng không được làm mọi người bị thương."
"Còn khi tôi bày quầy, anh chỉ được giữ hình dạng chó... à không, thú, không được tranh ăn với khách."
Thao Thiết phẫn nộ gầm lên: "Ngao!!!"
Một giọng nam trầm thấp, ngạo mạn vang lên trong đầu Giản Vân Lam:
"Bổn tọa dựa vào cái gì phải đáp ứng ngươi?"
Thao Thiết nhìn chằm chằm cậu giọng điệu âm trắc trắc, như đang cân nhắc xem nên cắn đứt cổ cậu thế nào.
Giản Vân Lam vội nói: "Dựa vào... một ngày ba bữa của anh đều do tôi bao."
Thao Thiết: "..."
Thao Thiết nghiến răng có chút do dự.
Giản Vân Lam tiếp tục quăng thêm một miếng mồi: "Anh giúp tôi ở quán ăn vặt, nếu làm tốt còn có thêm cơm thưởng."
"Hoành thánh, cơm chiên trứng, mì trộn tương, bánh kẹp thịt, chân gà nướng, anh muốn ăn gì tôi đều làm được."
"Thế nào?"
Liên tiếp những món ăn được kể ra, nghe đến tai Thao Thiết khiến đôi mắt anh đỏ lên. Giản Vân Lam làm một bát mì tươi tôm trong mười lăm phút đã ngon đến vậy, vậy những món còn lại sẽ ngon đến mức nào, anh không dám tưởng tượng.
Thao Thiết im lặng thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong sự im lặng đó tim Giản Vân Lam dần dần treo lên. Nếu Thao Thiết vẫn không hài lòng, vậy cậu thật sự hết cách rồi ngay khi Giản Vân Lam sắp mất hết hy vọng.
Thao Thiết hậm hực gật đầu: "Ngao."
Cúi đầu trước mỹ thực, không mất mặt. Hoành thánh, bánh kẹp thịt, chân gà nướng... chỉ mới nghĩ thôi, nước miếng Thao Thiết đã muốn chảy xuống.
Giản Vân Lam vươn tay: "Thành giao."
Thao Thiết cũng vẻ mặt ngạo kiều mà vươn móng vuốt, không tình nguyện đáp lên tay Giản Vân Lam.
"Được, vậy anh có thể biến về hình người."
Vừa dứt lời, vòng cổ trên cổ Thao Thiết hơi nới lỏng, không khí lưu chuyển.
Nam tử Chiến quốc lại một lần nữa xuất hiện, tóc bạc búi cao đôi mắt vàng kim bừng bừng lửa giận trừng mắt nhìn Giản Vân Lam.
Giản Vân Lam có chút sợ hãi, lùi về sau nửa bước: "Anh đừng có làm bậy à."
"Hừ."
Thao Thiết nói: "Bổn tọa không làm những chuyện âm hiểm đó."
Đã nói thành giao thì chính là thành giao, anh chưa bao giờ chơi trò mặt ngoài một kiểu, sau lưng một kiểu.
"Đêm nay, bổn tọa muốn ăn cái món ngươi nói kia, hoành thánh."
Kiêu căng ngạo mạn gọi món xong, Thao Thiết nhìn quanh bốn phía thấy trên bàn còn nửa bát mì tươi tôm chưa ăn hết. Anh vô cùng cao hứng đi tới, cúi đầu ăn nốt chỗ mì còn lại ăn cơm là quan trọng nhất. Anh ăn nhồm nhoàm… xì xụp…ọc ọc...
Thao Thiết hạnh phúc nheo mắt lại, ngon quá!!!
Giản Vân Lam: "..."
Dễ dụ thật. Điện thoại rung lên, app [Hệ thống Trù Thần] hiện thông báo:
[Chúc mừng ngài, nhiệm vụ nhánh cưỡng chế đã hoàn thành. Phần thưởng nhiệm vụ đã được phát!]
[Đã nhận được [Thiên sinh thần lực] x1]
Ghi chú: Bày quán, quan trọng nhất chính là thân thể vô luận là mua đồ ăn, ra quán, đảo muôi, dạy chó, đánh nhau hay là chạy trốn, đều cần thể lực mạnh mẽ chống đỡ!
[Ngài có nhân viên mới, có thể xem xét trong (Danh sách nhân viên).]
Xem ra, nhiệm vụ nhánh coi như đã thuận lợi hoàn thành, không cần bị xe cán còn về thiên sinh thần lực... cậu cảm giác một dòng nước ấm từ đan điền trào lên, chảy khắp người nơi đi qua tê tê dại dại.
Sau khi dòng nước ấm kết thúc, cậu tùy tiện cầm lấy một chai nước tương, nhẹ nhàng bóp cái chai thế mà vỡ tan đây là thiên sinh thần lực sao?
Cái bàn tay vàng này tới đúng lúc thật, Giản Vân Lam nghĩ, như vậy, nếu Thao Thiết đột nhiên giở trò cậu cũng không đến mức hoàn toàn không có sức chống trả.
Cậu hài lòng gật gật đầu, Giản Vân Lam nhẹ nhàng thở ra, mệt mỏi quá, đi ngủ một giấc trưa thôi.
Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.
Sự xuất hiện của Thao Thiết khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chấn kinh.
[Má ơi má ơi má ơi!!!]
[Kia là Thao Thiết, Thao Thiết đó. (run cầm cập)]
[Đại lão Thao Thiết từ mấy vạn năm trước đã là đỉnh chuỗi thức ăn của vị diện Sơn Hải, đáng sợ!!!]
[Tôi đến từ vị diện tây huyễn, xin hỏi Thao Thiết là cái gì?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-24.html.]
[:) Hung thú thượng cổ, đại diện cho 'tham thực', trước đây không lâu Thao Thiết phạm tội ở Vị diện Vạn Giới, toàn bộ tinh nhuệ cảnh lực của Vạn giới xuất động đuổi bắt, tốn hết bảy bảy bốn mươi chín ngày mới bắt được anh ta, nghĩ xem hàm ý này thế nào đi.]
[Không biết chủ phòng có thể tồn tại được bao lâu]
[Nếu nguyên hình là Thao Thiết vậy chắc Vị diện Vạn Giới hẳn là cho chủ phòng pháp bảo tự bảo vệ mình, cậu ta còn... ổn chứ?]
[So với cái này, vẫn là mau giúp chủ phòng nghĩ xem, làm thế nào mới có thể phá được tuyến Cố Hành Chu.]
Haizz, đúng là một đợt này chưa qua, một đợt khác lại tới. Khán giả thở dài. Các chủ phòng khác đã ở trước mặt Cố Hành Chu xoát đủ sự tồn tại, cách vách còn có một chủ phòng bàn tay vàng trí lực siêu quần ngay từ đầu đã dùng hết thủ đoạn trà trộn vào công ty của Cố Hành Chu, đã là phụ tá đắc lực của Cố Hành Chu.
Còn ông chủ Giản, đến mặt Cố Hành Chu còn chưa nhìn thấy... lại không bắt đầu đẩy cốt truyện, thì, thì... haizz, từ từ, những lời này bọn họ có phải đã nói rất nhiều lần rồi không?
Chủ nhật trôi qua nhanh chóng kèm theo kinh hồn bạt vía. Tuy rằng Thao Thiết tính tình rất tệ, nhưng nói chuyện giữ lời xác thật không có gây thêm phiền toái. Giản Vân Lam để quản gia dẫn anh đi mua quần áo hiện đại, anh cũng thành thật thay đồ, tuy rằng miệng vẫn lầm bầm oán giận vài câu.
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Sáng sớm thứ hai, 5 giờ sáng, Giản Vân Lam vừa mở mắt ra, đã nhận được thông báo nhiệm vụ mới của app [Hệ thống Trù Thần]:
[Nhiệm vụ chủ tuyến: Trong vòng sáu ngày, mỗi ngày trước 11 giờ sáng, bày quầy bán một trăm phần cơm chiên dưới lầu tập đoàn Viễn Châu của vai chính công Cố Hành Chu, mỗi phần giá 50 tệ.]
[Đã nhận được [Bách khoa toàn thư thực đơn cơm chiên] x1]
[Ngài có nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ chủ tuyến này không? Chấp nhận / Từ chối.]
Đôi mắt Giản Vân Lam chợt sáng lên bày quầy! Cuối cùng lại có thể bày quầy. Một ngày chủ nhật không bày quầy, cậu còn cảm thấy chỗ nào cũng không thích ứng nên ăn cơm cũng không ngon.
Giản Vân Lam nhanh như chớp bò dậy khỏi giường, trước tiên vo gạo nấu cơm, sau đó cưỡi xe ba gác, đi thẳng đến chợ bán thức ăn. 11 giờ bán xong một trăm phần cơm chiên, ít nhất 9 giờ đã phải ra quán rồi, hiện tại đã 5 giờ thời gian vẫn là khá gấp gáp.
Ngày đầu tiên, cứ bắt đầu từ món cơm chiên kinh điển nhất. Cơm chiên trứng!
Giản Vân Lam ở chợ bán thức ăn mua cà rốt, hành tây, bắp cải cùng trứng gà ta trở lại biệt thự, bắt đầu bận rộn chuẩn bị bày quầy.
Bày quầy bán cơm chiên trứng, vẫn là mới mẻ, xào tại chỗ càng hấp dẫn người vì thế Giản Vân Lam quyết định chuẩn bị sẵn gia vị, nguyên liệu nấu ăn đến địa điểm bày quầy có khách gọi món thì mới xào.
Hết thảy chuẩn bị ổn thỏa, 9 giờ Giản Vân Lam đem hết thảy gia vị, nguyên liệu nấu ăn chất lên xe. Bầy quán thôi còn chưa ra khỏi cửa, Giản Vân Lam vội vàng phanh lại.
Một con ch.ó to màu bạc uy phong lẫm liệt chắn đường đi của cậu. Đại nhân Thao Thiết từ trên cao nhìn xuống, nhìn cậu mà hếch cằm, đôi mắt vàng kim ánh lên tia sáng:
"Ngươi dám lừa bổn tọa trộm ra ngoài bày quầy?"
Giản Vân Lam đi ra ngoài bán đồ ăn ngon, anh nhất định phải nếm thử không đợi Giản Vân Lam trả lời, thân hình Thao Thiết đã ưu nhã nhảy lên ghế sau xe ba bánh, chải chuốt lại bộ lông.
Giản Vân Lam đột nhiên nhớ tới cái biểu tượng cảm xúc chó Shiba. Một mình bày quầy quá đơn giản mang theo cái nó đi.
"Mao Mao, anh phải ngoan." Giản Vân Lam dặn dò anh: "Không ngoan tôi sẽ ném anh vào đống rác."
Thao Thiết: "..."
Nhân loại, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước. 9 giờ, Giản Vân Lam cùng Thao Thiết đúng giờ đến địa điểm bày quầy là đoạn đường vàng dưới lầu công ty lớn, 9 giờ, ở chỗ này không ít người bày quầy có người bán bánh rán giò cháo quẩy, bánh bao ướt, sữa đậu nành bánh quẩy...
Giản Vân Lam có lẽ vẫn là người đầu tiên bán cơm chiên trứng. Cậu dựng một cái nồi lớn trên xe đẩy, rồi bày biện các nguyên liệu nấu ăn bên cạnh nào là củ cải, hành tây, trứng gà, còn có gia vị các loại khác. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Giản Vân Lam đứng tại chỗ, bắt đầu chờ đợi vị khách đầu tiên tới.
Những chủ quán ăn vặt khác đều liếc mắt nhìn cậu, thầm nghĩ, người trẻ tuổi này chắc điên rồi. Sáng sớm ai ăn cơm chiên trứng chứ?
Cơm chiên trứng là món tương đối no bụng nghĩ thế nào cũng nên cạnh tranh vào bữa tối hoặc khuya mới phải. Ở đây toàn dân văn phòng đi làm, để tránh tắc đường, buổi sáng họ ăn rất ít thường chỉ một ly cà phê, một phần bánh bao ướt là xong.
Đi làm mà miễn còn sống là được. Lâm Thiên Thu cũng nghĩ vậy. Anh ta từ tòa nhà văn phòng của tập đoàn Viễn Châu đi ra, bước chân phù phiếm oán khí trên người lớn đến mức nuôi sống được cả chục kiếm tiên hắc ám những đồng nghiệp đi làm xung quanh thấy anh ta thì giật mình... Người ta thì vừa đi làm, còn Lâm Thiên Thu thì chưa được tan ca.
Không chỉ anh ta, mà cả tổ của anh ta, đêm qua đã phải thức trắng ở công ty gần đây đang là thời điểm quyết toán gấp rút, kỳ hạn sắp đến, cấp trên muốn xuống kiểm tra sổ sách, cả tổ anh ta phải đối chiếu sổ sách suốt đêm ấy thế mà vẫn chưa xong.
Thật sự là họ đói quá không chịu nổi nữa, mọi người mới nhất trí quyết định phái Lâm Thiên Thu - thực tập sinh xuống dưới kiếm ăn mua tạm gì đó cũng được, sữa đậu nành, bánh quẩy linh tinh miễn là ăn được.
Lâm Thiên Thu hai mắt vô thần, lướt một vòng qua mấy quán ăn vặt dưới lầu, tính tìm đại một quán nào không phải xếp hàng mà mua.
Đương nhiên anh ta cũng thấy cái quầy bán cơm chiên ở góc kia. Ông chủ quầy đó chắc mới đến đây lần đầu, dáng người rất bảnh bao nhưng nhìn là biết thiếu kinh nghiệm.
Anh ta chọn cái vị trí tệ nhất ở khu này lại xa cổng công ty, dân văn phòng thường lười đi bộ đến đó. Hơn nữa, không như những cửa hàng khác tỏa ra đủ loại mùi thức ăn hấp dẫn, chỗ của anh ta vì không có khách, nên trông càng lạnh lẽo nhìn là không muốn ghé rồi.
Thời buổi này, sống cũng thật không dễ dàng còn trẻ, đẹp trai thế kia lại cùng đường chỉ có thể ra đây bày quầy. Lâm Thiên Thu bỗng sinh ra vài phần đồng cảm. Nếu ngày nào đó anh ta bị cắt giảm biên chế, phỏng chừng cũng chỉ có thể lưu lạc đến nước này nhưng sự đồng cảm này, không đủ để khiến Lâm Thiên Thu mua một món ăn mà anh ta không hứng thú.
Lâm Thiên Thu mua mấy cái bánh bao ở tiệm bánh bao. Ông chủ bán bánh bao sắp dọn hàng, nên bánh bao hơi nguội bán rẻ cho Lâm Thiên Thu.
Đúng lúc này, trong góc, ông chủ quán cơm chiên đột nhiên động tay rõ ràng không có khách, sao cậu ta lại bắt đầu chiên cơm? Lâm Thiên Thu sinh nghi.
Giản Vân Lam đổ dầu vào cái chảo lớn, dầu dần nóng lên, cậu đập ba quả trứng gà bỏ vào. Trong chảo lập tức vang lên tiếng xèo xèo, trứng gà được chiên vàng trong dầu nóng, cậu đảo trứng gà rồi bỏ ra, nhanh tay thêm đồ ăn kèm, cuối cùng là một bát cơm lớn những hạt cơm trắng ngần trộn lẫn với trứng gà chiên vàng ươm trong dầu nóng, tạo nên một màu sắc trong veo mê người, mùi thơm của cơm chiên hòa quyện với vị béo ngậy của trứng chiên cùng hơi nóng từ chảo dầu, xộc thẳng vào mũi!
Thơm quá!
Giản Vân Lam nhẹ nhàng lật cổ tay, cơm chiên vàng óng bay lên không trung, như sóng triều thật chẳng khác gì cảnh trong truyện tranh. Lâm Thiên Thu thì chẳng hiểu gì nhưng ánh mắt của mấy chủ quán ăn vặt xung quanh nhìn cậu, lập tức khác hẳn.
Đây là ảo thuật à... ảo thuật thì ảo thuật, nhưng vẫn không có khách nào ghé thăm thì sao. Các chủ quán ăn vặt có chút tiếc nuối. Bán quầy ăn vặt, kỹ thuật chỉ là thứ yếu ngon mới là yếu tố quyết định.
Vừa nói chuyện, Giản Vân Lam đã chiên xong mẻ cơm đầu tiên không có khách, cậu ta chiên cho ai ăn đây? Lâm Thiên Thu càng thêm nghi hoặc.
Giây tiếp theo một con ch.ó lớn lông xù màu bạc, không biết từ đâu nhảy ra, ngậm lấy cái bát trên tay ông chủ quán cơm chiên đó quả là một con ch.ó vừa oai phong vừa bảnh bao, bộ lông màu bạc trắng dưới ánh mặt trời lấp lánh, điểm xuyết vài sợi màu xanh đỏ, đôi mắt màu vàng kim như đá quý, tai vểnh lên, toát ra vẻ kiêu căng ngạo mạn của kẻ sinh ra đã sống trong nhung lụa.
Con chó lớn ngậm bát cơm, bên trong là cơm chiên vàng óng thơm ngào ngạt. Nó thản nhiên đi đến chỗ có nắng, lười biếng chọn một chỗ ngồi xuống, cúi đầu bắt đầu ăn cơm chiên.
Tư thế ban đầu của nó thì tuyệt đẹp nhưng khi ăn thì lại chẳng màng hình tượng như đang khoe khoang món ngon của mình, cả cái đầu nó gần như vùi vào bát cơm, và mùi thơm của cơm chiên cũng lan tỏa trong gió...
Mọi người có chút không chịu nổi không ít người, ánh mắt không kìm được mà liếc trộm vào bát của con ch.ó lớn, lặng lẽ nuốt nước miếng còn Lâm Thiên Thu nhìn mấy cái bánh bao nguội ngắt trong tay, rồi lại nhìn bát cơm chiên vàng ruộm, đủ cả sắc hương vị của con chó.
Anh ta bỗng cảm thấy, sự tồn tại của mình thật vô nghĩa ăn còn không bằng chó!