Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-04-17 12:20:28
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngon quá đi a! Càng tội lỗi, lại càng khiến người ta muốn ngừng mà không được, Minh Nhược Côi dứt khoát ôm cả bát, từng ngụm từng ngụm ăn ngấu nghiến. Ăn uống điều độ cả tháng, lâu như vậy không đụng đến đồ ăn mặn, lúc này đột nhiên phá giới, vị giác bị bỏ đói bao ngày được an ủi hoàn toàn, ánh nắng ban mai chiếu vào người cô ta, chim hót líu lo, Minh Nhược Côi cảm thấy bản thân chưa bao giờ bình yên và hạnh phúc đến thế...
Cô ta nhớ lại mùa hè thời thơ ấu, cùng người em họ bắt ve sầu ở nông thôn đuổi theo diều chạy khắp thôn cả ngày, khi về đến nhà, bà nội dùng bếp củi xào ra một bát cơm chiên thơm ngào ngạt như vậy. Khoảng thời gian vô tư lự đó, dường như đều theo hương vị khó tả này, cùng nhau trở lại. Vì sao trên thế giới này phải có tranh chấp chứ?
Vì sao mọi người không thể chung sống hòa bình, cùng nhau hưởng thụ mỹ thực? Minh Nhược Côi ngửa mặt lên trời rơi lệ, linh hồn cô ta, thăng hoa.
Bối Thi: "... Này, ít nhất em cũng chừa cho chị một miếng chứ!" Bối Thi kêu rên.
Bát cơm chiên của cô ta, bát cơm chiên to như vậy của cô ta! Minh Nhược Côi ăn hơn nửa bát, nghe thấy tiếng kêu rên của Bối Thi, mới nhớ ra đây không phải cơm của cô ta.
Cô ta lưu luyến không rời dừng lại nhìn ông chủ quầy cơm chiên ở đằng xa, trong lòng Minh Nhược Côi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, một ý tưởng tuyệt vời.
Hôm nay chưa đến10 giờ, một trăm phần cơm chiên đã bán hết sạch. Giản Vân Lam vô cùng hài lòng, hôm nay cũng đã nuôi sống rất nhiều thực khách đói khát, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc khi mọi người thưởng thức mỹ thực, cậu vui vẻ khôn xiết.
Lúc thu dọn quầy để về nhà có năm sáu vị khách đến xếp hàng muộn, vô cùng xui xẻo mà không mua được, đang khó tin mà hoài nghi nhân sinh:
"Một trăm suất ư?? Chỉ có một trăm suất thôi sao?!"
"Biết thế này thì tôi đã đến sớm hơn rồi..."
"Ông chủ, thật sự không thể bán thêm cho tôi một suất được sao?"
Trước đây, khi quầy của Giản Vân Lam còn vắng khách, họ sợ bị "chặt chém" nên không dám đến xếp hàng. Đến khi mọi người ăn ngon lành, khí thế ngút trời, họ mới nhận ra mình đã sai lầm do dự một chút thôi là thua rồi thật hận vì trước đó đã không quyết đoán xếp hàng sớm hơn.
Giản Vân Lam tiếc nuối lắc đầu: "Mỗi ngày tôi chỉ bán có một trăm suất thôi. Cứ chín giờ sáng mỗi ngày trong tuần này, tôi đều sẽ bày quầy ở đây, hoan nghênh mọi người ngày mai lại đến!"
"Được, anh nói lời giữ lời đấy nhé." Mọi người nước mắt lưng tròng nói.
Đột nhiên, một bóng hình xinh đẹp rực rỡ lướt qua đám đông, dừng lại trước mặt Giản Vân Lam. Minh Nhược Côi mặc váy đỏ, đi giày cao gót màu champagne, đeo kính râm, khí chất ngút trời: "Ông chủ họ gì?"
Đám đông kinh ngạc nhìn cô ta. Từ từ đã, đây chẳng phải là đại minh tinh Minh Nhược Côi sao?
Giản Vân Lam đáp: "Tôi họ Giản."
Minh Nhược Côi hơi hếch cằm, đưa ra danh thiếp: "Tôi là Minh Nhược Côi đây là danh thiếp của tôi. Lần này đến tìm cậu, tôi xin nói thẳng luôn..."
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
"Tôi cho cậu năm trăm vạn, cậu đừng bày quầy nữa, về làm đầu bếp riêng cho tôi, thế nào?"
Đám đông: "..."
A a a, đừng mà! Xong rồi, xong rồi, xong rồi, ông chủ mà bị dụ đi làm đầu bếp riêng thì đời này họ sẽ không còn được ăn cơm chiên trứng ngon như vậy nữa. Ai mà cưỡng lại được năm trăm vạn chứ, đó là năm trăm vạn đấy, từ thời Đường triều bày quầy đến giờ cũng chưa chắc kiếm được năm trăm vạn ấy chứ?
Đáng ghét, lũ nhà giàu! Thế nhưng...
Giản Vân Lam khẽ mỉm cười, tỏ vẻ cảm động rồi từ chối: "Cảm ơn cô đã ưu ái nhưng ý nghĩa tồn tại của cuộc đời tôi là bày quầy, nên xin thứ lỗi, tôi không thể chấp nhận."
Minh Nhược Côi kéo kính râm xuống, nhìn cậu thật sâu. Cô ta không tin trên đời này lại có người từ chối sự cám dỗ của tiền bạc. Nếu có, thì chắc chắn là tiền chưa đủ nhiều.
"Một ngàn vạn?"
Giản Vân Lam: "Không."
Minh Nhược Côi: "... Hơn nữa, hai căn cửa hàng ở trung tâm thành phố?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-33.html.]
Giản Vân Lam: "Không."
Đám đông nhìn cậu bằng ánh mắt kinh hãi. Ông chủ quầy ăn vặt, thế mà lại có khí tiết như vậy, không vì năm đấu gạo mà khom lưng. Bạn vĩnh viễn không biết, ông chủ quầy ăn vặt bán cơm chiên cho bạn, rốt cuộc đã từ chối những gì.
Minh Nhược Côi hít sâu một hơi: "Năm ngàn vạn?"
Giản Vân Lam lắc đầu: "Không, tôi phải về đây. Nếu cô hứng thú với cơm chiên, hoan nghênh sáng mai chín giờ đến mua."
Trong khoảnh khắc, Minh Nhược Côi có chút hiểu được sự chấp nhất của thằng em họ cô đối với Ninh Sanh. Trước đây, cô ta không thể lý giải, nhưng ngẫm kỹ lại nếu Ninh Sanh = cơm chiên, thì:
Cơm chiên (Ninh Sanh) ngon như vậy, sao có thể để người khác ăn được! Không được, cô ta phải dùng mọi thủ đoạn, biến đầu bếp cơm chiên (Ninh Sanh) thành đầu bếp riêng của mình, như vậy cô ta mới có thể ngày nào cũng được ăn cơm chiên (Ninh Sanh) ngon tuyệt! Hay là tìm bảo tiêu, trộm chờ ông chủ Giản trên đường về nhà, đánh ngất người ta rồi... Trong lòng Minh Nhược Côi thoáng hiện lên những ý tưởng nguy hiểm không thể không nói, người nhà Cố của họ có gen cưỡng chế yêu đương trên người.
Minh Nhược Côi nhìn mấy tên bảo tiêu cao to vạm vỡ bên cạnh mình, càng nghĩ càng thấy khả thi, có chút rục rịch nhưng... Như thể nhìn thấu ý đồ của cô ta, Giản Vân Lam nhìn cô thật sâu, đôi mắt đen láy ánh lên màu xanh lam tuyệt đẹp, mang một vẻ thâm sâu khó lường.
"Minh tiểu thư, cô cảm thấy cơm chiên ngon, chỉ vì bản thân cơm chiên thôi sao?"
Minh Nhược Côi hỏi: "Là ý gì?"
"Nếu ở trong biệt thự xa hoa của cô, dùng bộ đồ ăn trân quý, được người hầu vây quanh... Không có ánh mặt trời, tiếng chim hót, không có đám đông náo nhiệt làm bạn, thì món cơm chiên đó, cô còn thấy ngon như vậy không?"
Minh Nhược Côi suy tư lời cậu nói. Thật, thật có thâm ý.
Giản Vân Lam cong cong đôi mắt: "Minh tiểu thư, cảnh còn người mất, đại để là như vậy."
Minh Nhược Côi như bị sét đánh trúng. Cô ta ngộ ra rồi! Chim oanh bị giam cầm trong lồng son, không thể cất lên những giai điệu tuyệt đẹp, đầu bếp cũng vậy có những con chim oanh chỉ thuộc về bầu trời, và có những đầu bếp chỉ thuộc về quầy ăn vặt ven đường...
Bất cứ nhà hàng cao cấp nào, đầu bếp tư gia giàu có nào đều không thể giam cầm bước chân bày quầy của cậu nhưng Minh Nhược Côi vẫn không cam lòng, cô ta cắn răng đánh cược tất cả, chơi ván cuối: "Hơn nữa, toàn bộ cổ phần tập đoàn Viễn Châu dưới tên tôi, tôi đều cho anh?"
Đám đông hít hà một hơi dựa theo giá trị thị trường hiện tại của tập đoàn Viễn Châu, đây chính là khối tài sản mấy đời tiêu xài cũng không hết đừng nói Giản Vân Lam, đến họ còn thấy động lòng. Nếu Giản Vân Lam lúc này chấp nhận, sẽ không ai có thể trách cứ cậu bởi vì họ cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự.
Ô ô ô, chẳng lẽ về sau thật sự không còn được ăn món cơm chiên ngon tuyệt như vậy nữa sao nhưng Giản Vân Lam vẫn chỉ khẽ cười, nói: "Xin lỗi, tôi không chấp nhận."
Minh Nhược Côi: "Hừ."
Giây tiếp theo, một chuyện khiến người ta kinh hãi đã xảy ra. Minh Nhược Côi hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười bày mưu tính kế, sau đó... Cô ta đột ngột quỳ xuống, ôm lấy đùi Giản Vân Lam gào khóc: "Ô ô ô, tôi xin anh đó, đến làm đầu bếp riêng cho tôi đi, anh muốn gì tôi cũng cho anh hết!!!"
Bối Thi: "..."
Đám đông: "..."
Từ từ đã, cái vị nữ minh tinh đỉnh lưu quốc dân cao quý lãnh diễm kia, hóa ra là như thế này sao. Đại tiểu thư, cô "out of character" rồi đó!
Tập đoàn Viễn Châu, tầng cao nhất. Cố Hành Chu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố phồn hoa dưới chân, đám người như những con kiến nhỏ bé đi qua đi lại trong rừng bê tông cốt thép thật nhỏ bé, nhưng lại sinh sôi không ngừng đã bốn ngày trôi qua kể từ lần cuối hắn nhìn thấy Ninh Sanh. Trong lòng, có ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt.
Minh Nhược Côi ngồi trên sofa, vẻ mặt có chút bi thương nhưng, trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ông chủ Giản đã chọn con đường của mình, không ai có thể thay đổi, cô ta cũng vậy. Cô ta có thể làm, chỉ có chúc phúc... và xếp hàng.
"Thế nào?" Cố Hành Chu hờ hững liếc nhìn cô ta.
"Bị người ta từ chối rồi." Minh Nhược Côi thở dài, nói: "Hóa ra trên đời này, thật sự có người không bị tiền bạc mua chuộc."
Cố Hành Chu cười nhạo một tiếng. Trước mắt hắn thoáng hiện lên bóng hình thanh lãnh quật cường tái nhợt kia.