Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:10:42
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kết thúc một ngày bày quán, còn chưa đến 10 giờ tối.
Giản Vân Lam đạp chiếc xe ba gác trở về biệt thự, đẩy cửa vào, vui vẻ nói: "Tôi về rồi đây…"
Nhưng khi thấy rõ cảnh tượng bên trong, Giản Vân Lam vội vàng đóng sầm cửa lại chắc chắn là cậu đã mở cửa sai cách rồi.
Một lát sau, Giản Vân Lam hít sâu một hơi, rồi lại từ từ mở cửa ra... bên trong cánh cửa là một mớ hỗn độn bàn trà bị lật nghiêng, bình hoa không cánh mà bay, TV thì ngã chỏng chơ. Một soái ca tóc bạc da đen tuyệt thế đang ngồi trên sofa, đôi mắt kim đồng lười nhác khép hờ, mang đậm dị vực phong tình.
Mái tóc dài của anh được buộc cao thành đuôi ngựa, áo trên cởi đến tận bụng để lộ ra những đường cong rắn chắc, căng tràn sức mạnh của nửa thân trên. Sau lưng là hình xăm Thao Thiết màu kim hồng đang giương nanh múa vuốt. Một giọt mồ hôi trượt dài từ gáy anh lăn xuống, vẽ nên từng khối cơ bụng rắn chắc, rõ ràng rồi biến mất vào vùng bụng dưới.
Hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh đầy tính gợi cảm này là cảnh Thao Thiết đang nhai nhồm nhoàm nửa cái cánh quạt điều hòa trong miệng: "Rộp… rộp… nhoàm~"
Giản Vân Lam: "???"
Quản gia đứng bên cạnh Thao Thiết giống như một lão thái giám đang hầu hạ hoàng đế, ân cần cười nói: "Đại nhân Thao Thiết, ở đây còn có loại quạt khác, ngài muốn nếm thử không ạ?"
Thấy Giản Vân Lam trở về, quản gia lộ vẻ vui mừng: "Thiếu gia, cậu về rồi."
Xem kìa, quản gia đã hầu hạ soái ca mà cậu yêu thích nhất thật chu đáo, chỉ chờ cậu đến "hưởng dụng" thôi đấy. Quản gia thầm nghĩ đầy tự hào. Ông ta đã tìm hiểu kỹ rồi, cái loại soái ca "da đen tóc trắng" cực hiếm thấy trong thế giới thực này là một tài nguyên khan hiếm vô cùng khó kiếm.
Ông ta nhất định phải giúp thiếu gia hầu hạ đại nhân Thao Thiết thật tốt là một quản gia có đủ tư cách và tinh thần trách nhiệm, ông ta sẽ không bao giờ lắm miệng, càng không hỏi lý do vì sao đại nhân Thao Thiết lúc thì là người, lúc lại biến thành chó. Người hợp khẩu vị thiếu gia, có chút dị năng thì có gì lạ đâu thấy Giản Vân Lam, Thao Thiết nhanh chóng nuốt nốt cánh quạt trong miệng, bất mãn nói:
"Nhân loại, bổn tọa đói bụng."
Hôm nay, vì sáng sớm đã giúp Giản Vân Lam ra ngoài mua đồ ăn, nên khi Giản Vân Lam đi bán hàng, cậu không dẫn anh theo, để anh ở nhà ngủ bù. Kết quả là, khi Thao Thiết tỉnh dậy thì đã đói meo. Đói bụng thì phải tìm đồ ăn thôi cái này là cái gì? Bình hoa à? Nhai nhai nhai. Cái này là cái gì? Cánh quạt điều hòa? Sột soạt, sột soạt.... Cái này là cái gì? TV?...
Giản Vân Lam nhìn Thao Thiết lại nhìn bãi chiến trường trước mặt, rồi nhìn vẻ mặt cười như hoa của quản gia, mời cậu đi "hưởng dụng" soái ca da đen đây là cái địa ngục quái quỷ gì thế này!
Hít sâu, lại hít sâu, Giản Vân Lam cố gắng nở một nụ cười nhìn khuôn mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ muốn c.h.ế.t của Giản Vân Lam, Thao Thiết giật mình kinh hãi.
Khuôn mặt của Giản Vân Lam khiến Thao Thiết nhớ lại những quỷ sai xã súc 996 mà anh từng thấy khi xâm nhập địa phủ đại náo, bọn họ lẽo đẽo theo sau anh để dọn dẹp bãi chiến trường... trông thì vẫn còn thở dốc, nhưng thật ra đã "bay màu" từ lâu rồi.
Thao Thiết cảnh giác: "Nhân loại, ngươi muốn làm gì bổn tọa?"
"Đại nhân Thao Thiết, vì sự hợp tác hữu hảo lâu dài sau này, chúng ta cần phải tiến hành một vài khóa huấn luyện đặc biệt."
Giản Vân Lam mỉm cười nói. Thao Thiết có một dự cảm chẳng lành. Một giờ sau, công viên Trúc Cẩm ở trung tâm thành phố B. Công viên Trúc Cẩm là nơi các "phụ huynh" thú cưng ở thành phố B thường lui tới nhất. Ở đây có bãi cỏ rộng lớn rất thích hợp để dắt chó đi dạo, chơi đĩa bay, còn có bóng râm che nắng, đường đi ven sông. Không chỉ có dắt chó, mà còn có dắt mèo, dắt rùa, khoe chim, thậm chí có người còn mang cả kỳ nhông mình nuôi đến phơi nắng. Các "phụ huynh" chó mèo tụ tập thành từng nhóm, khoe những đứa con cưng của mình, thi nhau "bốc phét":
"Ông Vương, con Bull Pháp nhà ông nuôi cũng ra gì phết đấy nhìn cái dáng người, cái mũi tẹt kia kìa, chậc chậc."
"Đâu có đâu có, vẫn là con Samoyed nhà bà Dương mới xinh xắn, huấn luyện nghe lời thế cơ mà!"
"Hầy, nói đến chó lớn, ai mà so được với mấy con nhà Cố đổng chứ, con nào con nấy thông minh, khỏe mạnh, chạy còn nhanh hơn chó nghiệp vụ ấy chứ..."
Được vây quanh giữa đám đông là một người đàn ông trung niên mặc đồ Đường, tóc ông ta đã hoa râm, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn. Trong tay người đàn ông nắm khoảng năm sợi dây thừng, năm con ch.ó lớn ngoan ngoãn ngồi bên chân ông ta, vô cùng nghe lời…
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Border Collie, chó chăn cừu Đức, Golden Retriever, Alaska, thậm chí còn có cả một con Husky. Năm con ch.ó lớn kia, nhìn thôi cũng biết được chăm sóc rất tốt, con nào con nấy béo tốt, lông được chải chuốt bóng mượt.
Cố Thiên Thừa cả đời không có sở thích gì đặc biệt chỉ thích nuôi chó, ông ta còn đối xử với chó tốt hơn cả con trai ruột của mình điều khiến ông ta tự hào nhất, không phải là việc tay trắng làm nên cơ đồ, sáng lập tập đoàn Cố thị lớn mạnh như ngày hôm nay, cũng không phải là việc mua biệt thự cao cấp rộng cả mẫu, máy bay riêng, càng không phải việc từng lên sàn NASDAQ đánh chuông, mà là… đám chó của ông ta!
Mỗi tuần đến công viên Trúc Cẩm đi dạo đều là khoảnh khắc huy hoàng của Cố Thiên Thừa. Ông ta đắm mình trong những lời khen ngợi, ngưỡng mộ của những "phụ huynh" khác, đắc ý đến quên cả trời đất, không biết hôm nay là ngày tháng năm nào...
Cố Thiên Thừa dám mạnh miệng nói rằng, cái thành phố B to lớn này, sẽ không có ai huấn luyện chó lớn tốt hơn ông ta, nuôi chó béo khỏe đẹp hơn ông ta đâu! Đột nhiên, Dương thẩm đứng bên cạnh chỉ về phía trước, kinh hô: "Con chó kia, đẹp quá đi!"
Mọi người nhao nhao nhìn theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-35.html.]
"Thật là vạm vỡ, oai phong ghê!"
"Nói đến đẹp, nào so được với Đại Hắc nhà Cố đổng... Ơ, đúng là đẹp thật."
"Ối chao, cơ bắp kìa, thân hình kìa, so với Đại Hắc cũng chẳng kém cạnh gì đâu."
Sắc mặt Cố Thiên Thừa cứng đờ. Chó chăn cừu Đức Đại Hắc nhà ông ta có tố chất làm chó nghiệp vụ, Cố Thiên Thừa đã tốn rất nhiều công sức mới mang được nó về nhà, nó là đứa con cưng mà Cố Thiên Thừa yêu thích và tự hào nhất là ai, ai nuôi chó mà lại đẹp hơn cả cục cưng Đại Hắc của ông ta?
Cố Thiên Thừa vội vàng nhìn theo ánh mắt của mọi người. Trên con đường đi bộ cách đó không xa, một người trẻ tuổi có tướng mạo tuấn mỹ đang dắt một con ch.ó lớn. Ánh mắt của Cố Thiên Thừa lập tức bị con ch.ó kia thu hút.
Bộ lông này, thân hình này, những đường cong cơ bắp mạnh mẽ, uyển chuyển này, bộ lông bạc hoa lệ, oai phong lẫm lẫm này. Không chỉ có thế, còn có đôi tai to xù xù dựng thẳng, trên vành tai có những sợi lông màu đỏ cam như ngọn lửa, đôi đồng tử màu vàng kim sẫm như đá quý, quả thực giống như một con thần thú bước ra từ bức họa...
Đừng nói nữa, đúng là đẹp thật điều càng khiến người ta chú ý hơn là dáng vẻ của con ch.ó lớn kia, nó ngẩng cao đầu ưỡn ngực, toát ra một khí chất không giận tự uy của kẻ bề trên lâu năm, đôi mắt vàng kim hờ hững khép hờ.
Tục xưng, Vua chó!
"Cũng chỉ là so với Đại Hắc nhà ta kém một chút thôi." Cố Thiên Thừa chua chát hừ một tiếng, không muốn thừa nhận cục cưng của mình lập tức đã bị so sánh không bằng: "Lớn lên thì đẹp đấy, nhưng huấn luyện thì chưa chắc đâu."
Những người yêu chó đều biết, nuôi chó, ba phần là dưỡng, bảy phần là huấn rất nhiều chó lớn được nuôi rất đẹp, nhưng huấn luyện thì lại rất tệ, giữ đồ ăn, không nghe mệnh lệnh, thậm chí còn xông vào cắn người, tất cả đều là do chủ nhân vô trách nhiệm.
Ông Vương nói: "Đúng vậy đúng vậy, càng là chó lớn đẹp và oai phong, càng khó thuần, đâu phải ai cũng có thiên phú huấn luyện chó như Cố đổng đâu."
Cố Thiên Thừa vừa mới cúi xuống sống lưng, lập tức lại ưỡn lên bhưng mà.
"Mao Mao, ngồi xuống!" Người trẻ tuổi kia lên tiếng, bàn tay giơ ngang.
Trong mắt con ch.ó lớn lóe lên một tia không tình nguyện. Nhân loại, bổn tọa đâu phải là chó, dựa vào cái gì phải nghe lệnh ngươi! Người trẻ tuổi nhướng mày, ghé sát vào tai con ch.ó lớn nói nhỏ, sau đó còn ra hiệu bằng miệng...
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
'Hoành thánh mì.'
Từ từ, hoành thánh mì? Một vài người xem hiểu khẩu hình, không chắc chắn lắm mà gãi đầu, câu nói mà Giản Vân Lam nói là: "Công đức vô lượng dũng mãnh đại nhân Thao Thiết, tiểu nhân về nhà sẽ làm hoành thánh mì cho ngài!"
Tai con ch.ó lớn run run, vẻ mặt lộ rõ vẻ giãy giụa kịch liệt. Một lát sau, nó cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống dáng vẻ của nó thật sự là ưu nhã và xinh đẹp, khi hai chân trước bắt chéo nhau ngồi xuống, toát ra một vẻ cao ngạo quý phái khó tả, khiến người ta không khỏi trầm trồ khen ngợi.
"Chỉ là ngồi xuống thôi mà, con ch.ó nào mà chẳng làm được, đừng nói Đại Hắc, ngay cả Tiểu Thất cũng làm được ấy chứ." Cố Thiên Thừa khinh thường nói, Tiểu Thất là con Husky nhà ông ta, bản tính khó thuần hay phá phách, nhưng hiện giờ cũng đã thuần thục nắm vững rất nhiều mệnh lệnh.
Ai ngờ, giây tiếp theo.
"Mao Mao, xoay một vòng nào!" Chú chó lớn liền ngoan ngoãn xoay một vòng thật đẹp mắt.
"Mao Mao, chắp tay vái chào!" Chú chó lớn liền đứng thẳng hai chân sau, hai chân trước chắp lại, làm động tác cúi chào vô cùng hoàn hảo.
"Mao Mao, nhảy múa!" Giữa tiếng nhạc “Hoắc Nguyên Giáp” đang phát ra từ điện thoại của chàng trai trẻ, tai chú chó lớn rung rung theo điệu nhạc, nhịp nhàng xoay vòng, lăn lộn, dậm chân theo tiếng trống, nhảy ra những bước nhảy vừa đẹp mắt vừa khí phách.
Đám đông vây xem: "???"
Cố Thiên Thừa: "???"
Không phải chứ, anh bạn nhỏ. Cậu đang cố tình trêu tôi đấy à!!!
"Mao Mao, bay lên nào!"
Thao Thiết: "..."
Nhân loại, ngươi được voi đòi tiên vừa thôi chứ. Thôi vậy, không chấp nhặt với đám phàm phu tục tử này, chiều theo cậu một lần nữa vậy. Ai bảo anh là đại nhân Thao Thiết uy vũ dũng mãnh công đức vô lượng cơ chứ. Thao Thiết đắc ý nghĩ thầm... Ý nghĩ thật hơn một chút là: Hoành thánh đây… Húp sùm sụp.
Sau một đoạn chạy lấy đà ngắn ngủi, Thao Thiết co chân sau lại, mạnh mẽ đạp xuống đất, bay vút lên trời. Bộ lông dài màu bạc tung bay trong gió, nó dừng lại trên không trung suốt năm giây, đôi mắt vàng rực như ngọn lửa thiêu đốt, hệt như một con thần thú từ trên trời giáng xuống.