Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:11:37
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi người đồng loạt thán phục.
"Oa, xuất sắc quá!"
"Con chó này thông minh thật đấy."
"Thật là khiến người ta tâm phục khẩu phục, nuôi chó bao nhiêu năm rồi, còn chưa thấy nhà ai có con ch.ó nào được như vậy."
Cố Thiên Thừa nghiến răng, cảm thấy trong lòng chua xót, bực bội vớt vát cho cháu mình: "Có gì ghê gớm đâu, Đại Hắc nhà ta, nếu tìm thầy về huấn luyện bài bản thì cũng có thể..."
Mọi người nhìn ông ta với ánh mắt cảm thông. Nuôi chó cả đời, thế mà lại bị một người trẻ tuổi vượt mặt, cảm giác này chắc chắn không dễ chịu gì.
Đột nhiên, một bóng người rụt rè sợ hãi bên cạnh lao nhanh tới đ.â.m sầm vào Cố Thiên Thừa, Cố Thiên Thừa chỉ cảm thấy túi mình nhẹ bẫng. Ví tiền của ông biến mất!
"A, ăn trộm, có ăn trộm!" Bà Dương hét lên.
Cố Thiên Thừa sờ túi, thất thanh nói: "Ví tiền của tôi bị trộm rồi!"
Trong ví tiền có giấy tờ tùy thân, thẻ tín dụng, tiền mặt đều không quan trọng, quan trọng nhất là, trong ví tiền có ảnh chụp người vợ đã khuất của ông ta... Trong ảnh, người vợ còn chưa phải chịu đựng những dày vò của bệnh tật, vô tư lự mỉm cười, đang giúp đứa con chưa chào đời thêu giày hình đầu hổ.
Vợ mất rồi, ông ta không bao giờ tái hôn nữa, bức ảnh này là niềm an ủi duy nhất giúp ông ta tiếp tục sống. Bao nhiêu năm nay, ông ta đều trân trọng mang theo bên mình, không ngờ lại bị giật ví trên đường phố.
Cố Thiên Thừa lo lắng đến đổ mồ hôi đầm đìa. Đại Hắc đã từng được huấn luyện làm chó nghiệp vụ, lập tức lao về phía trước, sủa "Gâu gâu gâu", nhưng tên trộm kia đi xe điện, bỏ chạy với tốc độ cao, bóng dáng ngày càng nhỏ, sắp khuất tầm nhìn!
Đột nhiên, một giọng nói vang lên:
"Mao Mao, đuổi theo!"
Một bóng hình màu bạc như tia chớp vụt qua bên cạnh. Cái bóng đó nhanh đến mức như một cơn lốc, rất nhanh đã bỏ xa Đại Hắc, Tiểu Thất và đám chó khác, giống như Tử Thần màu trắng từng bước ép sát tên trộm đang bỏ chạy, càng ngày càng gần.
Sau đó, nó vồ tới. Tên trộm kia vạn lần không ngờ, hắn ta phóng xe điện hết tốc lực, thế mà lại bị một con ch.ó đuổi kịp.
"Ngọa tào, cái quái gì thế, chó??!"
Một lực đạo mãnh liệt vô cùng, mang theo sát khí tanh máu, đè chặt cả người tên trộm xuống đất. Chú chó lớn từ trên cao nhìn xuống hắn ta, đôi mắt ám kim lười biếng ánh lên màu đỏ, mang một khí thế đáng sợ của kẻ săn mồi thượng đẳng.
"A a a, chó, chó đại nhân, tôi sai rồi, tôi không dám trộm đồ nữa đâu, ô ô ô..." Tên trộm vừa khóc vừa mếu, nước mũi nước mắt tèm lem, liên tục dập đầu.
Thao Thiết: "..."
'Chó, chó đại nhân'?
To gan! Ánh mắt Thao Thiết tối sầm lại, lộ ra hàm răng nanh dày đặc... Hai mắt tên trộm kia trợn ngược, trực tiếp ngất xỉu vì sợ hãi. Hừ, lũ chuột nhắt yếu đuối vô sỉ.
Thao Thiết lấy chiếc ví từ trên người tên trộm xuống, thản nhiên tự đắc dùng móng vuốt chải chuốt lại bộ lông. Cảnh sát rất nhanh đã tới nghe nói 'Mao Mao' một mình đánh bại tên trộm, các cảnh sát đều tấm tắc khen ngợi: "Con chó này giỏi thật đấy, huấn luyện tốt quá, chó nghiệp vụ của chúng tôi cũng phải học tập Mao Mao đấy."
Những người nuôi chó khác cũng vây quanh họ, mỗi người một câu khen ngợi:
"Đúng vậy đúng vậy!" "Đội Gâu gâu lập công lớn!" "Chủ nhân cũng huấn luyện giỏi, con ch.ó lớn như vậy, huấn luyện chắc không dễ đâu." "Thật là một chú chó dũng cảm vô cùng."
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Thao Thiết đắc ý ngẩng cao đầu, chìm đắm trong những lời khen ngợi... Con chó này càng ngày càng thuần thục rồi.
"Không có khoa trương vậy đâu," Giản Vân Lam nắm dây dắt chó của Thao Thiết, khiêm tốn cười nói: "Tôi chỉ là người yêu thích nghiệp dư thôi mà."
Cố Thiên Thừa nhận lại ví tiền của mình, cẩn thận kiểm tra một lượt. Ảnh chụp người vợ vẫn hoàn hảo không sứt mẻ, đến một nếp nhăn cũng không có.
Ông ta nhìn về phía Giản Vân Lam và Thao Thiết, thái độ lập tức khác hẳn, mang theo sự tán thưởng và ca ngợi lộ rõ. Trước đó không lâu, Cố Thiên Thừa còn khó chịu vì Giản Vân Lam nuôi chó giỏi hơn mình, không ưa người ta, nhưng bây giờ… Giản Vân Lam nuôi chó giỏi, đó là điều đương nhiên, đây gọi là anh hùng xuất thiếu niên!
Con chó này cũng là một con ch.ó tốt, vừa dũng mãnh vừa lương thiện, Đại Hắc nhà ông ta còn phải cố gắng tu luyện nhiều, tranh thủ hướng tới người ta mà học tập!
Cố Thiên Thừa cảm động rớt nước mắt nắm tay Giản Vân Lam: "Cậu trai trẻ, cậu và Mao Mao thật sự đã giúp tôi một ân lớn, nói là ân nhân cứu mạng cũng không quá..."
Giản Vân Lam nói: "Đâu có đâu có, làm một công dân tam hảo, đây đều là việc cháu nên làm thôi."
Cố Thiên Thừa: "Đây là danh thiếp của tôi, còn có số điện thoại nữa, hôm nào mời cậu đến nhà tôi chơi một bữa, nhất định phải cho ông già này cơ hội báo đáp cậu đấy nhé!"
Ông ta đưa danh thiếp của mình, trên đó viết mấy chữ to mạ vàng 'Chủ tịch tập đoàn Viễn Châu' đổi thành người khác, lúc này có lẽ đã kích động nhảy dựng lên rồi.
Chủ tịch tập đoàn Viễn Châu đấy, có thể khiến Cố chủ tịch nợ một ân tình lớn như vậy, đây chính là tám đời phú quý, nói là một bước lên trời cũng không quá nhưng Giản Vân Lam chỉ nhàn nhạt liếc qua.
Cố Thiên Thừa là ai? Cậu không quen. Cậu bày quầy dưới lầu tập đoàn Viễn Châu mấy ngày rồi, đến giờ mới biết, lão bản tập đoàn Viễn Châu họ Cố thật là cái họ bước ra từ tiểu thuyết mà. Giản Vân Lam cảm khái.
Chẳng lẽ vai chính công cũng họ này? Không trùng hợp vậy đâu, ha ha. Giản Vân Lam bỏ danh thiếp vào túi, cũng không định tiếp xúc thêm với đối phương, bởi vì, Giản Vân Lam cũng không cho rằng mình làm gì to tát, chỉ là tiện tay làm việc thiện thôi mà.
Phủi áo ra đi, giấu kín công và danh...
Cố Thiên Thừa cảm động tiếp tục nói: "Ông già tôi, ngày thường không có sở thích gì thích thú, chỉ thích nuôi chó thôi, sau này cậu cũng có thể cùng nhau giao lưu kinh nghiệm nuôi chó."
"Ồ?" Giản Vân Lam có chút hứng thú.
"Cháu cũng mới bắt đầu nuôi chó gần đây thôi, nhiều thứ cũng không hiểu, nếu Cố lão tiên sinh nguyện ý chỉ giáo vậy thì tốt quá."
Cố Thiên Thừa: "Ha ha ha, cậu mới bắt đầu nuôi chó à? Tiểu hữu thật là khiêm tốn."
Rõ ràng huấn luyện chó tốt như vậy, lại nói mình mới bắt đầu nuôi, Cố Thiên Thừa nghĩ, đứa trẻ này thật là có đức tính khiêm tốn giấu dốt, điều này ở người trẻ tuổi thời nay không dễ thấy đâu nhìn Giản Vân Lam, Cố Thiên Thừa càng nhìn càng thích, liên tục gật đầu.
Thật là một đứa trẻ tốt!
Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.
[...]
[Tốt, ông chủ Giản không quen biết Cố đổng, vì sao tôi hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ vậy.]
[đại nhân Thao Thiết, nguyên lai là đáng yêu soái khí như vậy sao... (hộc máu) (hộc m.á.u bỏ mình) Đây vẫn là cái kia uy chấn Vị diện Vạn Giới, tàn bạo g.i.ế.c hại hung thú thượng cổ sao!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-36.html.]
[Ông chủ Giản! Không! Nhận! Ra! Cố đổng!]
[Đây là cái gì vận may gì bị ông chủ Giản nhặt được vậy a a a a, không chỉ bán cho Cố đổng một ân tình lớn như vậy, còn khiến Cố đổng vô cùng thưởng thức anh ấy. Trong nguyên tác Cố chủ tịch rõ ràng uy nghi vô cùng, lòng dạ sâu xa mà, ai biết sở thích lớn nhất của ông ấy là nuôi chó. (quăng ngã)]
[Người xem mới, thế nhưng chủ phòng không quen biết Cố Thiên Thừa sao ha ha ha, bước tiếp theo anh ấy có phải sẽ nói, mình không biết vai chính công của “Cố Chấp Độc Chiếm” là ai không, chắc là giả vờ đúng không??? Người xem cũ các cậu mau nói cho tôi biết anh ấy giả vờ đi QAQ??]
[Trầm mặc.]
[Trầm mặc là đêm nay Khang Kiều.]
[Có lẽ cậu ấy... thật sự không biết...]
Thứ tư, buổi sáng 6 giờ rưỡi. Bức rèm vải bố bị kéo mạnh ra, Bối Thi nhìn bạn trai đang nằm trên giường, nhẹ giọng gọi: "Bảo bối, dậy thôi."
Trương Mặc còn ngái ngủ, dụi mắt rồi ngáp dài: "Em yêu, sao hôm nay em dậy sớm thế..."
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, kêu lên thảm thiết: "Sáu giờ rưỡi?! Em đùa anh chắc?!"
Dân IT làm sản phẩm như anh ta, giờ giấc làm việc khác hẳn người thường. Tối đến 8-9 giờ, thậm chí 10 giờ mới tan làm nên giờ đi làm cũng muộn hơn, tầm 10 giờ hoặc thậm chí 11 giờ mới phải quẹt thẻ.
Ngày thường, Trương Mặc toàn ngủ đến ít nhất 9 giờ, rồi vội vàng gặm bánh mì chạy ra bắt chuyến xe buýt lúc 9 giờ 20. Vậy mà hôm nay, Bối Thi lại lôi anh ta dậy từ lúc sáu giờ sáng, đúng là không để anh ta sống mà!
Trương Mặc hoa mắt chóng mặt, suýt ngất xỉu.
"Không phải anh luôn muốn em đưa đi làm sao?" Bối Thi dịu dàng nói, nhưng nghe sao mà có chút quỷ dị, cô ta mỉm cười: "Hôm nay em đưa anh đi làm nhé."
Sững sờ một lúc, Trương Mặc chợt cảm động. Hóa ra, đây là lý do Bối Thi đánh thức anh ta sớm. Trước đây, mỗi lần anh ta lỡ xe buýt, muốn Bối Thi đưa, cô ta đều không tình nguyện đối với dân IT ngày đêm đảo lộn mà nói, được ngủ nướng là điều vô cùng khó khăn nhưng hôm nay, Bối Thi lại chủ động muốn đưa anh ta đi làm, còn dậy sớm vì anh ta nữa!
Thật đúng là chuyện lạ. Xem ra, người yêu anh ta ngoài miệng nói không quan tâm anh ta sống ch·ết, nhưng trong lòng vẫn yêu anh ta. Trương Mặc nhìn Bối Thi đã mặc chỉnh tề, càng nhìn càng thấy vui. Vì đưa anh ta đi làm, Bối Thi còn trang điểm, mặc quần áo đẹp, còn xịt cả nước hoa Cologne!
Đây là đãi ngộ chỉ có hồi mới yêu nhau cách đây mấy năm thôi đó. Trương Mặc rời giường rửa mặt thay quần áo, tuy thiếu ngủ, nhưng cả người cứ lâng lâng. Anh ta cạo râu, mặc bộ vest xịn, xịt nước hoa Cologne.
Trong ngăn kéo bí mật ở tủ đựng đồ có một chiếc nhẫn kim cương, anh ta đã tích cóp tiền mua từ lâu, Trương Mặc vẫn luôn tự hỏi khi nào cầu hôn thì hợp. Có lẽ, hôm nay chính là ngày đặc biệt đó!
Trương Mặc vui vẻ nhét chiếc nhẫn vào túi với một thằng "cuồng yêu" phấn đấu nhiều năm, không gì bằng tình yêu ngọt ngào có thể vỗ về anh ta bao nhiêu bực dọc tích tụ vì làm việc lâu nay tan biến hết, Trương Mặc cảm thấy cả người ấm áp lạ thường.
Khi Trương Mặc rửa mặt xong bước ra, Bối Thi đã xỏ giày xong, cả người rạng rỡ lạ thường: "Bảo bối, mình xuất phát luôn nhé?"
"Đi luôn á?" Trương Mặc hơi ngạc nhiên: "Mới có 7 giờ mà."
Lái xe đi cũng chỉ mất 40 phút, mà tận 10 giờ anh ta mới phải làm.
"Ừa ừa." Bối Thi quả quyết nói: "Nhỡ đâu tắc đường, xếp hàng muộn... À không, anh đi làm muộn thì không hay, phải để lại ấn tượng tốt với lãnh đạo chứ sao."
Ấn tượng tốt với lãnh đạo gì chứ, anh ta đâu phải thực tập sinh mới vào, anh ta đã làm ở tập đoàn Viễn Châu bảy năm rồi đó nhưng là một người đàn ông Tứ Xuyên "sợ cọp" chính hiệu, Trương Mặc luôn vô điều kiện phục tùng quyết định của người yêu.
Trương Mặc gật đầu: "Ừm, vậy đi thôi."
Dù gặp phải giờ cao điểm tắc đường, nhưng sau một tiếng rưỡi, vào lúc 8 giờ rưỡi sáng, chiếc Tesla của Bối Thi dừng lại dưới sảnh tập đoàn Viễn Châu nhìn Bối Thi tập trung lái xe, thuần thục đánh lái vào chỗ đỗ, Trương Mặc tràn ngập tình yêu, cảm thấy Bối Thi thật sự quá ngầu. Không chỉ vì đưa anh ta đi làm mà dậy sớm, còn đối xử với anh ta dịu dàng như vậy, anh ta có đức hạnh gì chứ!
"Làm sao khi bà xã quá yêu mình.jpg"
Đến nơi rồi, Bối Thi lại không nhúc nhích, cũng không giục Trương Mặc đi làm. Cô ta ngồi trong xe, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén, nhìn chằm chằm vào một góc dưới tòa nhà công ty.
Trương Mặc: "?"
Trương Mặc: "Em yêu, em nhìn chỗ đó làm gì vậy?"
Nếu anh ta nhớ không nhầm, cái góc đó... Hình như là chỗ quầy cơm chiên của ông chủ Giản? Bối Thi khẽ hắng giọng, thu hồi ánh mắt, cười nói: "Không có gì, ở đó có con mèo nhỏ, nhìn ngon... À không, xinh xắn."
Trương Mặc: "À à."
Hai người im lặng. Trong bầu không khí im lặng đến kỳ lạ đó, Trương Mặc cầm lấy cặp tài liệu, ngập ngừng nói:
"Cục cưng à... Vậy anh đi trước nhé, em về cẩn thận."
Bối Thi vội giữ anh ta lại. Cô ta có chút ấp úng, như đang ấp ủ điều gì: "Anh đừng đi, em có việc muốn nhờ anh."
Tim Trương Mặc lỡ một nhịp chẳng lẽ Bối Thi tâm ý tương thông với anh ta, hôm nay trang điểm lộng lẫy, đối xử với anh ta nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ... Cô cũng muốn cầu hôn?
"Có việc muốn nhờ anh", là nhờ anh ta - quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn?
Trương Mặc sờ chiếc hộp nhẫn trong túi, nuốt nước miếng, tim đập thình thịch, ấp ủ những lời muốn nói vừa kích động, vừa hồi hộp.
Còn Bối Thi nhìn về phía quầy cơm chiên ở đằng xa, cảnh giác quan sát xung quanh xem có "đối thủ cạnh tranh" nào không, cũng nuốt nước miếng cũng vừa kích động, vừa hồi hộp. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng chuông xe ba gác lanh lảnh.
"Đến giờ rồi..." Bối Thi lẩm bẩm, ánh mắt rực lửa.
"Đúng vậy, đến giờ rồi, nhưng tình yêu của chúng ta là vĩnh cửu." Trương Mặc nhìn Bối Thi đắm đuối, ánh mắt cũng rực lửa.
Trong lòng bùng cháy ngọn lửa tình yêu vô tận, Trương Mặc xuống xe, quỳ một gối: "Em yêu, bao nhiêu năm qua, anh có một câu giấu kín trong lòng, muốn nói với em..."
Anh ta run rẩy móc chiếc nhẫn trong túi ra: "Anh muốn hỏi, em có đồng ý, lấy..."
"... Đến giờ ăn cơm chiên rồi!"
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Bối Thi nhìn quầy cơm chiên của ông chủ Giản ở đằng xa, nước miếng chảy ròng, vung tay múa chân vui sướng chạy như bay về phía quầy cơm chiên, vừa chạy vừa kêu:
"Trương Mặc, cái tên này, anh còn không mau đuổi theo đi, đứng đờ ra đó làm gì!"
Bối Thi quay đầu lại, nhìn Trương Mặc đang quỳ một gối dưới đất, tay cầm chiếc nhẫn kim cương. Trương Mặc cũng rưng rưng nhìn cô ta.
"..."
"..."
Bao nhiêu năm tình yêu và thời gian, cuối cùng trao nhầm người!