Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-04-19 13:34:12
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau một hồi lăn lộn, khi Giản Vân Lam về đến nhà thì đã gần mười giờ mệt mỏi quá sức. Cả ngày hôm nay cậu bày quầy tận hai lần lận dù cho có thêm buff "thần lực bẩm sinh" Giản Vân Lam vẫn mệt đến kiệt sức mệt, nhưng mà cậu cảm thấy rất vui trên đời này không có việc gì vui sướng hơn bày quầy!
Giản Vân Lam ngân nga một khúc nhạc nhỏ, trở lại biệt thự, ngồi phịch xuống sô pha, thoải mái dựa người ra sau... Ai dè, lại dựa trúng một bờ vai cứng ngắc.
Thao Thiết mặc đồ ở nhà, mái tóc bạc buộc hờ thành một búi nhỏ sau đầu, ngồi xếp bằng trên sô pha, đôi mắt vàng đồng lười biếng khép hờ. Cả phòng khách chỉ thắp một ngọn đèn ngủ nhỏ, ánh sáng lờ mờ.
Vì Thao Thiết đang nửa nằm trên sô pha, Giản Vân Lam căn bản không nhìn thấy, cứ thế tùy tiện ngồi xuống suýt chút nữa ngồi lên người Thao Thiết. Thao Thiết lại không hề né tránh, ngược lại hứng thú dạt dào nhìn cậu: "Ngươi định sàm sỡ bổn tọa à?"
"Tướng mạo bổn tọa tuấn mỹ như vậy, ngươi có dục vọng với bổn tọa cũng là lẽ thường tình thôi."
Dứt lời, Thao Thiết làm bộ muốn cởi nút áo, để lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc, làn da màu đồng cổ cùng những sợi tóc bạc lộn xộn...
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Giản Vân Lam: "… Anh mặc quần áo vào đi!"
Cởi nữa là không qua được kiểm duyệt mất! Giản Vân Lam không biết từ đâu móc ra một chiếc áo lông vũ, tròng lên người Thao Thiết, còn kéo khóa lên tận cổ thế là, một mỹ nam tóc bạc da đen phong tình vạn chủng biến thành một người đàn ông giản dị, đàng hoàng và ấm áp.
Thao Thiết: "…"
"Chán phèo." Thao Thiết hừ một tiếng. Mấy ngày nay, Thao Thiết vẫn luôn nếm thử tìm kiếm sơ hở của Giản Vân Lam chỉ cần tìm được sơ hở, nắm bắt được nhược điểm của Giản Vân Lam, Thao Thiết sẽ có thể đảo khách thành chủ nắm giữ quyền chủ động.
Đến lúc đó, anh muốn ăn gì, người kia đều phải cung cung kính kính dâng lên nhưng đáng tiếc là, mấy ngày trôi qua, Giản Vân Lam lại chẳng có điểm nào đáng chê trách. Cậu không hề có dục vọng với tiền tài, quyền lực hay danh vọng, thậm chí ngay cả khi Thao Thiết hạ mình dùng đến cả mỹ nam kế, cậu cũng thờ ơ. Trong mắt cậu chỉ có cái quầy ăn vặt tồi tàn kia sao lại có loại người như vậy chứ? Thao Thiết thực sự không thể lý giải nổi.
Anh chính là Thao Thiết, hung thú thượng cổ. Thao Thiết anh chỉ cần phun một hơi là có thể hủy diệt một tòa thành trì, Thao Thiết chỉ cần mở miệng là có thể nuốt trọn một vương quốc. Thế gian có biết bao quân vương tướng sĩ dùng hết mọi thủ đoạn hiến tế, cầu nguyện, chỉ mong anh liếc mắt đến biết bao người ngưỡng mộ Giản Vân Lam có thể trở thành chủ nhân của Thao Thiết, nhưng Giản Vân Lam đã làm gì bắt đại nhân Thao Thiết đi mua đồ ăn, đi bày quầy, đi duy trì trật tự xếp hàng cho thực khách còn mang xích chó cho anh.
"Quá đáng lắm rồi." Thao Thiết giận dữ nói.
Đám người này sống trong thời đại hòa bình lâu quá rồi, thế mà dám không coi đại nhân Thao Thiết ra gì. Giản Vân Lam là một chuyện, những người khác cũng vậy ngu xuẩn đến cực điểm. Thao Thiết cầm điện thoại, nhìn hình ảnh trên màn hình, biểu cảm vô cùng phẫn nộ.
Thấy vậy, Giản Vân Lam cũng tò mò, thò lại gần xem hình ảnh trên điện thoại của anh... Trong hình là một bộ phim tiên hiệp đang hot gần đây. Minh Nhược Côi đóng vai một thần nữ cửu thiên, hợp tác cùng một tiểu sinh đang nổi lý do Thao Thiết xem bộ phim này là vì quản gia nói, Thao Thiết chính là nhân vật chủ chốt trong phim.
Vì thế, Thao Thiết cầm điện thoại lên xem với hứng thú bừng bừng. Sau đó phát hiện... toàn là lời nói dối. Trong phim, Thao Thiết ban đầu là một hung thú khiến tứ phương kinh sợ nhưng sau khi vai chính xuất hiện, nữ chính dùng một cái bánh bao không thôi đã hàng phục được Thao Thiết. Thao Thiết cam nguyện gia nhập đoàn đội vai chính, trở thành tọa kỵ của bọn họ.
Tọa kỵ, thật là vô cùng nhục nhã!
"Bổn tọa chỉ cần búng tay một cái là có thể hủy diệt cả vị diện này, cả thế giới đều phải phủ phục dưới chân bổn tọa." Thao Thiết cực kỳ phẫn nộ, giận dữ phẩy tay áo: "Thế mà ở đây lại nói, một cái bánh bao là có thể hàng phục bổn tọa đúng là người si nói mộng!"
Giản Vân Lam: "Nói mới nhớ, trưa tôi định làm bánh bao nướng thì là, anh ăn không?"
Thao Thiết lập tức biến sắc mặt khi Giản Vân Lam nướng bánh bao vào trưa nay, anh đã rất mong chờ rồi từng chiếc bánh bao nhỏ vàng ruộm, bóng dầu, giòn xốp, nóng hôi hổi lại rắc đầy thì là và ớt bột đỏ… đôi mắt vàng đồng tôn quý ngưng tụ thành ánh sáng chờ mong. Thao Thiết vui vẻ nhìn Giản Vân Lam:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-48.html.]
"Đừng nhiều lời, cậu, mau bưng lên cho bổn tọa."
Giản Vân Lam khẽ mỉm cười: "Gọi tôi là chủ nhân."
Thao Thiết không hề do dự, nhanh chóng nói: "Chủ nhân."
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Chủ yếu là biết co được giãn được. Thậm chí trên đỉnh đầu anh còn mọc ra hai cái tai bạc xù xù, vì mong chờ đồ ăn mà lắc lư qua lại.
Giản Vân Lam: "…"
Giản Vân Lam nhìn Thao Thiết ôm trọn một bàn bánh bao nướng, một ngụm một cái vô tư nhấm nuốt hạnh phúc. Vừa nãy ai nói, một cái bánh bao mà đòi hàng phục đại nhân Thao Thiết, đúng là người si nói mộng?
Thao Thiết: "Xì xụp, ngồm ngoàm,…"
Giản Vân Lam: "Đại nhân Thao Thiết, kế hoạch chinh phục thế giới loài người vĩ đại của ngài đâu chẳng phải anh bảo sẽ cho loài người thấy uy mãnh của ngài,sẽ khiến thế giới loài người run rẩy dưới sức mạnh khổng lồ của ngài sao?"
Thao Thiết: "Ăn xong rồi tính."
Mấy chuyện vặt vãnh đó, không đáng nhắc đến ăn cơm là quan trọng nhất!
Giản Vân Lam: [Về việc tôi dùng một bàn bánh bao nướng nhỏ để cứu vớt thế giới loài người.]
Hôm sau, bốn giờ sáng lại đến giờ mua đồ ăn vui sướng. Giản Vân Lam mặc áo ngủ, ngáp dài từ trên giường ngồi dậy, chậm rì rì suy nghĩ xem hôm nay nên đi đâu mua đồ ăn đây?
Món cơm chiên trứng giò heo xông khói hôm qua đã cho cậu một linh cảm. Hôm nay, cậu muốn làm một món cơm chiên vừa đơn giản lại ngon miệng: Cơm chiên lạp xưởng nguyên liệu nấu ăn lạp xưởng rất đơn giản, hành, gừng, tỏi, còn có lạp xưởng, rau củ ăn kèm có thể tùy ý chọn khoai tây, nấm hương, hoặc các loại rau khác nhưng lạp xưởng lại làm Giản Vân Lam khó xử.
Lạp xưởng nguyên bản cũng có thể dùng để làm cơm chiên, nhưng cách làm đó rất ít người biết đến, hơn nữa lạp xưởng nguyên bản có vị cay nồng, ăn thì ngon nhưng dễ làm át đi hương vị của cơm chiên.
Vì vậy, lạp xưởng Quảng Đông có vị ngọt dịu là lựa chọn tốt nhất nhắc đến lạp xưởng Quảng Đông, Giản Vân Lam lại phấn chấn hẳn lên. Trước đây, khi còn đi học ở vùng Lưỡng Quảng, cậu đã ăn hết cả tỉnh Quảng Đông, cửa hàng lạp xưởng ngon nhất nằm trong một con hẻm nhỏ gần trường đại học của cậu là một cửa hàng lâu đời, không bán sỉ tất cả lạp xưởng đều được làm thủ công, ngon vô cùng nhưng mà, vị diện khác nhau, không biết ở vị diện này, cửa hàng nhỏ kia còn tồn tại hay không.
Hơn nữa, dù cho cửa hàng nhỏ kia vẫn còn ở vị trí trong trí nhớ của cậu, cậu cũng không thể kéo qua nửa dân số nước Q bay qua đó được. Giản Vân Lam lâm vào buồn rầu. Sau khi cậu kể nỗi buồn này với Thao Thiết, Thao Thiết ngáp một cái: "Chuyện này có gì khó?"
Anh giơ ngón trỏ lên, nhẹ nhàng điểm vào giữa trán Giản Vân Lam. Giản Vân Lam chỉ cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên lưu động nhanh hơn, có một cảm giác không trọng lượng rất nhỏ ập đến như đang ngồi máy bay.
Giây tiếp theo, Giản Vân Lam đứng trước cửa hàng nhỏ có tên “Lạp xưởng Trần Ký”. Bảng hiệu lớn chữ vàng trên nền đỏ, dòng người tấp nập qua lại, trời vừa sáng, cửa hàng của ông chủ vừa mới khai trương.
Giản Vân Lam: "???"