Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-04-19 13:35:18
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chờ đã, chẳng lẽ đây là xuyên qua thời không. Ông chủ Trần của cửa hàng lạp xưởng đi ra thấy là Giản Vân Lam thì vui mừng nói: "Ồ, lâu rồi không gặp, cậu thanh niên, cậu bay về đây du lịch à?"
Sau khi tốt nghiệp đại học, Giản Vân Lam đã lên phía bắc làm việc nhưng cậu từng là khách quen của cửa hàng lạp xưởng, ông chủ vẫn còn nhớ rõ người thanh niên tuấn tú này.
"Ông chủ Trần, đã lâu không gặp." Giản Vân Lam cảm khái vạn phần, không biết mình đang ở thời không nào, hồi ức hay là thế giới mà cậu vốn sinh sống nhưng không kịp ôn chuyện, mua đồ ăn là quan trọng nhất.
"Ông chủ Trần, cháu muốn mua lạp xưởng."
Ông chủ Trần bật đèn trước cửa hàng lên, quạt trần quay vù vù, ông chủ nói: "Cậu tự chọn đi, khách quen trở lại rồi, tôi sẽ ưu đãi cho cậu."
Đương thời, trên quầy treo những xâu lạp xưởng với đủ loại màu sắc bóng loáng, phần thịt nạc hiện lên màu mận chín tự nhiên, xen kẽ những vân mỡ trắng đều đặn, tỏa ra một mùi thịt đậm đà khó tả. Mùi hương ấy mang chút vị ngọt thơm đặc trưng của đồ sấy Quảng Đông, thuần khiết và quyến rũ.
Ngay lập tức app [Hệ thống Trù Thần] đưa ra đánh giá toàn bộ số lạp xưởng một cách rực rỡ. Bên dưới vầng sáng tím nhạt bao phủ, trên mỗi xâu lạp xưởng hiện lên dòng chữ:
[Chất lượng lạp xưởng "Đỉnh cấp".]
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Lạp xưởng này thuộc loại chất lượng tốt, nhưng lại là loại cao cấp nhất trong số đó. Trong lòng Giản Vân Lam mừng rỡ lập tức chọn lựa đủ số lượng để làm một trăm phần cơm chiên, túi không đủ chứa, Ông chủ Trần bèn lấy hẳn một cái thùng carton cho cậu đựng.
"Mua nhiều vậy để làm gì thế?" Ông chủ Trần ngạc nhiên hỏi. Trước đây, Giản Vân Lam mỗi lần đến cũng chỉ mua nhiều nhất khoảng nửa cân để tự làm ăn thôi.
Giản Vân Lam tự hào ưỡn ngực: "Giờ cháu là ông chủ quầy ăn vặt rồi!"
Ông chủ Trần ngớ người: "…Chúc mừng cậu?"
Đối với giới trẻ hiện nay, đây có phải là một chuyện đáng chúc mừng không nhỉ. Ông chủ Trần có chút hoang mang nhưng may mắn là Giản Vân Lam không hề để tâm đến điều đó.
Cậu nói cảm ơn rồi nhanh chóng quét mã trả tiền vừa định bước ra ngoài, Ông chủ Trần gọi giật lại: "Ở đây tôi còn ít nấm hương, cậu cầm về dùng đi không tính tiền đâu."
Ông chủ Trần đưa cho cậu một túi nấm hương đầy ắp. Trước kia, khi cậu còn đi học ở đây, Giản Vân Lam cũng thường xuyên mua nấm hương ở chỗ này nhưng lần cuối cùng trước khi tốt nghiệp, nấm hương lại vừa hay bán hết. Sau này, khi đã tốt nghiệp và rời khỏi vùng Lưỡng Quảng này, cậu cũng không còn quay lại nữa.
"Coi như là chút tấm lòng của tôi." Ông chủ Trần gãi đầu cười nói: "Không biết đến bao giờ cậu mới trở lại đây nữa."
Giản Vân Lam cảm động đến rối bời không ngờ rằng, bao nhiêu năm trôi qua, Ông chủ Trần vẫn còn nhớ chuyện cậu không mua được nấm hương năm xưa. Cậu nhận lấy túi nấm hương: "Cảm ơn chú Trần, chúc chú làm ăn phát đạt."
Ông chủ Trần xua tay: "Cháu cũng vậy người trẻ tuổi, sống tốt, vui vẻ nhé!"
Ông chủ Trần nhìn theo bóng dáng Giản Vân Lam khuất dần sau cánh cửa. Ông cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt trên bàn. Cậu thanh niên Giản Vân Lam này, ông vẫn nhớ rõ hơn nữa ấn tượng rất sâu sắc.
Trước đây, khi Giản Vân Lam còn đi học ở đây, thành tích rất tốt, rất chăm chỉ lại sớm có được cơ hội làm việc tại một xưởng lớn khiến bao người ngưỡng mộ nhưng khi đó, Ông chủ Trần nhớ rõ, trên mặt cậu chưa bao giờ có một chút vui sướng nào rõ ràng tuổi trẻ anh tuấn như vậy, cả người lại có vẻ buồn bã không vui, trông như thể bị cuộc sống đè nặng đến cong cả lưng nhưng lần này Giản Vân Lam trở về, cả người đều khác hẳn. Nghe nói, cậu đang mở quầy ăn vặt chắc hẳn cậu rất thích công việc hiện tại này.
Giản Vân Lam trông rất vui vẻ, rất hạnh phúc, rất mãn nguyện, thật tốt! Người trẻ tuổi nên như vậy, việc bị cuộc sống đè nặng cứ để những người già và trung niên như bọn họ gánh vác là được rồi. Ông chủ Trần nhấp một ngụm trà từ chiếc ly nghệ thuật, nở một nụ cười vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-49.html.]
Bên kia Giản Vân Lam vừa bước ra khỏi cửa hàng thì lập tức tiến vào biệt thự Giản gia, một sự chuyển đổi kỳ diệu cứ như thể hai thế giới bị ép ghép lại với nhau vậy nhưng quay đầu nhìn lại, tấm biển hiệu “Lạp xưởng Trần Ký” đã biến mất không thấy.
Thao Thiết đã về phòng ngủ, dường như không có ý định giải thích chuyện gì đã xảy ra.
Giản Vân Lam lẩm bẩm một tiếng: "Thật đúng là thích làm theo ý mình mà."
Nhưng… Giản Vân Lam lại nghĩ, loại pháp thuật xuyên không này, có lẽ thực sự tiêu hao rất nhiều tinh lực cũng nên? Vậy nên Thao Thiết cần phải ngủ bù?
Không nghĩ nhiều nữa, Giản Vân Lam vừa ngân nga hát vừa mang lạp xưởng và nấm hương vào bếp đã lâu lắm rồi cậu mới mua được lạp xưởng của chú Trần, trong lòng không khỏi vô cùng phấn khích. Cậu tin rằng, món mỹ vị vượt thời không này chắc chắn sẽ mang đến cho thực khách những bất ngờ thú vị!
Giản Vân Lam rửa sạch nấm hương, ngâm trong nước ấm, sau đó là công đoạn rửa rau, thái rau quen thuộc. Tuy rằng cơm chiên được xào nóng tại chỗ nhưng tất cả các nguyên liệu đều đã được chuẩn bị sẵn từ trước, như vậy lúc bán hàng sẽ không bị mất thời gian.
Giản Vân Lam thái lạp xưởng thành miếng nhỏ, nấm hương và hành tây cũng thái hạt lựu phân loại và cho vào hộp đựng. Thoáng chốc, thời gian đã điểm 8 giờ rưỡi sáng.
Đã đến lúc, bày quầy. Đúng 9 giờ, Giản Vân Lam có mặt tại dưới lầu tập đoàn Viễn Châu. Vị trí bày quầy của cậu đã có một hàng người xếp hàng chờ sẵn có cả nhân viên của tập đoàn Viễn Châu. Lâm Thiên Thu và các đồng sự dạo gần đây lại bận rộn hơn nhưng vẫn kiên trì xếp hàng. Bản thân Lâm Thiên Thu còn vừa ôm máy tính, vừa làm PPT vừa xếp hàng khiến người khác không khỏi kính nể.
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Mà những ông chủ quầy ăn vặt khác cũng đều có mặt trong hàng ngũ. Khách hàng của họ đều biết, từ 9 giờ đến 9 giờ rưỡi các ông chủ sẽ không ra quầy, khoảng thời gian này đã bị cơm chiên "thống trị" thấy Giản Vân Lam đến, các thực khách đều hớn hở reo lên, hận không thể xúm vào lay xe của anh:
"Ông chủ tới rồi!"
"Chờ không kịp nữa rồi, tôi muốn ăn cơm chiên ngay bây giờ! Hôm nay có vị gì thế?"
"Cha nuôi, cha nuôi, hôm qua anh nói phải để riêng cho hai đứa em hai phần, anh còn nhớ không QAQ?"
Hai người cuối cùng nói chuyện, là Bối Thi và Trương Mặc đang tay trong tay. Bối Thi còn cố ý cài một chiếc khăn lụa trắng trên đầu, tính toán dùng nó để nhắc nhở Giản Vân Lam rằng món "quà tân hôn" mà cậu đã hứa hôm qua vẫn chưa thực hiện đâu đấy.
"Nhớ chứ, nhớ chứ nhưng đừng gọi tôi là cha nuôi." Giản Vân Lam nói: "Hai người không cần xếp hàng, cứ đứng chờ ở bên cạnh, tôi xào cho hai người trước."
Đám đông ngay lập tức hướng về phía hai người ánh mắt pha lẫn sự ghen tị và ngưỡng mộ đúng là những kẻ may mắn đáng ghét!
Minh Nhược Côi cũng đang đứng trong hàng. Hôm qua, vốn dĩ cô ta phải đến xếp hàng từ sớm nhưng lại bị gọi đi quay quảng cáo gấp đến khi cô quay xong và chạy đến dưới lầu tập đoàn Viễn Châu thì đã hơn 10 giờ rồi.
Ông chủ Giản đã bán hết một trăm phần cơm chiên đã rời đi từ lâu. Hôm nay, Minh Nhược Côi rút kinh nghiệm xương máu, sắp xếp lại toàn bộ lịch trình buổi sáng xác định không có bất cứ việc gì có thể làm phiền cô ta ăn cơm chiên, mới lặng lẽ lái chiếc xe ít nổi bật nhất của mình đến đây nhìn thấy Bối Thi và Trương Mặc được ưu ái vì mới cưới, mắt Minh Nhược Côi đỏ hoe không phải là ghen tị với tình yêu của họ, mà là ghen tị với phần cơm chiên của họ. Tình yêu cái thứ đó cô ta không cần, nhưng cơm chiên thì… cơm chiên là mạng của cô ta đó.
Cái chị Bối Thi kia thế mà dám lén lút tự buff thêm cho mình, bao nhiêu năm tháng nâng đỡ nhau của bọn họ đều cho chó ăn hết rồi!
"Hôm nay là cơm chiên lạp xưởng dầu nấm hương, một phần 50 tệ.”
"Vẫn như cũ giới hạn một trăm phần, mỗi người chỉ được mua một phần, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!"