Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-04-21 05:14:13
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ai nha, Mao Mao là thần bảo hộ của quầy ăn vặt, duy trì trật tự đó. Sao cậu lại có thể nói nó là quái vật chứ, ghét ~"
Vương Đại Song, anh trai của Vương Tiểu Song, cũng là một người cơ bắp cuồn cuộn, ngượng ngùng đẩy Tiểu Hầu một cái. Anh ta nhìn không dùng chút lực nào nhưng Tiểu Hầu loạng choạng lảo đảo, lùi liền hai bước, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Tiểu Hầu: "..."
Đây là sức mạnh quái quỷ gì vậy!
"Đúng vậy đúng vậy, vì có Mao Mao ở đó, nên quầy cơm chiên của ông chủ Giản không ai dám chen hàng đâu." Vương Tiểu Song cười ha hả, nói: "Khí thế kia của Mao Mao, thật sự không giống chó bình thường đúng không, uy phong thật đấy."
Người bên cạnh cũng xúm xít vào nói:
"Anh em, anh sốt ruột vì chưa được ăn cơm chiên à?"
"Tuy rằng có thể thông cảm, nhưng anh cũng không nên xông lên giật xe của ông chủ Giản như thế chứ bị Mao Mao cảnh cáo cũng đáng đời!"
"Mao Mao đáng yêu thật, lại còn soái khí nữa chứ, cơm chiên của ông chủ Giản xào ngon, đến nuôi chó cũng nuôi khéo như vậy, chậc chậc chậc."
Tiểu Hầu không biết phải nói gì. Nhìn kỹ lại, ở đó đúng là chỉ có một con ch.ó đứng thôi, chẳng có quái vật hay cái loại miệng to như chậu m.á.u gì cả. Chẳng lẽ... thật sự là anh ta nhìn lầm rồi, tiểu Hầu ngơ ngác xoa xoa mắt.
Dạo gần đây ngày nào anh ta cũng nằm vùng theo dõi Minh Nhược Côi, đến ngủ cũng chẳng ngon giấc, có lẽ vì quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác chăng?
Một bên, Vương Tiểu Song thấy tiểu Hầu hồn bay phách lạc, bèn rối rắm một lát, rồi nhiệt tình nói: "Haizz, người trẻ tuổi, thấy cậu đáng thương quá, tôi cho cậu ăn một miếng cơm chiên của tôi nhé."
Phần cơm chiên Vương Tiểu Song mua, bản thân anh ta còn chỉ nỡ ăn có một nửa, nửa còn lại định để dành đến trưa ăn nhưng Vương Tiểu Song là người tốt bụng, không đành lòng nhìn người ta buồn bã trước mắt chỉ vì không được ăn cơm chiên.
Mọi người cảm động nhìn Vương Tiểu Song. Nếu đổi lại là họ, thì dù thế nào họ cũng không đồng ý đâu nhưng vì sao Vương Tiểu Song lại nguyện ý nhường một miếng cơm chiên của mình ra chứ. Bởi vì anh ta quá thiện lương.
"Cơm chiên?" Tiểu Hầu vội xua tay: "Tôi không cần, tôi không phải vì cơm chiên mà..."
"Bảo cậu ăn thì cứ ăn đi." Vương Đại Song hờn dỗi nói, rồi xới một muỗng cơm chiên, nhét vào miệng Tiểu Hầu.
Tiểu Hầu không kịp phòng bị bị nhét cho một ngụm cơm chiên. Theo bản năng anh ta muốn nhả ra, không dám ăn thứ đồ không rõ nguồn gốc này, nhưng... Vị gạo ngon đến khó tin, tơi mà vẫn hơi dính, hạt cơm vàng óng ánh ngập trong tương, lại thêm nấm hương mọng nước, chỉ một miếng thôi mà hương vị đậm đà đã lan tỏa khắp khoang miệng! Lạp xưởng vàng giòn, khi nhai thì mỡ lợn cùng nước thịt lạp xưởng lại chảy ra, vừa thơm vừa nồng, khiến người ta muốn ngừng cũng không được.
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
"Ngon, ngon quá!"
Mắt tiểu Hầu sáng rực lên ngay lập tức, đến cả nỗi sợ hãi vừa rồi cũng tan biến hết chỉ cảm thấy cả người ấm áp, cái bụng đói meo cũng hoàn toàn bị đánh thức, gào thét đòi được mỹ thực an ủi.
Anh ta chộp lấy cái muỗng, muốn ăn thêm một miếng nữa nhưng Vương Tiểu Song lại thay đổi sắc mặt: "Cho cậu một miếng đã là giới hạn của tôi rồi, nếu cậu muốn ăn nữa thì ngày mai tự mà đi xếp hàng mua."
Vương Đại Song gật gật đầu: "Mẹ tui bảo, người hiền bị người khinh, chúng ta tuy lương thiện nhưng không phải không có điểm mấu chốt đâu nha."
Tiểu Hầu: "..."
Vậy nên lòng tốt của các người, cũng chỉ đáng giá một ngụm cơm chiên thôi sao nhưng mà, sau khi ăn được miếng cơm chiên này rồi, Tiểu Hầu dường như đã hiểu ra.
Thảo nào ngay cả Minh Nhược Côi với Cố Hành Chu, cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của món cơm chiên này, phải đến từ sớm xếp hàng cho bằng được...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-am-thuc-duong-pho-ma-toan-tinh-tiet-cau-huyet/chuong-55.html.]
Một bên khác, trên xe ba gác sau khi dọn dẹp xong xuôi, Giản Vân Lam leo lên xe ba gác, định thu quầy về nhà nhưng lại thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Thao Thiết, đứng bên cạnh anh cậu, mặt mày hớn hở như muốn nói: "Khen ta đi! Mau dâng mỹ thực cho ta!"
Giản Vân Lam: "?"
Thao Thiết: "Nhân loại, còn không mau mau cảm tạ bản tọa."
Vừa nãy chính anh đã giúp Giản Vân Lam dọa cho một tên lòng dạ bất chính khiếp vía đấy. Vì thế, anh còn vận dụng cả bản tướng, thậm chí dùng đến cả thần lực Sơn Hải nữa cơ mà tận chức tận trách như vậy, tên loài người này còn không mau quỳ rạp xuống dưới chân anh, hô to "Thao Thiết đại nhân vạn tuế" đi chứ?
Giản Vân Lam: "Ồ, cảm ơn anh."
Thao Thiết: "???"
Chỉ thế thôi á? Chỉ có thế thôi hả chỉ một câu cảm ơn nhẹ bẫng như vậy, mà đã định đuổi đường đường Thao Thiết đại nhân đi rồi á?
Thao Thiết nóng nảy, móng vuốt xù xù cũng đặt lên vai Giản Vân Lam, truyền âm vào tai cậu: "Bản tọa muốn ăn dê con hấp, tay gấu hấp, ngỗng quay, thịt kho tàu, gà hun khói..."
Giản Vân Lam: "..."
Anh đang đọc thực đơn đấy à.
"Anh nói thẳng là muốn ăn Mãn Hán toàn tịch luôn đi!"
"Mãn Hán toàn tịch, đúng, chính là Mãn Hán toàn tịch," mắt Thao Thiết sáng lên, vô cùng cao hứng nói: "Hôm nay phải ăn bằng được."
Là một ông chủ lòng dạ hiểm độc đủ tiêu chuẩn, à không, một ông chủ có lương tâm, Giản Vân Lam từ trước đến nay luôn tìm cách dùng ít thù lao nhất, để điều động được nhiều sức lao động nhất. Thao Thiết làm có hai phút đã đòi ăn Mãn Hán toàn tịch, nghĩ hay nhỉ.
Giản Vân Lam đảo mắt, nảy ra một ý: "Cũng được thôi, nhưng... anh phải chứng minh thế nào là anh đang thực sự giúp tôi đuổi người xấu đi?"
Thao Thiết: "Tên kia vác cái thứ pháp khí giống s.ú.n.g bazooka chạy về phía ngươi, ta đã dùng bản tướng cưỡng chế đuổi hắn đi."
Thao Thiết ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý.
Giản Vân Lam: "Vậy anh đi thu thập chứng cứ đi, tôi cần một chuỗi logic rõ ràng, sau đó anh nộp bản báo cáo khoảng hai ngàn chữ, nhớ là dùng file word, nộp xong báo cáo thì chờ duyệt nhé."
Thao Thiết: "..."
Thao Thiết: "............"
Edit: Hoa Thuỷ Tinh
Là một thượng cổ hung thú đến từ vị diện Sơn Hải, Thao Thiết còn chưa được trải nghiệm sự tra tấn của giới công sở nhân gian là mấy nhưng bản năng mách bảo anh rằng, mọi chuyện không đơn giản như anh tưởng tượng nhìn vẻ mặt vô tội của Giản Vân Lam, Thao Thiết nghiến răng.
Tên loài người kia, dám giăng bẫy bản tọa, ngươi to gan thật đấy. Hừ, Thao Thiết đại nhân cơ trí dũng mãnh phi thường này, sẽ không mắc bẫy đơn giản như vậy đâu.
Giản Vân Lam lái xe ba gác về biệt thự, tắm rửa một cái, thoải mái dễ chịu nằm xuống, vừa định lướt điện thoại một chút, cánh cửa bỗng "phanh" một tiếng mở ra.
Một soái ca tóc bạc buộc đuôi ngựa, mặc đồ ở nhà, lạnh mặt đi vào, lay Giản Vân Lam dậy:
"Nhân loại, ngươi vừa nói 'file word' là cái thứ gì? Bản tọa tìm không ra."
Giản Vân Lam: "..."