Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế - Chương 17: Một loại thực vật, do tôi nuôi.
Cập nhật lúc: 2024-11-08 20:07:54
Lượt xem: 10
Chương 17: Một loại thực vật, do tôi nuôi.
Xúc tu của bạch tuộc lớn đều khép lại, Bạch Phỉ cảm giác mình như bị mắc vào lưới, sau đó lao xuống dưới với tốc độ cực nhanh, nước biển ngập qua đầu.
Chìm xuống đáy biển, xung quanh một mảnh tối đen, nước biển ngăn chặn hết thảy âm thanh, mọi xúc giác trên cơ thể Bạch Phỉ đều xuất phát từ việc tiếp xúc với bạch tuộc, ánh sáng duy nhất chắc có lẽ là đôi mắt bạch tuộc.
Bạch Phỉ ném con d.a.o trong tay về phía ánh sáng kia, từ trong không gian trữ đồ lấy ra s.ú.n.g năng lượng, trước đó đã được hệ tấn công rót đầy năng lượng.
NHAL
Liên tiếp mấy phát trúng vào đôi mắt dễ bị thương nhất của bạch tuộc, nhưng năng lượng cây s.ú.n.g này rất thấp, đối với bạch tuộc mà nói nó chỉ gây ra chút đau đớn. Ngược lại nó còn bơi lên bơi xuống, xoay tròn nhanh hơn, ý đồ muốn ném người đang bám trên người nó xuống.
Bạch Phỉ sử dụng hết toàn bộ năng lượng lưu trữ bên trong, cũng không tạo thành tổn thương nào đến con bạch tuộc. Ngẩng đầu nhìn lên phía mặt biển, thấy cách mặt biển càng lúc càng xa.
Nếu cậu chậm chạp bơi lên, có khả năng không khí trong phổi sẽ dùng hết. Mà hiện tại cậu không thể buông tay, một khi buông tay bạch tuộc sẽ nuốt chửng lấy cậu.
Nhưng bây giờ vẫn còn một biện pháp khác, Bạch Phỉ nhắm mắt lại, im lặng cảm nhận cơ thể mình.
Cậu đã trải nghiệm qua cảm giác tinh thần lực khi ở trong phòng kiểm tra, không có khả năng là giả, cho dù chỉ một giây ngắn ngủi, nhưng nó thật sự có tồn tại.
Có lẽ đang đối mặt với hoàn cảnh khó khăn cực hạn, Bạch Phỉ cảm nhận được trong cơ thể kích phát ra một cỗ năng lượng xa lạ, cậu lại một lần nữa giơ s.ú.n.g năng lượng lên, cảm nhận một nguồn năng lượng chạy qua cánh tay, thông qua nòng s.ú.n.g b.ắ.n ra.
Bạch tuộc dừng lại động tác, từ từ chìm xuống.
Chốc lát liền giải quyết xong, Bạch Phỉ không quá chắc chắn, cậu muốn đi lên đầu bạch tuộc để xác nhận lại một chút.
Diệp Tử trên cổ tay hình như cũng có ý nghĩ giống cậu, duỗi ra dây leo đưa Bạch Phỉ đi lên, Bạch Phỉ đ.â.m một d.a.o lên cái trán yếu ớt của nó.
Bạch tuộc lớn khẳng định đã không còn nhúc nhích.
Bạch Phỉ ném bạch tuộc, rồi bơi lên trên, phía trên là một mảnh tối đen, khiến người ta cảm giác không biết phải mất bao lâu mới ngoi lên được mặt biển.
Diệp Tử biến thành dây leo cũng không thu hồi lại, ngược lại duỗi dài về phía trước, thẳng đến khi tóm lấy được một vật gì đó, một đầu khác quấn vào eo Bạch Phỉ, nhanh chóng kéo cậu lên theo.
Vốn dĩ con thuyền đang đi về phía trước, bỗng nhiên đáy thuyền vang lên một tiếng “rầm”, toàn bộ con thuyền rung lắc.
Người trên thuyền lập tức căng thẳng: “Có phải bạch tuộc lại theo đuổi tới đây hay không, nghe nói bạch tuộc rất ghi thù.”
Tiếp đó bọn họ thấy có một cái gì đó lao ra khỏi mặt biển, xông thẳng lên con thuyền của bọn họ, quấn vào mép thuyền.
Theo bản năng nghĩ đó là xúc tu bạch tuộc, còn không kịp nhìn kỹ, từ đuôi thuyền bước ra một người.
Đối phương toàn thân trên dưới ướt sũng, lúc nhảy lên thuyền, đã làm xung quanh boong tàu bị ướt.
Mái tóc đen ẩm ướt, che đi vầng trán, lộ ra đôi mắt không cảm xúc, làn da lộ ra bên ngoài cơ thể bị ngâm trong nước biển đến tái nhợt, thoạt nhìn chẳng khác gì tu la bò ra khỏi địa ngục.
Bên hông quấn những dây leo dày xanh đen, lộ ra vòng eo thon gọn.
Trong đêm tối nhìn trông vô cùng quỷ dị, trong lúc nhất thời bọn họ không nhận ra đó là Bạch Phỉ.
Sau khi dây leo giúp Bạch Phỉ đứng yên, liền rút khỏi người Bạch Phỉ, hướng về phía đám người đối diện.
Bọn họ lập tức kinh hãi hoảng sợ, còn không kịp phản ứng, đã bị dây leo trói chặt vào với nhau.
Hạ Nhiên Chi khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt: “Cậu… Cậu không sao chứ.”
“Cũng không tính là hoàn toàn không có việc gì.” Bạch Phỉ nhẹ nhàng cười: “Mượn dây thừng của cậu dùng một chút.”
Hạ Nhiên Chi tay nhanh hơn não lấy ra dây thừng đưa cho Bạch Phỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./livestream-cach-trong-mot-goc-cay-thao-o-tinh-te-zyqa/chuong-17-mot-loai-thuc-vat-do-toi-nuoi.html.]
Bạch Phỉ cầm dây thừng đi đến trước mặt đám người bị dây leo trói: “Thật là hơi tốn sức mà, mấy người chạy rất nhanh nha, tôi thiếu chút nữa là không đuổi kịp thuyền của mọi người luôn đó.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng động tác trên tay thì không chần chừ, quấn một vòng dây thừng dọc theo dây leo.
“Chúng tôi… Chúng tôi kỳ thật không nghĩ muốn bỏ đi, nhưng mà không còn cách nào khác.” Một người trong đó mở miệng.
“Đúng vậy, loại mực ăn mòn đó quá mạnh.”
“Quá mạnh? Mạnh đến cỡ nào mà đợi mấy phút cũng không đợi được sao?” Bạch Phỉ thắt nút ở cuối dây thừng, hỏi lại.
Lúc này không ai lên tiếng, bọn họ không thể nói họ cho rằng cậu sẽ không thoát ra được.
“Tiểu Diệp, trở về.” Bạch Phỉ mở miệng, gọi Diệp Tử trở về.
Dây leo to dày bằng cánh tay lập tức thu nhỏ lại, quấn lên cổ tay Bạch Phỉ, sẵn tiện cọ cọ lòng bàn tay Bạch Phỉ.
“Đây là cái gì vậy? Lại có cả chức năng phóng to thu nhỏ?” Hạ Nhiên Chi ngạc nhiên.
Bạch Phỉ trả lời: “Một loại thực vật thôi.”
Suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung thêm: “Do tôi nuôi.”
Không phải, loại thực vật nào có thể nghe lời như vậy chứ, Hạ Nhiên Chi không tin.
Tên to con trở lại khoang thuyền nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng nói của vài người, liền vội vàng chạy ra.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Vừa mới chạy ra liền thấy mấy người bị trói, nhanh chóng phản ứng xoay người lại, vào tư thế phòng thủ.
Không ngờ vừa quay người lại liền thấy một gương mặt quen thuộc.
“Cậu… Cậu làm sao trở về được?” Tên to con kinh ngạc hỏi, nhưng đồng thời cũng nhận thức được mấy người bị trói kia là kiệt tác của người trước mặt.
Nhìn Bạch Phỉ hoàn hảo không một chút tổn hại nào đứng đằng kia, tên to con bắt đầu thấy sợ hãi vô cớ.
“Thấy ngoài ý muốn đúng không?” Bạch Phỉ tiến lên trước một bước: “Nhường khoang thuyền ra cho chúng tôi nghỉ ngơi.” Quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Hạ Nhiên Chi đuổi theo.
Tên to con đứng ngay cửa khoang, cậu nói nhường là nhường, thì hắn chẳng phải bị mất mặt sao.
Khi sắp đến gần cửa khoang, Bạch Phỉ lại bổ sung một câu: “Vừa g.i.ế.c một con bạch tuộc lớn, vừa mệt vừa đói, mấy người có mang theo đồ ăn không?”
Tên to con: !
Cũng không biết vì sao, nghe thấy lời này cơ thể hắn không chịu khống chế mà lẳng lặng nhường ra một lối đi. Mà hai tên chân chó phía sau hắn lập tức nói: “Có, có.”
Sau khi ăn uống no đủ, Bạch Phỉ làm vẻ mặt lười biếng, giống như sắp rơi vào giấc ngủ. Hạ Nhiên Chi ở bên cạnh tò mò muốn chết, một bụng câu hỏi muốn hỏi, nhưng thấy bộ dáng của Bạch Phỉ thì lại không dám làm phiền.
Cuối cùng chỉ nói: “Nếu không thì cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi?”
Bạch Phỉ gật đầu, trực tiếp nằm xuống.
Bản thân con thuyền cũng không lớn, nên trong khoang chỉ có một phòng nghỉ ngơi, đặt vài chiếc giường.
Sau khi Bạch Phỉ nằm xuống, Hạ Nhiên Chi vốn định tìm một chiếc giường gần đó nằm xuống. Kết quả cậu ta thấy thực vật mà Bạch Phỉ nuôi từ cổ tay rơi xuống dưới, hóa thành hai mảnh Diệp Tử đứng ở trên đệm giường, chỉ về hướng đối diện Hạ Nhiên Chi.
Hạ Nhiên Chi nhìn nơi Diệp Tử chỉ.
Đứa nhỏ tốt! Ở đầu khác của căn phòng, cách chỗ này vài chiếc giường.
Cậu ta cảm nhận sâu sắc rằng bản thân đã bị ghét bỏ.