Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 584
Cập nhật lúc: 2025-04-08 13:55:19
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy thì phiền anh rồi."
Cố Ninh nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Bạch Lâm, khẽ gật đầu cảm ơn. Trên gương mặt cô thoáng hiện nét e thẹn cùng nụ cười dịu dàng.
Bạch Lâm nhìn chăm chú vào nụ cười ấy. Trong khoảnh khắc đó, anh chợt nhận ra... việc cô đánh mất ký ức chưa chắc đã là điều tồi tệ.
Ít nhất, giờ đây anh có thể bắt đầu lại từ đầu với cô, không còn ai trong quá khứ chen vào giữa họ nữa.
Bạch Lâm nắm tay Cố Ninh, nhẹ nhàng dẫn cô bước về phía trung tâm quảng trường rực rỡ của Phù Thế Vạn Hoa.
Khi đến nơi, Cố Ninh không khỏi sững người. Khung cảnh trước mắt giống như phiên bản lý tưởng hóa của Trái Đất—không khí trong lành, không chút ô nhiễm, đầy những phân tử linh cầu, và mọi công trình đều được tạo dựng từ một loại năng lượng bền vững kỳ diệu.
Thế nhưng, dù khung cảnh hoàn hảo là thế, trong lòng Cố Ninh vẫn hoàn toàn bình lặng.
Bạch Lâm quay sang hỏi:
"Nơi này gần như là bản sao hoàn hảo của Trái Đất. Em không thấy gì đáng nói sao?"
Cố Ninh chỉ khẽ nhướng mày:
"Anh muốn tôi nói gì?"
Trong ý thức cô lại vang lên tiếng nói quen thuộc—ý thức cũ của chính mình.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Cô không nghĩ thử xem, giữa nơi này và Trái Đất mà cô từng tạo ra, nơi nào tốt hơn sao?"
"Không thể so sánh." – Cô trả lời ngay, không cần suy nghĩ.
"Không thể nào? Chẳng phải vì Trái Đất do cô tạo ra nên cô thiên vị à? Phù Thế Vạn Hoa này cũng là sản phẩm của cô mà."
"Không giống nhau."
"Không giống ở chỗ nào?"
"Nơi này hoàn hảo đến mức lạnh lẽo. Nó giống như một cỗ máy vô hồn khoác lớp da người."
Sau một hồi trầm mặc, Cố Ninh thản nhiên nói ra cảm nghĩ.
Ý thức cũ nghe xong liền ngộ ra. Đáng tiếc, cô không nói cho bản thể hiện tại biết rằng lý do khiến cô cảm nhận như vậy là vì cô từng có một trái tim, từng biết yêu, biết buồn, biết vui—từng có đầy đủ thất tình lục dục.
Còn bản thể trước kia chỉ là một trí tuệ thuần logic, sống theo lý trí và nhiệm vụ.
Tất cả những thay đổi này... đều là nhờ người đó.
Đột nhiên, từ phía trước có tiếng reo vang:
"Nhìn kìa! Kia chẳng phải là Chủ nhân đại nhân và Quân chủ đại nhân sao!"
Khi Cố Ninh và Bạch Lâm đang tản bộ quanh quảng trường trung tâm, một nhóm thanh niên nam nữ mặc đồng phục trắng chỉnh tề bất ngờ xuất hiện, đứng chặn trước mặt họ.
Người dẫn đầu là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tóc đen ngắn, đôi mắt đen ánh lên sự phấn khích khó giấu.
"Bái kiến Quân chủ đại nhân! Ngài thật sự đã đưa được Chủ nhân đại nhân trở về rồi!"
Bạch Lâm vẫn giữ vẻ ôn hòa trên mặt, mỉm cười đáp lại:
"Đúng vậy, tôi đã tìm được Chủ nhân đại nhân của mọi người. Từ giờ không cần phải lo lắng nữa, cô ấy sẽ không rời đi nữa đâu."
Thấy có nhiều người tụ tập, Bạch Lâm không hề khó chịu, trái lại còn khẽ siết tay Cố Ninh, kéo cô đứng gần mình hơn.
"Xin chào."
Cố Ninh lịch sự gật đầu chào mọi người, mỉm cười thân thiện.
Cử chỉ nhỏ ấy lập tức khiến cả nhóm sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/584.html.]
Từ trước đến nay, Chủ nhân đại nhân của họ chưa bao giờ mỉm cười với ai, lại càng không bao giờ chủ động chào hỏi thân mật như vậy. Nhưng vừa rồi... rõ ràng là cô đã cười.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Cố Ninh quay đầu liếc nhìn Bạch Lâm, như ngầm hỏi: "Họ sao thế?"
Bạch Lâm hiểu rõ lý do: Những người này không hề biết rằng hiện tại Cố Ninh đang mất trí nhớ. Vì vậy, hành vi thân thiện của cô khiến họ vô cùng bối rối.
Bởi trong ký ức của họ, Chủ nhân đại nhân là một người xa cách và uy nghi, không bao giờ dễ gần như lúc này.
Anh khẽ lên tiếng:
"Không cần quá ngạc nhiên. Hiện tại A Ninh đang bị mất trí nhớ tạm thời, vì vậy cô ấy quên nhiều chuyện. Nhưng xin mọi người yên tâm, cô ấy vẫn chính là Chủ nhân đại nhân mà mọi người luôn kính trọng."
Nghe vậy, thanh niên dẫn đầu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là mất trí nhớ tạm thời, vậy cũng không phải vấn đề lớn. Anh tin chắc rằng Chủ nhân đại nhân nhất định sẽ sớm trở lại như xưa.
Dù bây giờ Bạch Lâm đang quản lý thế giới, nhưng chỉ cần Chủ nhân đại nhân còn tồn tại, nơi này mãi mãi là của cô.
Cố Ninh nhìn chàng trai dẫn đầu, ánh mắt ánh lên chút tò mò.
"Cậu tên gì?"
Cô vừa hỏi vừa quan sát cậu ta kỹ hơn. Vừa rồi cô như bắt gặp một tia không hài lòng thoáng qua trong ánh mắt cậu khi nhìn Bạch Lâm. Có vẻ... có thể lợi dụng được người này để điều tra thêm vài chuyện.
"A? Chủ nhân đại nhân đang hỏi tôi sao?"
Diệp Thư tròn mắt, không tin vào tai mình. Cô đang nhìn anh, ánh mắt long lanh như pha lê, đầy sự chú ý.
Anh ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng đáp:
"Tôi... tôi là Diệp Thư. Chủ nhân đại nhân có điều gì muốn căn dặn không ạ?"
Cố Ninh nở nụ cười, từ tốn rút tay khỏi tay Bạch Lâm, tiến lên vài bước, nhẹ đặt tay lên vai Diệp Thư.
"Vậy thì tôi có thể nhờ cậu làm hướng dẫn viên cho tôi một thời gian được không?"
Cô nhìn anh đầy tin tưởng.
"Hiện tại tôi đã quên rất nhiều chuyện. Tôi muốn nhờ cậu dẫn tôi đi khắp nơi, tìm hiểu lại thế giới này. Cũng không thể cứ làm phiền A Lâm mãi."
Diệp Thư trố mắt, như không tin nổi lời vừa nghe.
Anh... được Chủ nhân đại nhân lựa chọn?
Trời đất ơi!
Anh suýt hét lên vì sung sướng, trong khi những người khác đều nhìn anh bằng ánh mắt ganh tỵ đến mức có thể đốt cháy người.
Được đích thân Chủ nhân đại nhân chọn—đây chính là vinh dự lớn nhất trong đời.
Thế nhưng...
Từ phía sau, giọng nói lạnh đi của Bạch Lâm vang lên, mang theo tia nguy hiểm ẩn sâu:
"A Ninh, chẳng lẽ... em không thích tôi nữa sao?"
Cô muốn rời khỏi tầm mắt anh? Cô đang đóng kịch sao?
Cố Ninh khựng lại. Cô quay lại nhìn Bạch Lâm, hàng lông mày khẽ chau lại, rõ ràng là không hài lòng với câu hỏi đó.
"A Lâm, anh đang nghĩ gì thế? Trong mắt anh, tôi là người như vậy à?"
"Chính anh nói chúng ta là người cùng nhau quản lý thế giới này. Nhưng bây giờ, mọi điều tôi biết—về bản thân, về thế giới này—đều là do anh kể lại."
"Tôi mất trí nhớ, nhưng không có nghĩa là tôi ngu ngốc. Tôi vẫn biết lẽ phải là gì."
"Nếu đúng như lời anh nói, hiện tại tôi không thể tiếp tục quản lý thế giới này. Người duy nhất có năng lực đó là anh."
"Vậy thì anh nên làm tròn trách nhiệm của một người quản lý—thay vì giữ tôi kè kè bên cạnh."