Livestream Đoán Mệnh: Thiên Đạo Chính Là Đệ Đệ Của Ta - 585
Cập nhật lúc: 2025-04-08 13:56:04
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"A Ninh, xin lỗi nhé, tôi không có ý đó đâu, đừng giận nữa mà. Cô muốn làm gì, tôi đều đồng ý."
Bạch Lâm thấy rõ sự giận dữ hiện rõ trên gương mặt Cố Ninh, liền luống cuống xin lỗi. Dường như cô thật sự đã quên hết mọi chuyện, thậm chí còn cho rằng bản thân là người nắm quyền cao nhất ở Phù Thế Vạn Hoa. Nghĩ đến đây, Bạch Lâm thở phào nhẹ nhõm. Với yêu cầu vừa rồi của cô, tất nhiên anh không dám phản đối.
"Cố Ninh, tôi mong cô đừng lừa dối tôi."
Cô nhìn thẳng vào mắt Bạch Lâm, ánh nhìn bình tĩnh nhưng sắc bén. Câu nói ấy khiến người đàn ông luôn giữ vẻ điềm tĩnh cũng phải chột dạ. Anh viện cớ rút lui, rời đi vội vã.
Sau khi Bạch Lâm khuất bóng, Cố Ninh quay sang nhìn Diệp Thư, khẽ nói:
"Đi thôi, Tiểu Thư, dẫn tôi đi dạo một vòng."
"Không thành vấn đề, chủ nhân đại nhân!" – Diệp Thư đáp lại bằng giọng đầy nhiệt huyết, phấn khởi sánh bước bên cô.
Trên đường đi, Diệp Thư bất chợt hỏi:
"Chủ nhân đại nhân, ngài thực sự không nhớ gì sao?"
Cố Ninh nhẹ nhàng lắc đầu. Cô không rõ cậu trai trẻ này hỏi như vậy để làm gì, nhưng vẫn quyết định tiếp tục giả vờ mất trí.
"Dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi tin chắc một điều: ngài mới là người nắm giữ quyền lực thực sự của thế giới này. Còn Bạch Lâm... anh ta chỉ đang lợi dụng sự áy náy của ngài để hành động theo ý mình."
Diệp Thư nhớ lại hai bức tượng đá giữa quảng trường, trong lòng không khỏi tức giận. Dựa vào đâu mà anh ta dám dựng tượng mình cạnh tượng của chủ nhân? Đúng là kẻ tham vọng.
Nghe đến đây, Cố Ninh thầm ghi nhớ những thông tin quan trọng. Nhờ sự hợp nhất với ý thức cũ, cô đã khôi phục được phần nào ký ức, nhưng vẫn chưa đầy đủ. Cô cần biết thêm – càng nhiều càng tốt – từ những người xung quanh.
"Đừng nói như vậy," cô đáp, giọng dịu lại, "Dù tôi không nhớ rõ, nhưng cảm giác rằng A Lâm vẫn là người tốt, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa."
"Chủ nhân đại nhân, ngài quá tin tưởng anh ta! Ngài không biết đâu!"
Diệp Thư thoáng kích động, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng rồi chợt khựng lại, như nhớ ra điều gì không nên nói.
Cố Ninh không bỏ lỡ biểu cảm mâu thuẫn đó, cảm thấy vô cùng thú vị.
"Em ấy không hài lòng với Bạch Lâm, nhưng điều khiến em ấy lo hơn là ngài sẽ rời đi lần nữa."
Ý thức cũ lại vang lên trong đầu Cố Ninh. Cô khẽ mỉm cười, không lên tiếng. Có lẽ Bạch Lâm đã sử dụng thủ đoạn để bịt miệng những người khác, ngăn họ tiết lộ quá khứ của cô. Nhưng việc làm ấy, trong mắt cô, chỉ là trò trẻ con. Giấu được một lúc chứ không thể giấu mãi.
Cô không định truy cứu chuyện đã qua. Điều cô tìm kiếm là một câu trả lời – câu trả lời cho ý nghĩa sự tồn tại của mình.
"Tiểu Thư, em có biết nơi nào trước kia tôi thường lui tới không?"
Ánh mắt cô lóe sáng khi hỏi, giọng vẫn trầm tĩnh nhưng mang theo mong đợi.
Diệp Thư suy nghĩ một lúc, rồi đáp có phần ngập ngừng:
"Thật lòng thì tôi không biết nơi nào ngài thích nhất… Nhưng tôi biết có một chỗ mà ngài đến mỗi ngày."
"Nơi nào vậy?"
"Phù Thế Chi Địa. Đó là không gian riêng của ngài. Ngay cả Bạch Lâm cũng không được phép bước vào."
"Ở đâu?"
"Hãy đi theo tôi."
Cậu ta thầm hy vọng, nếu ngài ấy đến đó, biết đâu sẽ nhớ lại được. Nhưng xen lẫn hy vọng là nỗi lo – nếu thật sự nhớ lại, liệu chủ nhân đại nhân có lại rời đi?
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Diệp Thư đưa Cố Ninh đến trước một cánh cổng xoáy đặt trên một bệ cao.
"Bên trong chính là Phù Thế Chi Địa. Nếu ngài muốn vào, tôi sẽ đợi ngài ở ngoài."
Đó là không gian tuyệt đối riêng biệt, do chính chủ nhân tạo nên. Bất kỳ ai cố tình xâm nhập đều sẽ bị tiêu diệt cả hồn phách lẫn tâm năng lượng.
Cố Ninh gật đầu, tiến lại gần cánh cổng. Khi đầu ngón tay cô chạm vào mặt cổng, một màn hình trong suốt hiện lên giữa không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/585.html.]
"001 xin chào chủ nhân đại nhân. Xin hỏi chủ nhân cần gì sai bảo?"
Một giọng máy móc vang lên từ trên cao. Cố Ninh ngước mắt nhìn màn hình, im lặng một lúc lâu. Diệp Thư thấy vậy liền giải thích:
"Chủ nhân đại nhân, đây là quản gia 001 – do chính ngài tạo ra."
"Quản gia?"
Cố Ninh khẽ ôm đầu, cúi xuống để che giấu nét mặt.
"Ngay cả thứ mình tự tay tạo ra cũng không nhớ nổi sao…"
Tại một cung điện khác, Bạch Lâm lặng lẽ theo dõi hình ảnh truyền đến, rồi khẽ phẩy tay tắt đi. Anh không hoàn toàn tin Cố Ninh đã mất trí. Với anh, nghi ngờ là bản năng không thể buông bỏ.
Ở phía bên kia, Diệp Thư thấy Cố Ninh có vẻ không ổn, vội hỏi:
"Chủ nhân đại nhân, ngài không sao chứ?"
"Không sao... chỉ hơi đau đầu chút thôi."
Cô xoa nhẹ hai thái dương, trong mắt ánh lên một tia cười đầy ẩn ý.
"Bạch Lâm không phải đối thủ của ngài. Hắn nghĩ rằng ngài không phát hiện ra mình đang bị theo dõi."
Ý thức cũ cất lời, đầy thán phục.
"Mục đích của hắn quá rõ ràng, ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra được."
Khóe môi Cố Ninh cong lên, ánh mắt lấp lánh sự thích thú.
"001, đúng không? Làm sao tôi có thể vào Phù Thế Chi Địa?"
"Thưa chủ nhân, đây là không gian riêng của ngài. Ngài không cần làm gì cả, tôi sẽ đưa ngài vào."
Vừa dứt lời, thân thể Cố Ninh lập tức biến mất.
Khi mở mắt, cô thấy mình đang đứng trên một thảm cỏ mềm mại, phủ đầy hoa phát sáng lung linh như thiên đường. Cô nhẹ nhàng nằm xuống, hỏi:
"001, cậu vẫn ở đây chứ?"
"Vẫn ở đây, thưa chủ nhân."
"Cậu biết tôi không hề mất trí nhớ, đúng không?"
"Điều đó không quan trọng. Ngài muốn làm gì, tôi đều ủng hộ, tuyệt đối không phản bội."
"Chuyện năm xưa... cậu đã thiệt thòi rồi."
"Tôi làm vậy là vì ngài, không hối hận. Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy."
"Phù Thế Chi Địa là ngôi nhà lý tưởng – do tôi và cậu cùng tạo nên."
"Tôi chỉ tiếc một điều – ngài quá dung túng Bạch Lâm. Nếu ngài cho phép, tôi có thể giúp ngài loại bỏ hắn."
"Không cần. Có những chuyện để tôi tự giải quyết thì tốt hơn. Tôi chỉ có một câu hỏi."
"Xin ngài cứ hỏi."
"Tôi muốn biết – liệu sức mạnh siêu phàm của tôi có thật sự bị lừa lấy không?"
001 im lặng một lúc. Gió thổi nhè nhẹ qua cánh đồng.
"Thưa chủ nhân, tôi có thể khẳng định: ngài đã tự nguyện trao sức mạnh ấy cho người đó."
"Tôi xin lỗi, nhưng lý do... tôi không thể nói. Đây là điều cấm kỵ do chính ngài đặt ra. Nếu ngài không tự nhớ lại, thì không ai có quyền tiết lộ."
Giọng nói của 001 lúc này mang theo chút bất lực.